Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

Chương 4: Hoa khôi trường




"Là nơi này. Dù nhiều năm không về nhưng tôi vẫn luôn học tiếng Trung khi ở Pháp."
Nam thần thản nhiên mà thừa nhận. Sau đó cô nghe bạn thân của mình nhỏ giọng nhiều chuyện với cô: "Không ngờ luôn đó."
"Ê Đình Đình, cậu nói có khi nào hồi nhỏ chúng ta đã từng học chung nhà trẻ hay không? Cùng với cậu ta ấy?"
Hạ Đình nghe mà chỉ biết cười lắc đầu chứ nào dám hưởng ứng cái tư tưởng đầy chất thơ của cô nàng đâu. Tuy nói thành phố này không lớn nhưng ít nhất phải tới năm cái nhà trẻ, mẫu giáo, thật sự đụng nhau thì quá là có duyên rồi. Mà mấy cái duyên phận kiểu này không nên suy tưởng qua nhiều đâu.
Trong lúc đó bên kia vẫn còn đang điều tra hộ khẩu một cách trắng trợn.
"Ba cậu là người Pháp?"
"Ừm."
Hạ Đình cảm thấy đám nữ sinh này thật sự là cái gì cũng hỏi được. Bộ muốn lôi hết gốc gác của người ta ra luôn hay sao.
Cơ mà... Nhìn cô bạn thân miệng thì mạnh nhưng chưa lần nào tiếp cận nam thần làm quen đang dỏng tai lên nghe ngóng, Hạ Đình quyết định làm như không thấy.
Cũng không phải chuyện của cô, cô quan tâm làm gì.
Có điều người này cũng chịu nói chuyện ghê.
Xem ra là một nam sinh nhiệt tình. Không biết sẽ có bao nhiêu người vì cậu ta mà điêu đứng.
Hạ Đình vừa nghĩ vừa nâng tay lên, không có kỹ thuật gì ném mạnh trái bóng trong tay ra.
Bộp!
"Đình Đình cẩn thận!"
Hạ Đình tai nghe tiếng hô của Tống Lan, mắt nhìn thấy quả bóng mình ném ra mạnh mẽ dội ngược trở về, một mực cố chấp muốn quay lại vòng tay của cô mà trong lòng chỉ vang lên được một câu: Gieo gió gặt bão.
Nhưng mà cô đợi không được đau đớn, lại bị hình ảnh nam sinh từ đâu lao ra bắt lấy trái bóng, đồng thời tung người ném ngược nó vào rỗ.
Một cú ba điểm!
Đẹp!
Hạ Đình chưa cần nghe người xung quanh không ngừng hô hoán gì gì đó đã tự ở trong lòng tán thưởng nói một câu.
Cô không thể không công nhận một điều, người đàn ông này còn chưa hoàn toàn trưởng thành đã mị lực đầy mình. Đợi hắn trở thành một nam nhân hoàn chỉnh, không biết sẽ còn khiến bao nhiêu người điêu đứng.
"Không cảm ơn tôi sao?"
Hạ Đình đang mơn man trong dòng suy nghĩ bỗng nhiên bị chất giọng như tiếng đàn xenlo trầm bổng kia làm cho giật mình.
Cô còn chưa kịp há miệng thì Tống Lan đã lao đến, vừa cười vừa nói thay cô: "Tôi thay cậu ấy cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Tống Lan nói tận hai lần, nói xong thì lôi Hạ Đình sang một bên. Hạ Đình ngoài ngơ ngác bị cô kéo đi thì chẳng còn biết phải làm gì nữa. Cô cảm thấy như vậy không đúng lắm, thế nhưng để tránh cho nam thần bị ám ảnh thì làm vậy vẫn tốt hơn đúng không?
Sau đó nam thần không có nói gì nữa, Hạ Đình cứ nghĩ vậy là xong rồi...
...
Hạ Đình trên tay bưng một chồng đề cương bài tập do thầy giáo nhờ cô đem hộ đến lớp, vừa đến khúc cua nơi cầu thang đã bị một cơn gió tập kích.
Mấy tờ đề cương phía trên không ngoài dự liệu của Hạ Đình lập tức cất cánh bay lên.
Phặc! Phặc! Phặc!
Bộp!
Hạ Đình choáng váng mặt mày nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, bản thân còn chưa kịp làm gì đã cứng ngắt đứng tại chỗ.
Không... Không cần khoa trương như vậy có được không nam thần... Hạ Đình trong lòng không nhịn được phun ra một câu.
Lục Chiêu không biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Đình. Nhìn cô vừa bị một màn từ trên cao nhảy xuống vừa bắt lấy mấy tờ đề cương bị gió thổi bay của mình dọa cho ngây người, khóe môi không khỏi giương lên một chút. Trong lòng hắn còn nói, lần này xem thử còn ai sẽ giúp cô nói lời cảm ơn nữa hay không?
Lục Chiêu không nhận ra bản thân đã đang hành xử chẳng có chút phong độ đàn ông gì hết, chấp nhất cùng một cô gái nhỏ chỉ vì một câu cảm ơn.
"Lần này không ai có thể giúp cậu nữa rồi."
"..."
Không biết sao đầu óc cô lúc này lại không được nhạy cho lắm, mãi tận một lúc cô mới hiểu được ý tứ của người con trai trước mặt. Sau đó cô lại không nhịn được mà cười khổ.
Lục Chiêu nhìn cô gái nhỏ một bộ biểu tình bất đắc dĩ nhìn mình, không hiểu sao hắn lại không thích bị cô nhìn như đang nhìn một đứa trẻ bốc đồng này lắm. Nhưng hắn vẫn chấp nhất mà đứng trước mặt cô, vừa thuận tay đỡ giúp cô chồng đề cương so với cô là hơi nhiều trên tay cô đi, giúp cô ôm.
Người ta đã phong độ như vậy rồi, Hạ Đình không thể lại thối thác một câu cảm ơn được nữa. Thôi vậy, xem như cho người con trai này thỏa mãn, lần sau sẽ không lại đối với cô có dính dáng gì nữa cũng tốt.
"Cảm ơn cậu. Cái này cậu giúp tôi mang vào phòng học luôn được chứ? Cảm ơn."
Hạ Đình nói xong thì chủ động rời đi trước. Cô không hề có ý muốn xem phản ứng của nam thần sau khi nghe thấy giọng nói của mình chút nào. Nói sao thì cô cũng là một cô gái. Cô có thể xem như không thấy chứ không thể vui vẻ khi nhìn thấy biểu tình chán ghét của người khác được, nhất là khi đối phương còn là một chàng trai đep.
Lục Chiêu không rõ bản thân có biểu hiện như Hạ Đình đã nghĩ hay không, nhưng hắn phải mất một lúc mới phản ứng lại. Lúc này bóng lưng của Hạ Đình đã biến mất cúi cầu thang rồi.
"Ầy..."
Hắn phát ra một tiếng thở dài ảo não.
Thời điểm Lục Chiêu trở lại lớp học thì Hạ Đình đang nghe Tống Lan nói chuyện trời ơi đất hởi.
"Cậu không biết đâu, chưa gì mà bảng nam thần của trường đã được cập nhật lại rồi."
Tổng Lan nữa thở dài, nữa lại cuồng nhiệt nói. Điều đó cho thấy cô nàng cũng rất vui lòng được thấy chuyện này xảy ra.
"Nam thần Lục Chiêu không ngoài dự liệu thăng đến đầu bảng luôn. Nghe bảo hoa khôi của trường đang chuẩn bị tiếp cận cậu ấy đó."
Hạ Đình không hiểu lắm việc này có gì đáng vui vẻ. Hay là do Tống Lan không thật sự thích nam thần như cái cách cô nàng thể hiện nên mới háo hức nhìn nam thần mình thích lọt vào tầm nhắm của nhiều người như vậy. Còn cái gì mà hoa khôi trường nữa.
"Hoa khôi trường là ai?"
Cô tò mò ghé lại gần hỏi.
"Tô Linh Đan á!"
Tống Lan theo bản năng nói. Đặng cô khựng lại một chút, quay đầu ngờ vực nhìn Hạ Đình vẫn một mặt mờ mịt đối với cái tên Tô Linh Đan mà cô nàng vừa nói, kỳ quái hỏi: "Đừng nói đến chuyện này cậu cũng không biết nha."
Tống Lan nhận được cái gật đầu thành thật của Hạ Đình mà thiếu điều muốn ngã ngửa.
Hạ Đình bất đắc dĩ nhún nhún vai. Bộ chuyện này có quan trọng đến mức cô nhất định cần phải biết hay không a.
Tống Lan có vẻ đã triệt để cạn lời với độ trơ dành cho xung quanh của bạn mình rồi. Cô nàng nhận mệnh mà cho cô xem hoa khôi trường là dáng vẻ thế nào.
Hạ Đình nhìn thiếu nữ tuổi tác tương đương mình nhưng sở hữu làn da trắng như bông bưởi, mi mục như họa, môi đào như to son, khuôn mặt trái trứng nhỏ nhắn đáng yêu trong tấm hình, không chút tiết kiệm cho Tô Linh Đan một ngón cái.
Ừm thì đẹp thiệt, đẹp theo cái kiểu thiên sứ. Vóc người cũng nhỏ nhắn, khiến người ta muốn che chở.
"Cậu đẹp hơn."
Nhưng mà Hạ Đình vẫn là nói một câu thật lòng. Cô nói thật, Tô Linh Đan đúng là đẹp, nhưng cô nàng đẹp theo cái kiểu đáng yêu, như một bông hoa thạch thảo nhỏ xinh. Còn Tống Lan lại đẹp theo kiểu của một đóa hoa hồng Pháp. Chiếc cằm vla của cô nàng thật sự khiến người ganh tỵ. Khuôn mặt góc cạnh như được gọt ra chứa đựng ngũ quan sắc sảo, năng động cá tính.
"Vẫn là cậu có cái nhìn."
Tống cô nương lập tức hất cằm lên hưởng ứng.
"Phì!"
Hạ Đình không nhịn được cười một tiếng.
"Nếu không phải bọn họ nói tôi đanh đá, không có thiên sứ như bạch liên hoa kia thì tôi đã là hoa khôi rồi."
Tống Lan lập tức phun trào sự bất mãn của mình.
Là bạn thân, cô nên ủng hộ chút tự tin kia của bạn mình mà cho cô nàng một cái gật đầu. Hai cô bạn thân chau đầu ghé tai đùa giỡn cười nói rôn rả, khuôn mặt mang theo nét thanh xuân tươi mới khiến người mơ màng.
Chỉ là nụ cười của Hạ Đình nhanh chóng tắt ngúm khi vô tình đối diện với ánh mắt của ai đó. Cùng lúc Tống Lan cũng đã phát hiện ra nam thần nên không có nhìn thấy biểu tình kỳ lạ của cô.
Lục Chiêu không tiếng động nhíu lại mày kiếm. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì đã bị mấy người bạn học nữ trong lớp quay quanh. Hắn chỉ đành trước để đó lại nói sau.
Hắn chịu mười năm giáo dục của ở nước ngoài, tính tình phóng khoáng lại ga lăng là khỏi phải nói. Vậy mà lần đầu trêu ghẹo nữ sinh lại gây ra tình huống thế này, không biết có đã làm tổn thương cô gái nhỏ hay không.
Nhưng mà hắn vẫn nhận ra một chuyện, cô gái nhỏ này không hề thích hắn. Cô không nhiệt tình như những nữ sinh khác cũng không nói, cô còn né tránh hắn nữa.
Bộ hắn là khối u ác tính gì xấu xí lắm à?
Hạ Đình không biết thái độ lạnh nhạt của mình đang làm tổn thương trái tim chàng trai hẳn còn chưa lớn. Cô nhanh chóng vứt bỏ sự hiện diện của chàng trai trẻ ra sau đầu.
Lòng chỉ mong hắn đừng làm phiền cô nữa mới đúng.
Nhưng có những người đã được định trước là sẽ day dưa với nhau, cho dù là vô tình hay cố ý.
"Cậu là Lục Chiêu? Mình tên Linh Đan."
Hạ Đình khựng ngay lại bước chân, nhanh như chớp nép mình phía sau giá sách của thư viện. Cô nữa vì sợ bị phát hiện, nữa cũng tò mò muốn nghe thử cuộc đối thoại đang xảy ra kia nên cứ chần chừ mãi, cuối cùng vẫn là im lặng nghe hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.