Bạn Gái Tôi Lại Là Nữ Thần

Chương 15: Buổi đi chơi p cuối




Sau đó tôi đưa Trà My đi dạo quanh hàng quán.Cho cô ấy chiêm ngưỡng mọi cảnh đẹp ở nơi này.Cho cô ấy thưởng thức những món ngon ở đây.
"Nãy giờ chúng ta đi thưởng thức các món ăn cũng đã,đã rồi.Bây giờ là tới tiết mục vui chơi rồi.Em có muốn thử chơi thứ gì không?"
Tôi nhìn về phía cô ấy với anh mắt đầy ân cần và dịu dàng.
Thấy tôi như vậy cô ấy cũng liền đưa tay chỉ về phía khu vui chơi ở xa xa.Đó chính là tàu lượn siêu tốc.
"Mình chơi thử thứ đó có được không..anh?"
Nói xong cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy ngượng ngùng.Thấy vậy tôi cũng liền xoa đầu cô ấy.
"Miễn em thích là được rồi."
Sau đó tôi cũng dắt cô ấy đi về phía tàu lượn.
"Đây là lần đầu em được đi chơi hả?"
"Dạ đúng rồi!Do vốn sức khỏe em yếu hơn người bình thường, nên cha em cũng không bao giờ cho em đi.Sợ em lại gặp chuyện gì.Thế nên em chán lắm lun."
Vừa nói cô ấy vừa dụi mặt vào ngực tôi làm nũng.
"Anh luôn chiều chuộng em thế này thì em sẽ hư mất thôi!"
Thấy cô ấy làm nũng tôi như vậy.Trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác muốn được hôn lên trán cô ấy.
Thế nên tôi liền đánh liều hôn lên trán cô ấy.Thấy tôi hôn lên trán của mình.Cô ấy liền lấy tay che trán của mình tỏ vẻ ngại ngùng.
"Sao lại hôn trán em cơ chứ đáng ra phải hôn ngay đây nè."
Sau đó cô ấy chỉ lên môi của mình.
Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên.Không ngờ cô gái này hôm nay lại gan như vậy.Thấy vậy tôi liền định áp mặt lại gần Trà My.Thì cô ấy liền nhanh chóng quay người chạy về phía tàu lượn.
"Lêu lêu đùa anh thôi! Không có chuyện em cho anh hôn em đâu."
Vừa nói cô ấy vừa lè lưỡi trêu chọc tôi.
"Cô gái này hôm nay gan thật còn dám trêu cả mình."
Ngay lúc này tôi với Trà My cũng kịp lên tàu.Không để chúng tôi phải chờ lâu tiếng thông báo cũng vang lên:
"Tàu lượn siêu tốc sắp khởi hành.Xin quý khách hãy thắt dây an toàn."
Suốt cả đường đi.Tôi và Trà My chưa hề buông rời tay nhau một khắc.Cô ấy vô cùng hào hứng khi tham gia.Nhưng cô ấy cũng là con gái. Việc sợ khi tàu lên cao cũng là không thể tránh khỏi.Thấy vậy tôi cũng liền an ủi cô ấy:
"Không phải sợ!Không phải sợ!Có anh ở đây mà. Anh sẽ bảo vệ cho em."
Nghe tôi nói vậy cô ấy liền an tâm dựa vào người tôi.Hơn 5p trải qua cuối cùng tàu cũng dừng lại.Tôi nhanh chóng diều cô ấy xuống tàu.
"Em có sao không?Còn đau đầu không?"
Vừa nói,tôi liền lấy tay xoa lưng cô ấy trấn an.
"Dạ em không sao chỉ hơi mắc ói tý thôi.Hên có anh vẫn luôn bên em."
Thấy vậy tôi ẵm cô ấy đi về phía ghế đá để nghỉ ngơi.Để cô ấy tựa vào ghế xong tôi liền nói với cô ấy:
"Em ngồi đây nghỉ ngơi một lát.Anh kiếm cho em chút nước để uống cho đỡ mệt."
Nói xong tôi cũng liền chạy đi mua nước cho cô ấy.
Mình lại làm gánh nặng cho anh ấy mất rồi.Trách sức khỏe mình kém làm liên lụy tới anh ấy.Chuyến đi chơi đầu tiên của hai đứa thế mà...
Ở phía tôi lúc này.
Không biết cô ấy có sao không nữa. nhìn mặt cô ấy tái quá đi.
Đáng lẽ ra mình không nên cho cô ấy chơi trò chơi nguy hiểm này.Ảnh hưởng tới sức khỏe cô ấy như vậy.
Nghĩ ngợi tới cô ấy tới mức tôi quên cả tới lượt mình mua.Cho đến khi cô bán nhắc hoài tôi mới chủ ý tơi cô ấy.
"Này cậu trai trẻ cậu muốn mua thứ gì.Sao nhìn cậu trông trầm tư dữ vậy,tôi kêu mãi mà cậu không nghe tôi còn tưởng cậu bị sao đấy."
"À dạ không có gì cháu suy nghĩ một chút chuyện ấy mà.Dạ cô cho cháu một ly nước gừng ấm đi ạ."
"Ok cháu đợi cô tý là xong."
Nói xong cô ấy chạy vào quán làm nước.Sau hơn 10p thì cô ấy cũng mang nước ra.
"Nước của cháu đây.Của cháu hết 45 nghìn nha."
"Dạ cô cho cháu thanh toán ạ."
Thanh toán xong tôi cũng liền chạy vội về phía Trà My.Không biết cô ấy sao rồi.Mình lo cho cô ấy quá đi mất.
Khi tôi tới nơi thì tôi đã thấy cô ấy dựa vào ghế ngủ gật từ lúc nào không hay.Thấy vậy tôi liền đi khẽ về phía cô ấy,tránh để cô ấy thức.
"Chắc hôm nay em mệt lắm nhỉ.Dù gì cũng trễ thế này rồi cơ mà.Mong sao hôm nay em có một chuyến đi chơi vui."
Nói thầm xong.Tôi cũng cõng cô ấy lên lưng,rồi chở cô ấy về nhà
Hơn 1 tiếng chạy xe về nhà cô ấy.Khi tới nơi tôi cũng khẽ lây cô ấy dậy.
"My ơi, My ơi về nhà rồi nè em."
Lúc này cô ấy mơ màng thức dậy.
"Nhà nào ạ?"
Sau khi tỉnh táo lại cô ấy mới nhận ra mình đã về tới nhà.
"Em về nhà lúc nào vậy ạ? Thôi chết em lỡ ngủ quên mất tiêu..."
Vừa nói, cô ấy vừa cúi mặt xuống tỏ vẻ thất vọng.
"Vậy là em đã bỏ lỡ biết bao nhiêu khoảng thời gian ờ bên anh mất rồi."
Thấy cô ấy buồn như vậy tôi khẽ xoa đầu cô ấy.
"Không sao đâu.Nguyên cả ngày hôm nay anh được chơi với em nhiều như vậy là anh đã rất vui rồi.Nếu đã thấy mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi em.Dù sao chúng ta cũng sẽ còn đi chơi chung với nhau nhiều nữa mà."
Nói xong tôi liền hôn lên má cô ấy một cái.
"Nào vui hơn chưa nào!"
Thấy vậy Trà My cũng không còn buồn nữa nhìn tôi tươi cười đáp:
"Dạ vui rồi.Vậy thôi anh về nhà cẫn thận ạ.Hẹn gặp anh ở trường vào ngày mai."
Nói xong cô ấy liền vẫy tay chào tôi.Tôi cũng chào tàm biệt cô ấy rồi ra về.
"Vậy thôi anh cũng ra về đây.Em vào nhà nhớ khóa cửa cẫn thận nhé.Hẹn gặp em ở trường vào ngày mai."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.