Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 36: Sư tử xin lỗi




Ôm lấy món quà Tô Phùng Tần tặng, Tịch Sư Tử cau mày ngồi trên sofa suy nghĩ thật lâu, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm. Tịch Sư Tử không biết cách giải thích với người khác, cũng không phải một người giỏi giao tiếp. Nàng nhạy cảm, nhưng không muốn lợi dụng sự nhạy cảm của mình đi dò xét nội tâm người khác. Nàng hiểu rằng Tô Phùng Tần đã bị tổn thương, chỉ là nàng không biết giải thích thế nào, cũng không biết phải nói ra lòng mình với Tô Phùng Tần như thế nào cho phải.
Nhưng nàng lại không biết trong lòng Tô Phùng Tần là buồn bã và thất vọng tột cùng, lẽ ra nàng phải giải thích cho Tô Phùng Tần hiểu, thế nhưng giải thích như thế nào, đem suy nghĩ của mình nói ra hết sao? Như vậy thật không giống với Tịch Sư Tử. Nhưng nếu không giải thích, Tô Phùng Tần sẽ đơn giản thôi hiểu lầm sao? Sau này sẽ xem nàng như người xa lạ. Tịch Sư Tử không muốn như vậy.
Nhìn món quà Tô Phùng Tần chọn riêng cho mình nằm yên trong lòng, Tịch Sư Tử nhìn xuống, nhẹ nhàng cầm bút vẽ lên, nhẹ nhàng tinh tế đánh giá cây bút. Có lẽ thật sự nên giải thích, Tịch Sư Tử nhìn chiếc bút vẽ, ánh mắt ảm đạm lộ ra vài phần phức tạp.
Đặc điểm lớn nhất của Tịch Sư Tử là nàng rất dễ dàng nhận ra cái sai của mình, khi ý niệm trong đầu xuất hiện, Tịch Sư Tử sẽ ngay lập tức biến suy nghĩ thành hành động, đi sang nhà Tô Phùng Tần giải thích.
Nghĩ đến đây, Tịch Sư Tử đứng dậy, đầu tiên là đi gõ cửa, nhưng gõ rất lâu vẫn không có người mở cửa.
Gọi điện cho Tô Phùng Tần, chuông đổ vài hồi liền tắt, sau vài lần, Tịch Sư Tử hiểu được Tô Phùng Tần không muốn nghe điện thoại của nàng. Bỏ điện thoại xuống, ngồi thất thần trên sofa, lần đầu tiên Tịch Sư Tử nghĩ cần phải giải thích với một người như thế.
Lúc nhận được điện thoại của Tịch Sư Tử, Hứa Thanh Khê đang ngồi trên ghế mát-xa ở thẩm mĩ viện, đắp mặt nạ, hưởng thụ bàn tay mát-xa chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ.
"Này, làm sao để cho người khác thôi hiểu lầm ý mình?" câu nói đầu tiên của Tịch Sư Tử sau khi bắt điện thoại làm cho Hứa Thanh Khê vô cùng kinh ngạc, nàng đè lại bàn tay của nhân viên, khóe miệng run rẩy vặn vẹo kỳ quái nói: "Dô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả? Tịch đại tiểu thư hôm nay lại đi hỏi cách làm thế nào để xin lỗi người khác sao."
"Mình đã làm cho một người nổi giận." Tịch Sư tử nói ngắn gọn, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc, tựa hồ không nghe thấy lời nói châm biếm của Hứa Thanh Khê. "Vậy cậu nói xem người đó là nam hay nữ?" Hứa Thanh Khê bĩu môi.
"Phụ nữ." Tịch Sư Tử nghiêng tai giữ di động, đút túi đứng ở ban công, hơi nhíu mày, nhìn một chậu hoa cúc nhỏ ở dưới chân. "Phụ nữ à, phụ nữ tốt nhất là phải nịnh, tặng hoa tặng quà, thái độ phải thật thành khẩn, nịnh nọt nhiều vô, như vậy sẽ thành công." Hứa Thanh Khê không chút để ý đến lời nói từ bên kia điện thoại truyền đến, còn vỗ đùi kêu bốp bốp
"Cứ làm vậy là được sao?" Tịch Sư Tử nhíu mày, "Không thì cậu tưởng nó thế nào, a...nhẹ tay một chút cưng....ư... cứ như vậy là được...ư.....thật thoải mái." Hứa Thanh Khê đột nhiên thở gấp một tiếng, sau đó là thanh âm thoải mái mềm mại.
Tịch Sư Tử nhíu chặt mày, mím mím môi hơi chút chần chờ hỏi: "Cậu...là đang làm cái gì?" Hứa Thanh Khê kiều mị bảo một tiếng, khiêu khích rên một tiếng: "Tất nhiên là đang làm chuyện thoải mái, thế nào, cậu cũng có hứng thú sao, có muốn cùng nhau ư ư..." Để sát điện thoại vào ghế, Hứa Thanh Khê gian tà, đang muốn dạy dỗ kẻ ngốc bên kia điện thoại một chút, chỉ là còn chưa nói xong, điện thoại liền bị cúp, bên tai truyền đến âm thanh ù ù.
"Cắt. Không kích thích." Hứa Thanh Khê lườm một cái, cầm điện thoại ném sang một bên, nhắm mắt lại hưởng thụ, chỉ là một lúc lâu sau, đột nhiên mạnh mẽ mở mắt, kinh hô một tiếng: "Đi giải thích với phụ nữ? Đứa ngốc đó là muốn đi giải thích với ai...?" Hứa Thanh Khê đột nhiên cảm giác được tựa hồ nàng đã bỏ lỡ một chuyện hay rồi...
Văn phòng của Tô Phùng Tần rất rộng lớn, nhưng lại được trang hoàng gọn gàng sạch sẽ, lấy màu xám trắng làm chủ đạo. Trên tường có treo mấy bức vẽ, đối diện là một cái cửa sổ lớn sát đất, đứng ở đây nhìn xuống có thể thấy toàn bộ sự phồn hoa của thành phố H. Trên bàn trà có để vài chậu cây xanh, trên bàn làm việc còn có mấy bó hoa, nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ của nó. Trong văn phòng có một phòng nghỉ, là nơi nghỉ ngơi của Tô Phùng Tần, bên trong còn có một quầy bar nhỏ, tủ tường có các loại rượu khác nhau đủ kích cỡ.
Tô Phùng Tần chính xác là có thói quen say rượu, mỗi khi nàng mệt mỏi, nàng có thói quen ở trong phòng nghỉ ngơi uống mấy chén rượu. Giống như hiện tại, mặc kệ hình tượng người phụ nữ lịch thiệp quý phái, dựa vào quầy bar, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt yêu kiều nhiễm chút men say, cầm trong tay nửa ly rượu màu vàng, khóe môi cười lạnh, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, trên chiếc cổ thon dài trắng nõn, có một giọt rượu trong suốt theo cằm nàng chậm rãi chảy xuống dưới, dừng ở xương quai xanh tinh xảo, giống như một giọt lệ đọng ở mắt.
"Thương cho hai ta...haha" Tô Phùng Tần thì thào một tiếng, mệt mỏi tự giễu, lắc đầu cười khẽ.
"Tô Đổng" Thư ký của Tô Phùng Tần ôm mấy quyển văn kiện do dự đứng ở cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Tô Phùng Tần nhíu mày, lời nói có vài phần mất kiên nhẫn: "Không phải đã nói với cô rồi sao, không có việc gì đừng đến quấy rầy tôi."
Thư ký có chút xấu hổ ôm chặt giấy tờ trong lòng, do dự nói: "Tô Đổng, dưới lầu có một người không có hẹn trước nhưng vẫn muốn gặp cô." "Không gặp." Tô Phùng Tần lười biếng ghé đầu vào quầy bar, đầu tay trắng nõn nhẹ nhàng đụng vào miệng ly rượu, nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu, mở một chiếc cúc áo sơ mi, một chiếc cúc tiếp theo do động tác của nàng mà cũng tự mở ra, xương quai xanh lộ ra, tiếp theo là một mảng da thịt trắng nõn căng tròn.
Thư ký nhìn nhanh tới xương quai xanh của Tô Phùng tần, sau đó cúi người, ánh mắt lóe sáng, vâng lời nói: "Vâng Tô Đổng, tôi lập tức gọi bảo vệ đuổi vị tiểu thư kia đi." Nói xong liền chuẩn bị nhấc chân đi.
"Đợi đã." Tô Phùng Tần đột nhiên gọi lại, ngẩng đầu, đôi mắt mông lung *như một trò đùa* bình tĩnh nhìn thư ký, tùy ý hỏi: "Vị tiểu thư kia tên gì?" Thư ký dừng lại, quay người nhìn Tô Phùng Tần, cung kính trả lời: "Vị tiểu thư kia không nói tên nàng là gì, chỉ nói nàng họ Tịch, muốn xin lỗi Tô đổng."
"Sư Tử" Tô Phùng Tần ngây ngẩn cả người, Tịch Sư Tử đến công ty tìm nàng, ba giờ trước, nàng vừa đẩy Tịch Sư Tử ra khỏi cửa nhà, khi đó sắc mặt Tịch Sư Tử rõ ràng là bình thản lạnh nhạt. Nàng còn tưởng con người cao ngạo kia sẽ không đến tìm nàng, ai biết được vừa qua vài giờ, nàng lại đột nhiên tìm tới cửa, để giải thích sao?
"Tô đổng, muốn đuổi Tịch tiểu thư đi sao?" Thư ký sát ngôn quan sắc (lời nói sắc xảo đúng điều mà đối phương đang do dự suy nghĩ), biết Tô Phùng Tần biết vị tiểu thư này, hơn nữa có vẻ quan hệ cũng không phải quan hệ bình thường, nếu không thì vị đổng sự trưởng kiêu kì này sẽ không thể hiện nét mặt nhu hòa cùng 50 sắc thái phức tạp như vậy.
"Nói tôi không có ở đây. Bảo cô ấy đi đi." Tô Phùng Tần mệt mỏi nhắm mắt lại, mình vẫn để người khác oán hận mình như vậy, không phải sao? Từ lúc nào lại yếu ớt như thế, bởi vì hai ba câu nói của người ta mà khổ sở, trốn ở chỗ này uống rượu. Bản thân mình chẳng phải là đáng thương lắm hay hả?
Khi Tô Phùng Tần mở mắt ra, nét mệt mỏi trên mặt đã rất nhanh biến mất, nháy mắt liền khôi phục lại khí chất ôn hòa sắc xảo như xưa, đôi mắt quật cường kiêu ngạo, hất cằm, nói với thư ký: "Đem toàn bộ giấy tờ cần ký tên đặt trên bàn tôi, tối nay đặt lịch tôi cùng Dương tổng gặp mặt."
"Vâng, Tô đổng." Thư ký cung kính ôm văn kiện rời khỏi phòng nghỉ của Tô Phùng Tần, nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó ngẩng đầu, trong mắt nàng, cung kính đã biến thành vài phần si mê cuồng nhiệt, đứng ở cánh cửa lẳng lặng nhìn văn phòng của Tô Phùng Tần.
Đứng ở quầy lễ tân, Tịch Sư Tử đứng như tượng điêu khắc, ôm một chậu hoa, thẳng lưng, mặt không biến sắc. Các nhân viên không ngừng nhìn nàng, nàng đều làm như không thấy, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng một hướng, tựa hồ có chút trầm tư lại có chút ngẩn người.
Nhân viên lễ tân đứng nghe điện thoại, hiếu kỳ lén nhìn sang Tịch Sư Tử đứng ở một bên kia, ôm chậu hoa vẫn không nhúc nhích, diện mạo xinh đẹp khí chất thanh cao xuất chúng: "Được, Thư ký, ta sẽ nói với vị tiểu thư kia, dạ biết." Nói xong cúp điện thoại do dự nhìn Tịch Sư Tử, giống như không biết nên nói với nàng như thế nào, nét mặt có phần xấu hổ, không biết làm sao.
Giọng Tịch Sư Tử lạnh lùng, bình tĩnh nhìn lễ tân, thản nhiên mở miệng: "Tô đổng của các cô nói rằng nàng không có ở đây, muốn tôi rời đi đúng không?"
"Tịch tiểu thư, Tô đổng thật sự có chuyện đi ra ngoài rồi. Có gì lần sau cô nhớ đặt lịch trước." Cô gái lễ tân xâu hổ cười.
"Cảm ơn cô, không sao đâu, tôi ở đây chờ cô ấy." Tịch Sư Tử lễ phép nói cảm ơn, sau đó xoay người đi về sofa ở đại sảnh, tao nhã ngồi xuống, đặt chậu hoa ở trên đầu gối, từ trong backpack lấy ra một hộp đồ ăn, đưa cho lễ tân, ánh mắt chân thành bình tĩnh: "Dạ dày của cô ấy không tốt, tôi làm món này rất tốt cho dạ dày."
Lễ tân miệng hơi há hốc, nhìn thứ được đưa tới trước mặt, cái này nàng đã từng gặp qua, đưa cho Tô đổng thì có chút kì quái nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.