Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 26: Mộng




Editor: Cheese
Nhà Tô Phùng Tần rất rộng, một ngôi biệt thự rộng như vậy mà chỉ có một mình nàng, nhưng điều kỳ lạ chính là phòng ngủ và phòng cho khách ngủ của Tô Phùng Tần cũng không lớn lắm. Mặc dù thoạt nhìn cũng không to hơn phòng ngủ trong căn hộ của Tịch Sư Tử, nhưng mà phòng ngủ này lại có tỉ lệ chẳng đồng đều với mức đồ sộ của căn biệt thự, ai nhìn cũng cảm thấy quái lạ. Vấn đề này chỉ lướt qua trong đầu Tịch Sư Tử, những thứ bày trí trong trong phòng khách đều mới tinh, do Tô Phùng Tần đặc biệt thiết kế và sắp xếp.
Tịch Sư Tử đứng ở cửa ra vào, nhìn Tô Phùng Tần khom người đưa lưng về phía cô, tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên giường: "Gian phòng này có chút nhỏ, bất quá gian phòng nào ở nhà của chị cũng thế này, quá lớn chị không quen. Trống rỗng, ban đêm nói chuyện đều có thể nghe thấy tiếng hồi âm." Tô Phùng Tần quay đầu nhìn Tịch Sư Tử, ngón út nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai rũ xuống ra sau tai, có chút áy náy cười cười, đồng tử tĩnh mịch tỏa ra sự ôn nhu dịu dàng.
''Chị có thể đổi qua một chỗ ở nhỏ hơn nếu đã ở một mình.'' đầu vai Tịch Sư Tử nhẹ nhàng nhún nhún, ánh mắt rất nhanh dạo qua một vòng trong phòng. Tô Phùng Tần cười nhẹ, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Kỳ thật biệt thự này là đổng sự trong công ty cho chị, lúc ấy chị đến kỳ đóng tiền thuê nhà, mới chuyển vào, sau đó cũng lười chuyển đi, cứ ở đây cho tới bây giờ.''
Không phải Tịch Sư Tử bắt bẻ, mà do biệt thự này của Tô Phùng Tần hoàn toàn chính xác không có một chút khí tức người sống, tựa như một tòa biệt thự sạch sẽ không người ở, đồ vật cũng không nhiều, cô đoán chắc thời gian mỗi ngày Tô Phùng Tần ở chỗ này cũng không dài, có lẽ thật lâu mới trở về một lần.
''Chị cũng rất muốn dọn đi chỗ khác, chỉ là không tìm được chỗ nào tốt. Căn biệt thự này bỏ không, cho người khác mướn, cũng có thể tính là không lãng phí những phòng trống này." Mắt Tô Phùng Tần có chút sáng lên, cười đề nghị, khi nói xong những lời nói này ngay cả chính nàng cũng không tin vào chính mình, nàng không phải chưa tìm thấy nơi nào tốt, mà là chưa từng bỏ thời gian ra tìm. Nhưng những lời nói của Tịch Sư Tử hôm nay đã khiến nàng có chút thay đổi trong suy nghĩ.
''Chỗ em ở trọ cũng không tệ lắm, sát vách không có người ở, nếu như chị muốn tìm một chỗ tốt, em có thể giúp chị hỏi chủ hộ.'' Tịch Sư Tử lãnh lãnh đạm đạm thốt lên, nghe có chút qua loa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô thì sẽ rõ cô đang rất nghiêm túc.
Tô Phùng Tần không nghĩ tới Tịch Sư Tử sẽ nói như vậy, nàng có chút ngây ngẩn cả người, lông mi cong nhẹ nhàng run lên, nhìn Tịch Sư Tử: "Em...chịu cho chị ở sát vách em à?''
Tịch Sư Tử hơi nghi hoặc một chút không rõ nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Vì sao lại không chịu?'' Nói xong lời này, cô nháy nháy mắt, cau mày nghĩ nghĩ: "Trước kia sát vách em có một người rất thích khiêu vũ vào buổi tối ở, mở nhạc rất to, rất ồn ào ngủ không được. Chỉ cần chị không tệ như vậy, thì không sao cả.''
''Tốt quá, vậy trông cậy vào em, nếu như căn hộ sát vách em vẫn còn trống, vậy chị sẽ chuyển qua làm hàng xóm của em.'' Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu, khóe môi cong cong.
Tịch Sư Tử gật gật đầu, gian phòng có cửa sổ được mở ra, một cơn gió vụng trộm len vào, thổi bay áo trên người Tô Phùng Tần, áo thun rộng bị gió thổi, khiến thân thể Tô Phùng Tần trông càng thêm thêm đơn bạc gầy yếu. Tịch Sư Tử cứ nhìn Tô Phùng Tần, lông mày lại nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Chị nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai đừng đi làm, sau này cũng đừng uống rượu. Hôm nay té xỉu cũng là bởi vì hôm nay chị lại uống rượu."
"Ừm, về sau chị sẽ chú ý, em nghỉ ngơi đi, " Tô Phùng Tần khẽ ừ, chậm rãi rời khỏi phòng khách. Lúc nàng bước lướt qua người Tịch Sư Tử, mái tóc mai bị thổi bay trên vai nàng khẽ lướt qua cổ Tịch Sư Tử, khiến cô ngứa ngáy, vươn tay gãi gãi cổ.
Tô Phùng Tần đứng vịn vào khung cửa, quay đầu nhìn Tịch Sư Tử cuối cùng nói câu: "Ngủ ngon." Mặt nàng ẩn trong bóng tối ngoài hành lang, khiến Tịch Sư Tử nhìn không thấy sự ôn nhu thùy mị của nàng, trong mắt nàng chỉ còn hình bóng cao gầy của Tịch Sư Tử.
"Ngủ ngon, mộng đẹp." Tịch Sư Tử nói xong, thì đóng khẽ cửa, mặt Tô Phùng Tần hoàn toàn biến mất sau cánh cửa. Cô đứng trong phòng ngẩn người một hồi, nhớ tới vừa mới rồi đã đáp ứng hỏi chỗ thuê nhà dùm Tô Phùng Tần, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị nhắn tin cho chủ thuê nhà, nhưng khi nhìn lại đồng hồ thì đã thấy quá muộn, chỉ có thể đợi đến ngày mai mới hỏi. Lại nghĩ tới Lý Tiên Ni kêu cô phải về nhà đêm nay, muốn gọi điện thoại cho nàng. Tịch Sư Tử cau mày, sắc mặt tựa hồ có chút khó xử, lại phát ngốc một hồi, sau đó mới cúi đầu nhắn một tin nhắn cho Lý Tiên Ni, ngắn ngủi chỉ có mấy chữ, thoạt nhìn chẳng có mấy thiện cảm "Em ngủ lại nhà Tô Phùng Tần, chớ buồn."
Cứ như vậy phiền phiền nhiễu nhiễu một hồi lâu, Tịch Sư Tử mới tiến vào phòng tắm. Bên cạnh bồn rửa tay có một cái bàn chải đánh răng mới tinh cùng khăn mặt, còn có khăn tắm Tô Phùng Tần giúp cô chuẩn bị sạch sẽ. Tịch Sư Tử rửa mặt xong, lúc nằm ở trên giường, mới có thời gian chậm rãi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra hai ngày qua. Kỳ thật tính kỹ lại, cô cùng Tô Phùng Tần quả thật chưa gặp nhau bao nhiêu lần, cũng không biết có phải hai ngày này quá mức dài dằng dặc hay không, cô luôn cảm thấy thời gian luôn cảm giác mình chung đụng cùng Tô Phùng Tần đã rất lâu.
Trước đó nghe được rất nhiều lời đồn đại bên ngoài liên quan tới Tô Phùng Tần, cô đã không tin. Không phải là bởi vì cô biết chân tướng, mà cô đơn thuần tin tưởng, Tô Phùng Tần là một cô gái có tôn nghiêm cùng sự kiêu ngạo của chính mình.
Giữa mơ mơ hồ hồ, Tịch Sư Tử có chút bối rối, nửa ngủ nửa tỉnh mơ một giấc mộng ngắn ngủi. Cô quay về thời đại học, vào một buổi chiều đầy nắng, cô ngồi bên cửa sổ trong văn phòng lão sư, nhìn tán cây ngô đồng bên ngoài ô cửa sổ. Lão sư ngồi trên ghế đong đưa ngoài ban công, nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, trên tay cầm một khung hình nhẹ nhàng lau lau. Lão sư đã rất lớn tuổi, người thấp dáng gầy, trên mặt đầy nếp nhăn hòa ái, phần lớn tóc đã bị bạc màu, giống một bà cụ ôn hòa dịu dàng.
"Sư Tử à, con qua đây.'' Lão sư đột nhiên nhẹ giọng mở miệng gọi Tịch Sư Tử. Biết rất rõ ràng đây là mộng cảnh, nhưng Tịch Sư Tử vẫn nghe lời cầm bản vẽ đi đến bên người lão sư ngồi xuống. Lão sư híp mắt, đôi mắt ảm đạm ẩn hiện ý cười hòa ái, bà giơ khung hình lên, đưa tới trước mặt Tịch Sư Tử, chỉ vào khung hình, dùng giọng điệu vừa ôn nhu vừa kiêu ngạo giới thiệu: "Con xem này, đây là học tỷ của con, nó tên là Tô Phùng Tần, về sau khi con gặp được nó, nhớ phải gọi nó một tiếng học tỷ. Nó là một đứa bé rất có tài hoa, rất được lòng người khác, vừa bướng bỉnh lại vừa thông minh, rất giống con, nếu con gặp được nó, cũng nhất định sẽ thích nó.''
Tịch Sư Tử chậm rãi nhìn chăm chú vào người trong khung hình, Tô Phùng Tần mặc áo sơ mi trắng đơn giản, bên tai kẹp một cây bút chì, tết tóc đuôi ngựa, mặt trắng nõn tinh xảo lười biếng tựa ở bên cửa sổ, con mắt cong cong, cằm nhẹ nhàng ngẩng lên, khóe môi khẽ nhếch, toàn thân trên dưới tràn đầy khí tức thanh xuân, ánh mắt nhìn về phía ống kính cũng mang theo ngạo khí ngập trời. Tịch Sư Tử cẩn thận quan sát, đột nhiên nhớ tới hiện tại nàng đã biến thành người ôn nhu ưu nhã, bên cạnh đó còn mang theo vài phần ẩn nhẫn và nội liễm. Cô vươn tay từ từ chạm vào mặt Tô Phùng Tần bên trong khung hình, chị sao lại biến hóa nhanh như vậy, lớn như vậy đây.
Khung hình này được bày trên bàn làm việc của lão sư từ rất lâu, nhưng cô tựa hồ chưa từng bỏ công nhìn kỹ. Thế nhưng cho dù bây giờ là mộng, nhưng ngay cả chi tiết đường vân nếp gọt trên cây bút chì kẹp bên tai Tô Phùng Tần cô cũng còn nhớ rất rõ.
'' Sư Tử, con mặc dù rất thông minh, rất có thiên phú, nhưng học tỷ của con còn có óc sáng tạo hơn, thiên phú bẩm sinh hơn con, lại rất lớn gan và sắc sảo. Thoạt nhìn hai đứa giống như hai loại người đối lập, nhưng bên trong lại kiêu ngạo và quật cường như nhau, cho nên lão sư mới có thể nói hai đứa rất giống nhau.'' Lão sư dùng lời nhỏ nhẹ nói, khi nhắc tới Tô Phùng Tần ngữ khí càng thêm dịu dàng đầy hoài niệm. Tịch Sư Tử mấp máy môi, đôi mắt ưu sầu, đột nhiên quay đầu đi không nhìn bức ảnh ấy nữa.
Khi Tịch Sư Tử tỉnh lại. Cô không biết mình có thật đã mơ hay không, bởi giấc mộng ấy quá đỗi chân thực, tựa như cô đã quay về thời gian ngay thời điểm sự kiện ấy xảy ra trong quá khứ. Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, Tịch Sư Tử đưa tay che khuất ánh mắt của mình, cô vẫn còn nhớ như in cảnh tượng trong mơ lẫn quá khứ.
Đó là lần đầu tiên lão sư giới thiệu Tô Phùng Tần với cô, cũng là lần đầu tiên cô chính thức nhận biết Tô Phùng Tần. Khi đó cô mười phần ngạo khí, vốn tưởng rằng ảnh chụp trên bàn đó là thân nhân của lão sư, lại không nghĩ rằng nàng cũng là học trò của lão sư. Nhìn thấy lão sư mỗi ngày đều tỉ mỉ lau chùi ảnh chụp của Tô Phùng Tần, và mỗi lần khi người nhắc về Tô Phùng Tần, ngữ khí lúc nào cũng ôn nhu kiêu ngạo, khiến Tịch Sư Tử vô cùng đố kỵ, tựa như trong mộng, có một đoạn thời gian rất dài, cô không muốn nhìn thấy ảnh chụp Tô Phùng Tần bày ở trước mắt.
Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó cô thật quá trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.