“Thời Dĩ Châu, sao giờ này em lại ở đây?” Thời Dĩ Châu bị véo tai ngay trước mặt anh em tốt, cảm thấy rất mất mặt, bèn la oai oái gạt tay Thời Dĩ An ra, gào lên:
“Chị An, em đến tìm chị mà!”
Thời Dĩ An cau mày: “Tìm chị làm gì? Hơn nữa, trả lời câu hỏi, sao giờ này lại ở đây?”
Thời Dĩ Châu chột dạ, liếc Tô Gia Ngôn một cái rồi nói: “Chiều nay có tiết Thể dục, nhưng thầy giáo bị đau bụng bất chợt nên huỷ bỏ, bọn em được tan sớm. Em và bạn đang định đến tiệm sách tìm mua ít sách tham khảo, năm sau em cũng lên lớp 6 rồi mà.”
“Phải vậy không?” Thời Dĩ An quay sang hỏi cậu nhóc đi cùng, nhìn trông có vẻ thật thà.
Lúc ấy, Tô Gia Ngôn còn đang mải nhìn chằm chằm Thời Dĩ An, cô bất chợt quay sang, bốn mắt nhìn nhau làm cậu chột dạ, đỏ mặt cúi đầu gật lia lịa.
“Được rồi, chị tin bạn em, thế nên… đây, cầm tiền đi mua sách rồi về sớm nhé! Chị về nhà trước đây!”
Nói xong Thời Dĩ An quay người đi mất. Tô Gia Ngôn còn thất thần nhìn theo hồi lâu. Thời Dĩ An từ thuở thiếu niên đã nổi tiếng khắp trường vì vừa học giỏi lại xinh xắn, in dấu trong hồi ức của vô số nam sinh, cũng in dấu trong cả quãng thời gian thanh xuân của Tô Gia Ngôn.
Một lần gặp, cậu cả đời khắc cốt ghi tâm, còn cô thì chẳng có ấn tượng gì, nhưng Tô Gia Ngôn không thể nhắc, cũng không dám nhắc về chuyện này. Bởi vì năm đó là một năm đầy ám ảnh với Thời Dĩ An, mà cô đã lựa chọn xoá sổ khỏi bộ não.
Quay lại thực tại…
Thời Dĩ An chau mày: “Nhưng có liên quan gì đến chuyện theo đuổi từ tiểu học lên đại học chứ? Cho dù trong quá khứ chúng ta từng gặp nhau, cũng không đến mức phải khăng khăng thi vào Đại học S.”
“Khônh phải chị nói chị thích dân IT trông cool ngầu lúc viết code, thích học chung trường vì đó là mục tiêu của chị sao? Vậy nên em đã chọn Công nghệ Thông tin, cũng bỏ lại Dĩ Châu để vào Đại học S. An An, em làm mọi thứ đều là vì chị.”
Thời Dĩ An mở to mắt.
Cô nói vậy khi nào? Sao cô không nhớ gì hết nhỉ? Mà câu nói cuối cùng của Tô Gia Ngôn đã làm trái tim cô lỡ nhịp. Nói như vậy là cô hiểu lầm cậu nhóc rồi?
Nhưng…
“Tại sao em thích chị? Chị có gì đặc biệt chứ?”
Già hơn cậu 5 tuổi.
Cũng không phải người xinh nhất trong số các cô gái cậu tiếp xúc.
Gia cảnh bình thường.
Đối với chuyện tình cảm còn hơi chậm chạp, khờ khạo.
“An An, từ nhỏ em đã thiếu thốn tình cảm, thế nên em khao khát được quan tâm, mà ở chị, em tìm thấy điều đó, ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau…”
Thực ra chỉ là một phần, nhưng cậu không thể gợi lại ký ức ngày hôm đó cho cô.
Thời Dĩ An cúi đầu: “Ban nãy… xin lỗi nhé. Xin lỗi vì đã cắn em.”
Tô Gia Ngôn thở phào một hơi: “Em cũng xin lỗi, ban nãy làm chị sợ rồi phải không? Em không những cắn chị mà còn…”
Xúc cảm mềm mại vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, từ đáy lòng Tô Gia Ngôn nhen nhóm ngọn lửa dục vọng.
Thời Dĩ An lắc đầu, đi về phía sofa ngồi xuống, Tô Gia Ngôn cũng đi theo.
“Thế… chúng ta có thể hẹn hò không?”
Thời Dĩ An bối rối lảng tránh: “Không còn sớm nữa, em về đi.”
Đáp lại câu trả lời của Thời Dĩ An là hành động nhoài người, đẩy cô ngã xuống sofa, chống hai tay giam cô trong lòng.
“An An, em thích chị, nghiêm túc.”
Tuy đã nghe Tô Gia Ngôn nói thích cô mấy lần, nhưng nghe lại vẫn khiến Thời Dĩ An tim đập như trống bỏi. Cô bối rối né tránh ánh mắt Tô Gia Ngôn, giọng nói lí nhí như mèo con mà còn mang theo chút nũng nịu lúc nào cô còn không hề biết: “Đến theo đuổi còn chưa theo đuổi, tính gì là thích chứ.”
“Thế chị thích em không?” Ámh mắt Tô Gia Ngôn nóng rực.
Thời Dĩ An nghĩ lại từng khoảnh khắc hai người ở chung từ đêm mưa hôm đó, cô buông rủ hàng mi, giọng lại càng bé hơn: “… Thích…”
Cô từ nhỏ đến lớn đã tiếp xúc với nhiều người khác giới, cũng có người yêu cũ, nhưng Tô Gia Ngôn là người đầu tiên cô có ấn tượng tốt đẹp, có hảo cảm. Vì thế cô cũng không muốn dối lòng, cứ thẳng thừng thừa nhận. Đây rốt cuộc có phải thích hay không, cứ để thời gian trả lời đi.
“Vậy được, em theo đuổi chị trước, khi nào chị thấy đủ tư cách thì cho em chuyển chính thức, được không?” Tô Gia Ngôn nghe được câu trả lời của Thời Dĩ An, trong tim cậu hừng hực một ngọn lửa. Đặt một nụ hôn lên má Thời Dĩ An xong, cậu kéo cằm để cô nhìn thẳng mắt mình, cất lời.
Thời Dĩ An bỗng rất muốn cười.
Theo đuổi cô sao giống đi xin việc thế nhỉ, thử việc đạt tiêu chuẩn thì chuyển thành nhân viên chính thức.
“Được thôi, vậy… vậy thử xem sao.”
Khoảnh khắc đó, pháo hoa nở rộ trong lòng Tô Gia Ngôn. Cậu cúi thấp đầu, thì thầm: “Vậy chị à, chuyện vừa nãy, ta làm lại lần nữa nhé?”
“Chuyện gì?”
Tô Gia Ngôn hạ hai khuỷu tay, thấp người, hôn lên môi cô…