Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

Chương 68: Thuận tay mà thôi




"Á á á!"
Phương Dĩnh bị đập mạnh không ngừng kêu rên.
Điệu bộ chẳng khác gì chó chết của Phương Dĩnh chắc chỉ có mình Tô Linh Đan để tâm. Có điều Tô Linh Đan lại sợ Tống Lan làm gì nữa nên không dám buông tay ra. Nhưng hành động cản lại Tống Lan liệu có phải là chỉ vì muốn giúp đỡ cho Phương Dĩnh hay không lại không ai biết, chỉ có bản thân cô nàng rõ.
May sao lúc này cô giáo chủ nhiệm của lớp họ đã chạy tới.
"Phương Dĩnh! Em có sao không? Bạn học này! Em đang làm gì vậy!?"
Lệ Vi lập tức chạy đến đỡ Phương Dĩnh dậy vừa quan tâm hỏi han vừa quát hỏi nhìn Tống Lan đang bị Tô Linh Đan giữ lại ở kia.
Ấy vậy mà Tống Lan thường ngày trong mắt thầy cô luôn là một học sinh ngoan hôm nay lại tỏ ra lạnh lùng, khi bị hỏi không những không thèm trả lời mà còn xem như không nghe thấy. Tư thái giống như không thèm để Lữ Vi vào mắt khiến đám người khó tin lại choáng váng không thôi. Tống Bá Lan hôm nay làm sao thế này...?
"Em có biết đánh bạn là sẽ bị đuổi học hay không? Còn có, thái độ của em như vậy là sao? Em ở lớp nào..."
"Đuổi học đúng không? Được thôi! Tôi đang muốn bị thôi học đây!"
Ấy thế mà Tống Lan lại bình thản cắt ngang lời dọa nạt của Lữ Vi, nhất thời khiến cô ấy nghẹn lại lời đang muốn nói ra, biểu tình không thể tin được nhìn Tống Lan. Nào có phải Lữ Vi như thế...
"Tống Lan! Cậu nói cái gì vậy!?"
Tô Linh Đan gấp giọng khuyên can nhưng lại bị Tống Lan đẩy ra. Cô vội vàng nói:
"Cậu đừng nói bậy..."
"Tôi đánh cậu ta đúng không?"
"Cậu..."
Tô Linh Đan bị hỏi bất ngờ không kịp phản ứng, đến khi rõ ràng rồi lại không biết nói gì mà chỉ có thể trân trối nhìn Tống Lan. Cô không hiểu, Tống Lan hôm nay bị làm sao thế này. Dù cô biết Tống Lan hôm nay đến đánh Phương Dĩnh là vì nghĩ chuyện của Hạ Đình là do cậu ta làm ra. Thật sự thì bản thân Tô Linh Đan nào có không nghĩ như vậy. Cho dù qua một ngày không thấy Tống Lan đi tìm Phương Dĩnh thì cô lại nàng bỗng nhiên xuất hiện, Tô Linh Đan cũng không nghĩ Tống Lan sẽ hành xử như này... Tô Linh Đan nhất thời bị cô nàng làm cho bối rối.
"Lý do tôi đánh cậu ta tất nhiên là có, nhưng giờ tôi chẳng muốn nói nữa. Đánh người là tôi đó. Các người muốn đuổi học thì cứ làm đi."
"Thật sự sẽ bị đuổi học đó, Tống Lan!"
Tô Linh Đan gấp đến giậm chân nhìn cái điệu bộ thấy chết không sờn của Tống Lan. Không, hiện tại Tô Linh Đan nhìn Tống Lan như vậy không khỏi cho rằng sự việc ngày hôm nay là do cô nàng cố ý. Mục đích là... Tô Linh Đan càng nghĩ chỉ càng cảm thấy không thể tin được.
"Tôi đang muốn bị đuổi học đấy!"
Tống Lan ngược lại bình tĩnh, cứ thế khẳng định suy nghĩ của Tô Linh Đan khiến cô nàng chết trân tại chỗ.
"Hạ Đình đều bị cái nơi này ép cho nghỉ học rồi. Tôi có gì mà phải lưu luyến nó? Cho dù đổi một nơi khác chưa chắc sẽ không gặp những chuyện thế này thế nào. Tôi chính là muốn làm như vậy, cũng như việc tôi muốn đánh ai thì đánh người đó."
Tống Lan hờ hững nhìn Phương Dĩnh được Lữ Vi đỡ lên đang dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn mình, lời nói khí phách khiến người ta choáng váng lại tự nhận không thể làm được như vậy mà tự ti. Tống Lan nhìn Phương Dĩnh cười lạnh nói: "Việc ghê tởm cậu làm tôi không muốn phải bận tâm đi vạch trần nữa. Nhưng Phương Dĩnh này..."
Cô nàng vừa nói vừa ép lại gần Phương Dĩnh. Người sau trong ánh mắt trước là ác độc, tiếp đó là hoảng sợ theo bản năng tìm kiếm che chở từ người bên cạnh mà không ngừng rút vào lòng Lữ Vi, nhưng vẫn không thể né khỏi cái tay đã muốn nắm lấy cằm mình của Tống Lan kinh hoàng hét toáng lên: "Mày muốn làm gì... Buông tao ra..." Vừa không ngừng giãy nãy muốn tránh thoát đi nhưng đổi lại chỉ là cái bóp chặt đến mức cô nàng đau đớn rên la cầu cứu Lữ Vi.
"Em này..."
Lữ Vi hai tay đều lo đỡ lấy Phương Dĩnh nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Lan, định bụng dùng nó ngăn cản hành vi của cô nàng. Có điều lời còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh buốt của Tống Lan dọa nín.
"Sợ cái gì? Người như cậu không phải không biết sợ sao?"
Dọa người xong rồi Tống Lan lúc này mới quay qua nhìn Phương Dĩnh, cười đến là giống ác ma đọa lạc vừa nói vừa dùng tay kia vỗ vỗ vào đôi má sưng vù của cô nàng khiến Phương Dĩnh hô lên thảm thiết.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh cậu nữa đâu. Bẩn tay lắm."
"..."
Đám đông xung quanh thật sự là cạn lời với cô nàng khi nghe thấy câu này. Đánh người nãy giờ, hiện tại lại sợ bẩn tay... Sao cô nàng có thể nói được nhỉ. Có điều nếu cô nàng muốn chọc tức Phương Dĩnh thì hiệu quả là đạt tới được rồi đấy.
Nhưng mà so với giận dữ, Phương Dĩnh vẫn là sợ hãi nhiều hơn nhìn Tống Lan.
Cô nàng thật sự là bị đánh đến sợ. Người như Phương Dĩnh cũng chỉ biết liều mạng làm bậy, điếc không sợ súng. Đến lúc gặp phải kiểu hổ báo thật sự như Tống Lan thì chỉ có nước co đầu rụt cổ lại mà thôi.
"Phương Dĩnh, làm người ấy mà... Đừng có chỉ lo nghĩ cái xấu, còn làm nhiều việc xấu..."
"Tôi không muốn quan tâm việc tâm tính cậu trưởng thành thế nào mà trở nên vặn vẹo đến vậy. Dù sao cậu tốt hay xấu một chút đều chẳng liên quan đến tôi. Nhưng mà... Người ta có câu ác giả ác báo. Quả báo chỉ đến muộn chứ không buông tha cho bất cứ ai làm việc xấu. Có điều, thay vì đợi cho quả báo tự nhiên đến tìm cậu, tôi lại muốn nguyền rủa cậu sống không được tử tế. Tốt nhất là cha không yêu mẹ không thương. Cha mẹ cậu sẽ sớm có đứa con tốt hơn rồi vứt bỏ cậu qua một bên tự sinh tự diệt. Bất kể cậu đi đến đâu đều bị bạn bè xa lánh đến đó, cho dù có thì bọn họ nhất định là đối xử với cậu giả dối như cái cách cậu đã làm với người khác vậy. Còn nữa, ai bị cậu thích tất cả đều sẽ không yêu cậu, thậm trí là lợi dụng cậu làm lốp dự phòng, ở sau lưng cậu bắt cá hai tay..."
Tống Lan nói một tràng dài không ngừng không nghĩ lại hô hấp không suyễn tim không đập nhanh. Biểu tình của cô nàng chưa từng có chút thay đổi lại nói ra mấy câu khiến người ta không rét mà run như cầy sấy dù lúc này đang là mùa hè nóng bức. Kết quả đám người thật sự bị cô nàng dọa ra một đống mồ hôi lạnh.
Tống Lan nguyền rủa Phương Dĩnh không còn một cái non nước nào. Dù nó không phải là rủa Phương Dĩnh chết không được tử tế gì gì đó, thế nhưng những lời kia đối với một nữ sinh như Phương Dĩnh vào lúc này lại có uy lực không tưởng tượng được.
Phương Dĩnh hoảng sợ có, phẫn hận lại không kém trừng lớn mắt nhìn Tống Lan trước mặt, chỉ việc không thể xé cô nàng ra mà biểu tình quái dị vô cùng. Bởi vì cái cằm vẫn đang bị đối phương bóp đến đau nhức, loại người như Phương Dĩnh làm sao có khả năng làm ra hành động trả đũa lúc này. Nhưng như thế lại càng khiến cho biểu tình trên khuôn mặt Phương Dĩnh càng thêm vặn vẹo xấu xí đến tận cùng. Chỉ là Tống Lan sẽ quan tâm? Tốt nhất là có thể chọc cho Phương Dĩnh điên luôn có khi cô nàng sẽ càng thêm thỏa mãn.
"Cậu có thể yên tâm. Hôm nay đánh cậu, hôm sau tôi sẽ chuyển trường. Cậu không tự biết chứ, ở cùng một bầu không khí với cậu tôi cảm thấy cả người cũng muốn bốc mùi không khác gì cậu. Cảm ơn cậu cho tôi mượn cái mặt để trút ra cơn giận tích tụ trong lòng từ hôm qua đến giờ. Tiền thuốc men tôi nhất định sẽ trả cho cậu dù tôi chẳng muốn chút nào. Phương Dĩnh, tôi hy vọng cậu sống thật tốt. Có như vậy những nổi bất hạnh tôi nguyền rủa cậu mới kéo dài được lâu."
Tống Lan nói xong thì cười khinh khỉnh nhìn Phương Dĩnh lần cuối rồi mới ưỡn ngực, tự tin sải đôi chân dài thẳng tắp nghênh ngang vượt qua đám người, rời khỏi phòng học.
Đám đông choáng váng có đến một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, nhưng bóng dáng Tống Lan đã khuất từ lâu.
Có điều chẳng ai ăn no rởn mỡ lại đi gọi cô nàng về. Ngược lại, bọn họ sau khi cho Phương Dĩnh một cái ánh mắt chê cười thì tự ngồi vào chỗ của mình. Cứ như cái việc vừa xảy ra ở đây chỉ là ảo giác thôi vậy. Thật sự khiến người lạnh lòng.
Tô Linh Đan ngay thời điểm đầu đã đuổi theo Tống Lan.
"Tống Lan!"
Cô nàng thở hồng hộc, hai tay chống hai bên đầu gối để ổn định thân hình. Cô nàng không khỏi vui mừng khi thấy Tống Lan ngừng lại nhìn mình. Xem ra hành động của bản thân mới rồi không có khiến cho Tống Lan tức giận, thật may...
"Không phải cậu thật sự muốn chuyển trường đó chứ?"
Tô Linh Đan ái ngại nhìn Tống Lan một hồi rồi ngập ngùng hỏi.
"Đúng vậy."
Tống Lan không chút do dự gật đầu.
"Vì Hạ Đình sao?"
Tô Linh Đan buồn bã nói. Cô vừa mới có hai người bạn, lúc này lại muốn mất đi nữa...
"Đúng là vì cậu ấy. Nhưng mà tôi thật sự muốn đánh Phương Dĩnh một trận ra trò từ lâu từ lâu. Hiện tại dùng chuyện này để làm lý do cũng tốt."
Tống Lan đúng là có ý này. Nhưng không phải mới nảy sinh hôm nay mà là từ hôm qua rồi. Cho nên đánh Phương Dĩnh đều là trong kế hoạch của Tống Lan.
Tô Linh Đan nhìn vẻ kiên định trên mặt Tống Lan mà không khỏi cảm thấy bất lực vạn phần. Cô biết mình không thể khuyên được Tống Lan. Có lẽ hiện tại đổi lại là Hạ Đình ở đây thì Tống Lan nhất định sẽ không hành xử như vậy. Nhưng chính là... Hạ Đình đi rồi, không ai có thể kiềm chế Tống Bá Lan nữa.
"Cậu phải cẩn thận Phương Dĩnh."
Tống Lan bỗng nhiên thả lại một câu rồi quay đầu đi thẳng.
"Tống Lan! Hạ Đình ổn không!?"
Tô Linh Đan bỗng nhớ ra chuyện này, vội vàng hét lên với bóng lưng thẳng tắp đã sắp đi xa của Tống Lan.
"Cậu ấy rất tốt. Rời khỏi đây cậu ấy vui hơn ai hết chứ nói."
Lời này của Tống Lan nghe có vẻ oán hận, khó hiểu Tô Linh Đan nghe thấy lại cảm thấy buồn cười. Nói thật, lắm lúc cô cảm thấy còn hâm mộ Hạ Đình hơn Tống Lan. Cô gái kia sống quá tiêu sái, cho dù bản thân ở trong hoàn cảnh không tốt.
So với Phương Dĩnh... Người so với người thật sự là quá khác nhau. Tô Linh Đan không khỏi thở dài thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.