“Tô Gia Ngôn, sao trên bàn lại có nhiều bao cao su thế này?”
Tô Gia Ngôn: •́.•̀
Thời Dĩ An: ₍₍ (̨̡ ‾᷄ᗣ‾᷅)̧̢ ₎₎
Tô Gia Ngôn đang rót nước trong bếp, cậu cúi đầu hắng giọng ho một tiếng, sau đó giọng tỉnh bơ vang lên:
“À, lúc chiều dưới tòa nhà có đợt tuyên truyền của Bộ Y tế, họ phát miễn phí cho tôi ấy mà.”
“Phát miễn phí cho cậu tận chục cái?”
“Chắc do tôi đẹp trai ấy mà.”
Thời Dĩ Châu: 罒㉨罒
Tô Gia Ngôn đi tới, đặt ly nước lên mặt bàn rồi tiện tay gạt đống màu bạc lấp lánh vào ngăn kéo dưới bàn. Thời Dĩ Châu cũng không hỏi thêm, ngồi xuống sofa, gác chân lên bàn, bật tivi lên xem.
Đúng lúc này, Tô Gia Ngôn nhận được điện thoại.
“A lô.”
“Chào anh, đồ ăn của anh đặt đã giao đến rồi, phiền anh xuống lấy.”
Tô Gia Ngôn đáp lại: “Có thể mang lên tận cửa được không?”
“Anh ơi, anh xuống lấy giúp tôi với, sau 10 giờ bên tòa nhà không cho lên nữa.”
Tô Gia Ngôn nhìn cửa phòng ngủ rồi lại nhìn Thời Dĩ Châu, nghĩ một vài giây rồi đáp lại: “Thôi được rồi, anh chờ tôi một lát.”
“Đừng nhìn tôi, ông đây đi nhiều đau chân, giờ chỉ muốn ngồi thôi.” Thời Dĩ Châu bấm chuyển kênh trên tivi, sau đó nằm ngả người ra ghế, nói với Tô Gia Ngôn.
“Thôi được, thế cậu ngồi yên đó chờ tôi một lát, tôi xuống lấy đồ rồi lên.” Tô Gia Ngôn thở dài, cầm lấy điện thoại rồi ra khỏi nhà.
Chờ Tô Gia Ngôn đi khỏi, Thời Dĩ Châu tăng âm lượng tivi lên thật to, sau đó cậu đi nhón chân đi xung quanh phòng. Cậu ngó ngàng hết ngoài ban công, sau rèm cửa, gầm bàn đảo tủ bếp,… tóm lại mọi ngóc ngách đều bị cậu tìm hết một loạt.
Không có ai.
Thời Dĩ Châu nhìn về cánh phòng ngủ đóng chặt. Cậu âm thầm đi tới, sau đó nhắn tin cho Tô Gia Ngôn:
“Người anh em, người ngợm tôi bẩn quá, mượn tạm khăn tắm của cậu nhé.”
Nói xong, cậu mở cửa phòng ngủ, đi vào trong.
Chuông điện thoại vừa hay vang lên.
Ba chữ ‘Tô Gia Ngôn’ nhấp nháy trên màn hình.
Thời Dĩ Châu cười nhếch miệng.
Sốt sắng thế này, đúng là không giống Tô Gia Ngôn mọi ngày.
Thế là, cậu đi tới, mở ‘xoạch’ một tiếng cửa tủ quần áo ra, nhìn thấy một đôi bàn chân thò ra ngoài.
Tô Gia Ngôn vừa mở cửa phòng đã thấy Thời Dĩ Châu và Thời Dĩ An ngồi trên sofa, bầu không khí như bị đóng băng.
Thấy Tô Gia Ngôn xách túi đồ bước vào, Thời Dĩ Châu ngả người ra sau, gác chân lên mặt bàn, giọng trầm xuống: “Nói đi, sao chị lại ở trong nhà Tô Gia Ngôn?”
Thời Dĩ An vân vê vạt áo: “Hàng xóm sang nhà nhau chơi rất bình thường mà?”
“Sang chơi lúc 11 giờ đêm?”
Thời Dĩ An tiếp tục biện bạch: “Chị đang viết một kịch bản, chị sang để tham khảo suy nghĩ của đàn ông về một tình huống trong kịch bản… hmm… thế nên sang giờ này chắc cũng không sao nhỉ?”
Thời Dĩ Châu đập tay xuống bàn: “Chị, chị nhìn em giống thằng đần lắm à?”
Thời Dĩ An xoa mũi: “Cũng hơi hơi giống…”
Thời Dĩ Châu tức sắp xì khói trên đỉnh đầu, cậu không thèm hỏi người chị gái ngốc nghếch của mình nữa, nhìn về phía Tô Gia Ngôn đang bưng khay đồ ăn nóng hổi ra, hất hàm:
“Hai người hẹn hò bắt đầu từ khi nào?”
Thời Dĩ An khóc thầm trong lòng. Tiêu rồi, cuối cũng vẫn bị phát hiện. Cô toan định nói: “Bọn chị…” thì Tô Gia Ngôn đã ngắt lời:
“An An, không cần giải thích, chị ngồi đây ăn gì trước cho đỡ đói. Để em và cậu ta nói chuyện riêng với nhau.”
Thời Dĩ An lo lắng nhìn Tô Gia Ngôn, tính khí của Thời Dĩ Châu e là sẽ xông lên tẩn cho cậu một trận.
Tô Gia Ngôn như đọc được lo lắng trong đôi mắt cô, cậu trao cho cô một ánh mắt trấn an, còn đi tới vỗ vai cô.
Thời Dĩ Châu ngồi một góc nhìn hành động thân mật giữa hai người, hận chỉ muốn xông lên gạt cái móng heo kia ra. Mẹ kiếp, ai cho cậu ta chạm cái móng heo lưu manh đó lên vai chị cậu?
Thời Dĩ An không tiếp tục đấu tranh nữa, cô ngoan ngoãn ngồi xuống cầm đũa lên ăn. Tô Gia Ngôn đút tay vào túi quần, hất mặt với Thời Dĩ Châu ra hiệu:
“Đi thôi người anh em, ra ngoài nói chuyện chút.”
Thời Dĩ Châu nhìn cái chân bị thương của Thời Dĩ An, cậu trừng mắt: “Chị ngoan ngoãn ngồi ăn cho no vào, lát nữa em xử đến chị!”