Cho dù không phải lần đầu tiên tới Tịch gia gặp cha mẹ Tịch Sư Tử, nhưng Tô Phùng Tần vẫn còn có chút khẩn trương, chỉ là lần này khi kéo Tịch Sư Tử đi mua sắm cô không cho nàng mua một đống lớn lễ vật nữa.
''Cha mẹ em không để ý lễ vật đâu mà.'' Tịch Sư Tử nói như vậy.
"Chẳng lẽ muốn chị tay không tới à? Mẹ em thích chưng diện ba em thích uống trà, mang một ít quà hợp ý dù sao cũng đỡ hơn đi tay không.'' Tô Phùng Tần cắn môi nhìn các loại lá trà đắt đỏ trên quầy, tỉ mỉ chọn.
''Chị có tiền à?'' Tịch Sư Tử khiêu mi giống như cười mà không phải cười nhìn Tô Phùng Tần.
Hôm qua không phải vừa nói mình đã thành một người nghèo hai bàn tay trắng à? Hôm nay lại lôi cô tới khu mua sắm đắt đỏ này hoang phí.
Tô Phùng Tần đang lựa lá trà, nghe vậy khẽ giật mình sau đó bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa là quên mất trong thẻ nàng đã không còn bao nhiêu tiền.
Nhắc tới đây, nàng bèn quay người nhìn Tịch Sư Tử, thản nhiên duỗi bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
''Đưa thẻ của em cho chị.''
''Em...'' Tịch Sư Tử khiêu mi, hai tay chắp sau lưng sắc mặt lạnh nhạt.
''Không được chậm trễ, mau lên, cho chị mượn trước.'' Tô Phùng Tần thấy Tịch Sư Tử không có động tĩnh, nhíu mày thúc giục.
''Cũng đừng nói em tiếc tiền, số trà ba em có ở nhà còn nhiều hơn số trà bán ở đây.'' động tác Tịch Sư Tử khoan thai lấy thẻ ra, đặt lên bàn tay Tô Phùng Tần, thiện ý nhắc nhở.
Nói bóng gió để Tô Phùng Tần tiết kiệm tiền, đừng mua những thứ lãng phí tiền này.
"Quỷ hẹp hòi." Tô Phùng Tần trừng mắt nhìn Tịch Sư Tử một chút.
"..."
Tịch Sư Tử dở khóc dở cười lắc đầu, không biết từ khi nào Tô Phùng Tần cứ thích gọi cô là quỷ hẹp hòi, thật là vô cùng oan uổng.
Đến cuối cùng Tô Phùng Tần vẫn nghe theo đề nghị của Tịch Sư Tử, không mua những lá trà đắt đỏ kia, mà qua cửa hàng thủ công sát vách mua một chiếc tẩu thuốc đẹp lâu năm.
Quà còn chưa lựa xong, bà Tịch đã gọi điện thoại tới mấy lần, thỉnh thoảng hỏi Tịch Sư Tử đang ở đâu, lúc nào thì về tới nhà.
Cúp điện thoại, Tịch Sư Tử nghi ngờ nhíu lông mày.
"Làm sao vậy? Có gì lạ sao?'' Tô Phùng Tần cà thẻ xong, cầm lấy tẩu thuốc được gói tinh xảo, quay người đi đến trước mặt Tịch Sư Tử.
"Trước kia mẹ em cũng không hay hối thúc em về nhà như vậy, luôn cảm thấy có chút kỳ quái." Tịch Sư Tử gật gật đầu, nắm lấy tay Tô Phùng Tần, cùng đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã thấy hai người quen.
Trong dòng người qua lại, bên cạnh đèn đường cách đó không xa có hai người một đứng một ngồi xổm.
Tô Phùng Tần liếc mắt một cái liền nhận ra người mặc áo khoác phim hoạt hình, mũ trùm đầu hình lỗ tai thỏ rũ bên vai, vụng về sợ hãi ôm lấy đèn đường là cô y tá chiếu cố nàng khi ở bệnh viện, Dư Tiểu Ngư.
Mà cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, chính là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện, Trình Hy.
Trình Hy ôm ngực cau mày, một thân áo sơ mi trắng giẫm giày cao gót, thoạt nhìn trông rất lãnh diễm đầy cấm dục, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly màu nâu sau mắt kính có chút ghét bỏ nhìn Dư Tiểu Ngư, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đóng mở, không biết đang thấp giọng nói cái gì.
Mà Dư Tiểu Ngư thì lại đứng giữa dòng người, không để ý hình tượng đỏ mặt, mặt đầy sự xấu hổ giận dữ ôm thật chặt đèn đường.
Bầu không khí có chút quái dị.
Thấy Tô Phùng Tần dừng bước chân, Tịch Sư Tử liền nhìn theo ánh mắt của nàng.
''Có qua chào hỏi không?'' Tịch Sư Tử hỏi.
Dù sao khi ở bệnh viện, Dư Tiểu Ngư cũng vô cùng thân thiết tinh tế dụng tâm chiếu cố Tô Phùng Tần.
''Không cần, đi thôi.'' ánh mắt Tô Phùng Tần ngừng một hồi trên người Dư Tiểu Ngư, sau đó nhìn về phía Trình Hy rồi cắn môi khe khẽ lắc đầu.
"Không chào hỏi sao?'' Tịch Sư Tử hơi nghi hoặc một chút.
"Hôm nào đơn độc mời Tiểu Ngư ăn cơm, cám ơn em ấy là được rồi. Hôm nay không tiện.'' Tô Phùng Tần khẽ cười cười, kéo tay Tịch Sư Tử muốn rời khỏi.
''Sao vậy?'' Tịch Sư Tử vẫn còn có chút nghi hoặc.
''Cô gái đứng bên cạnh em ấy là em họ Chân Lộ Sanh.'' Tô Phùng Tần không chút nào giấu diếm nói ra nguyên nhân.
"Bác sĩ Trình là em họ của Chân Lộ Sanh?'' Tịch Sư Tử có chút bất ngờ, cô không nghĩ nữ bác sĩ có duyên gặp cô vài lần, còn tới phòng bệnh thăm Tô Phùng Tần, lại có quan hệ mật thiết như vậy với Chân Lộ Sanh.
''Ừm, mẹ cô ta là cô của Chân Lộ Sanh." Tô Phùng Tần đi tới cạnh xe trước, vừa mở cửa xe vừa trả lời.
Cho nên Chân Lộ Sanh với Trình Hy không cùng họ.
"Nhưng bác sĩ Trình cũng không tệ lắm.'' Tịch Sư Tử có đánh giá rất cao về Trình Hy, đây là lần đầu tiên thấy cô khen một ai đó.
''Em nghĩ vậy sao? Em đã từng tiếp xúc chưa?'' Đến phiên Tô Phùng Tần tò mò.
"Không, chỉ là trực giác. Kỳ thật lần đầu gặp bác sĩ Trình, đã cảm thấy dáng dấp cô ấy có chút giống Chân Lộ Sanh, nhưng cô ấy không hùng hổ dọa người như Chân Lộ Sanh.'' Tịch Sư Tử gật gật đầu, cúi đầu khom người, ngồi lên tay lái phụ.
"Trình Hy là một cô gái không tệ." Tô Phùng Tần ừ một tiếng, hình như cũng rất hài lòng về Trình Hy.
Trình Hy lớn lên khá giống Chân Lộ Sanh, xinh đẹp lãnh diễm, khi ít nói ít cười thì trông rất cao ngạo, có tính tình cao cao tại thượng của một cô gái thành công.
Nhưng chỉ cần mở miệng thì hoàn toàn khác xa, độc mồm độc miệng, rất thích chọc người khác tức điên.
Mặc dù có chút độc miệng, nhưng cô ấy không tệ lắm, tâm địa cũng rất tốt.
Khúc nhạc dạo ngắn gặp phải Dư Tiểu Ngư cùng Trình Hy rất nhanh liền kết thúc.
Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử không còn tâm tư thảo luận về hai người bọn họ.
Mới vừa ra khỏi thang máy, Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần liền nghe tiếng cười của bà Tịch, trong tiếng cười của bà còn xen lẫn giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Giọng nói này có chút lạ lẫm, nhưng có thể nghe ra được, đây là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần nhìn nhau.
Tô Phùng Tần trêu tức chọn mày, Tịch Sư Tử thì cau mày cúi đầu.
Trực giác của phụ nữ cùng dự cảm chính xác đến đáng sợ.
Từ khi bà Tịch gọi điện thoại cho Tịch Sư Tử hôm qua hối thúc cô về nhà, Tịch Sư Tử đã mơ hồ ngửi được một mùi vị không tầm thường, lúc ấy cô chợt nghĩ, bà Tịch có phải đã học theo bà dì ở sát vách, gọi con gái về ra mắt hay không?
Bây giờ khi đã đứng ngay trước cửa, nghe thấy giọng nói trẻ trung của người đàn ông ấy, suy đoán này đã được chứng thực.
Mười phần là gọi Tịch Sư Tử về ra mắt.
Tịch Sư Tử không ngờ người đàn ông trong nhà là bạn học của mình khi còn bé, bà Tịch cũng không ngờ Tịch Sư Tử sẽ mang Tô Phùng Tần về nhà.
"Sư Tử, đã lâu không gặp." An Mẫn Thành đứng lên từ trên ghế salon, anh mới vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ tự tin khôi hài, tựa hồ trong nháy mắt liền biến trở về cậu bé hay thẹn thùng khi xưa, khẩn trương nắm đến tay đổ đầy mồ hôi, ánh mắt thậm chí không dám nhìn thẳng vào gương mặt không thay đổi của Tịch Sư Tử.
Mỗi câu An Mẫn Thành nói đều cắn đầu cắn đuôi, nói chuyện cũng có chút chậm, có thể nghe ra anh ta có chút bỡ ngỡ với tiếng mẹ đẻ của mình, từng câu đều phải cân nhắc mới trả lời được.
"A Thành, anh mới về nước à?'' Tịch Sư Tử liếc mắt liền nhận ra ánh mắt lấp lánh ấy, không dám đối mặt cô, người đàn ông điển trai ấy đang có chút thẹn thùng, hệt như khi còn bé cứ theo chân cô như một cái đuôi.
"Đúng vậy, trước mấy ngày vừa về nước, tới bái phỏng lão sư, cũng tới gặp em một chút, em so với khi còn bé đẹp hơn rất nhiều." Bắt đầu thấy ngượng ngùng qua đi, An Mẫn Thành khôi phục dáng vẻ tự tin, anh dừng ánh mắt quét nhẹ qua mặt Tịch Sư Tử, mang theo vài phần kinh diễm cùng mê luyến.
''Anh cũng vậy, cao hơn rất nhiều, em nhớ khi còn bé anh còn thấp hơn cả em.'' Tịch Sư Tử gảy nhẹ khóe môi, nụ cười nở trên gương mặt thanh lãnh.
Cô trông cũng có chút vui vẻ.
Dù sao cũng là bạn tốt khi còn nhỏ, lâu như vậy không gặp, cho dù Tịch Sư Tử là một người lãnh đạm, cũng khó tránh khỏi có chút hoài niệm.
Khi còn bé mặc dù cô rất ít khi để ý tới An Mẫn Thành, nhưng An Mẫn Thành đã giúp cô rất nhiều, cũng chiếu cố cô rất tốt, khi đó còn vì cô mà đánh nhau với những đứa con trai khác một trận.
"Ha ha, đúng vậy, em có còn nhớ không, khi còn bé anh đã từng nói, khi nào em lớn lên thì gả cho anh nha, kết quả là em lạnh lùng nói với anh, anh thấp quá, em sẽ không gả cho anh, bây giờ anh đã cao hơn em một cái đầu rồi.'' An Mẫn Thành thấy sắc mặt Tịch Sư Tử mặc dù vẫn lãnh đạm như xưa, nhưng giọng điệu hơi nhu hòa hơn, bèn đánh bạo nói ra câu nói này.
Bà Tịch ở bên cạnh kiềm chế không nổi nở tiếu dung trên mặt, mặt mũi tràn đầy vui mừng nhìn thấy Tịch Sư Tử cùng An Mẫn Thành thoạt nhìn cũng rất xứng đôi.
Tô Phùng Tần yên lặng đứng sau lưng Tịch Sư Tử, trên mặt vẫn là nụ cười lễ phép, nhưng đôi mắt lại có một tia ám quang chiếu rọi hết thảy.
Nàng cười nhìn Tịch Sư Tử cùng An Mẫn Thành nói chuyện phiếm, ôm túi quà trong tay có chút chặt.
"Tiểu Tô a, mau tới đây, có thể cùng cô vào phòng bếp không? Giúp cô một tay, hôm nay phải nấu một bàn đồ ăn lớn, thật sự rất bận, làm phiền con rồi.'' Bà Tịch phất phất tay với Tô Phùng Tần, muốn đẩy Tô Phùng Tần ra để Tịch Sư Tử cùng An Mẫn Thành ở bên nhau.
''Dạ.'' Tô Phùng Tần đáp ứng, đi đến bên người Tịch Sư Tử, xoay người buông lễ vật trong tay xuống.
"Ừm, vậy anh muốn lưu lại....''
Tịch Sư Tử đứng bên cạnh ghế sô pha, cùng An Mẫn Thành trò chuyện với nhau.
Khi Tô Phùng Tần đi qua, Tịch Sư Tử bất chợt im bặt.
Nét mặt thanh lệ hiện lên chút thống khổ, Tịch Sư Tử nhẹ nhàng duỗi tay đè chặt eo của mình, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tô Phùng Tần.
Vào giây phút Tô Phùng Tần đi sượt qua người Tịch Sư Tử, đã bóp lấy da thịt mềm mại ở hông cô, hung hăng xoay thành vòng tròn.
Tịch Sư Tử đau dữ dội, mặc dù biểu lộ trên mặt không thay đổi, nhưng hông đã bị khối nhỏ thịt ấy làm đau tới choáng váng, cô không hiểu nhìn Tô Phùng Tần.
"Sư Tử, em cùng bạn của em hảo hảo trò chuyện, chị đi giúp cô nấu cơm." Ý cười trên mặt Tô Phùng Tần vẫn nhu hòa, hệt như một cơn gió nhẹ giữa ngày xuân, ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.
Tịch Sư Tử ngây cả người, chờ Tô Phùng Tần đi theo bà Tịch đến cửa phòng, mới hậu tri hậu giác[1]
Học tỷ đang ghen.
Tịch Sư Tử có chút cúi đầu bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt eo, bên môi lộ ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào.
Thế nhưng nụ cười này của Tịch Sư Tử lại khiến An Mẫn Thành kinh diễm.
Tâm thần bất định.
Khi lớn lên Tịch Sư Tử đẹp đến khiến tim anh đập dồn dập, không đáng yêu như khi còn bé, Tịch Sư Tử vẫn thanh lãnh cao ngạo, nay lại có thêm sự ôn nhu dịu dàng của phụ nữ, khiến anh có chút không kiềm chế nổi.
Lúc này anh vạn phần cảm tạ lão sư có thể cho anh gặp lại Tịch Sư Tử.
Đáy lòng anh thầm nhủ, nhất định phải đuổi kịp Tịch Sư Tử.
Thế nhưng phản chiếu trong mắt Tịch Sư Tử, giờ đây chỉ có mỗi hình bóng của tiểu Tô Phùng Tần khi ghen tuông vừa đáng yêu lại vừa độc ác.
[1] hậu tri hậu giác: vỡ lẽ