Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 12:




Cánh tay Lâm Kì vì té cầu thang mà gãy cũng không phải quá nghiêm trọng, cho nên sau một đoạn thời gian đã có thể xuất viện.
“Sau khi xuất viện đến nhà ta ở đi!” Đêm trước khi Lâm Kì xuất viện, Vương Lang ôm y cọ cọ.
“Ta vì cái gì muốn ở nhà ngươi?” Mắt Lâm Kì trợn trắng.
“Ở nhà ta đi, ở nhà ta đi! Ngươi về nhà ta ta đem ngươi làm công chúa mà cung phụng.” Vương Lang đưa tay cam đoan.
“Đi chết đi!” Lâm Kì muốn đuổi người, lại bị hắn đặt ở dưới thân.
“A Kì, ta là nghiêm túc a… Ta nghĩ muốn ở cùng ngươi.” Vương Lang vẫn đang kiên trì.
Lâm Kì có chút xấu hổ muốn quay đầu đi không nhìn hắn nữa, cằm lại bị hắn nắm.
Vương Lang nhìn Lâm Kì dưới thân vẻ mặt khẩn trương, khoé miệng cong lên thành ý cười thản nhiên. Sau đó cúi đầu, chậm rãi hôn lên khoé mắt, bờ môi y, cuối cùng trên xương quai xanh y hạ một cái hồng ấn. Có dấu hiệu này, tiểu ngốc chính là người của mình!
Sau đó của sau đó, Lâm Kì thu dọn hành lý đến ở nhà Vương Lang.
“Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử! Mấy hôm trước vừa thấy mặt nhau còn làm ầm ĩ cả lên, bay giờ đã thân thiết như người một nhà rồi a.” Trên bàn cơm, Vương a di cảm khái.
Vương Lang cùng Lâm Kì nhìn nhau cười, ngón tay dưới mặt bàn vụng trộm chạm a chạm.
Buối tối đi ngủ, Vương Lang ôm gối lén lút nhảy vào phòng Lâm Kì ở sát vách.
“Đừng có quậy! Bị thúc thúc ai di phát hiện thì làm sao?” Lâm Kì có chút khẩn trương.
“Bọn họ sớm đi ngủ rồi.” Vương Lang chui vào trong chăn, ghé vào trên người Lâm Kì không chịu đi, giống như đại cẩu đè lên cục xương mình yêu thích không buông.
“Ngày mai đi xem phim đi!” Vương Lang vùi đầu vào cổ Lâm Kì mà cọ a cọ.
“Không đi.” Lâm Kì cự tuyệt ngay lập tức.
Mấy ngày nằm viện quả thật rất nhàm chán, mỗi lần lên máy tính cũng không có tin tức gì mới, chẳng có gì để xem.
“Vậy chúng ta ra công viên đi dạo?” Vương Lang lại đề nghị.
“Trời đang ba mươi tám độ mà đi dạo công viên?” Lâm Kì ôm đầu Vương Lang, không nói gì nhìn hắn.
“Vậy chúng ta phải đi đâu hẹn hò đây?” Vương Lang vắt hết óc suy nghĩ.
“Ai hẹn hò cùng ngươi?” Lâm Kì đem Vương Lang đá xuống giường, còn mình thì ngồi trên giường ôm chăn mà cười.
Đại cẩu ưỡn người bò lên giường, ôm cục xương nhỏ yêu thích của mình gặm tới gặm lui.
Lâm Kì đẩy nhưng đẩy không ra, cảm thấy đầu tiên là mặt mình ẩm ướt, sau đó xuống đến cổ, xương quai xanh cũng ẩm ướt, mà người nào đó vẫn còn muốn xuống dưới.
“Uy, ngươi làm gì?” Lâm Kì có chút hoảng, ở dưới thân hắn dùng sức giãy dụa.
“A Kì,” Vương Lang đè y không buông, “Ta thích ngươi, chúng ta…”
“Không được!” Lâm Kì ngay lập tức ngắt lời hắn.
“Vì cái gì?” Vương Lang cúi đầu cọ cọ mũi y, “Ngươi vẫn chưa tin tưởng ta?”
“Ta không phải.” Lâm Kì lắc đầu.
“Vậy là vì cái gì?” Vương Lang không thuận theo, tiếp tục truy vấn không tha.
“… Bởi vì… thúc thúc với a di ở nhà…” Thanh âm Lâm Kì nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Chúng ta ngày mai đi du lịch!” Vương Lang hưng phấn thiếu chút nữa ngất xỉu luôn. Y… y… y… là đồng ý rồi??? Vì thế cúi đầu cuồng hôn. Tiểu ngốc một khi được hôn sẽ choáng váng, mê man đến không thể đổi ý được nữa!
Thế là sáu giờ sáng hôm sau, có người nào đó phấn khích quá độ từ trên giường bật dậy, lên mạng tra địa chỉ khách sạn và đặt vé máy bay.
Sắp xếp quần áo xong là vừa đúng tám giờ, vì thế thí điên thí điên chạy vào quấy rối tiểu bảo bối của mình.
Mười phút sau, Vương Lang trên mặt còn ịn một dấu giày ủ rũ ra khỏi cửa.
Không sao, bị đạp nhưng tâm tình vẫn hảo!
Trên mặt mình có dấu dép lê của tiểu ngốc, trên mông tiểu ngốc cũng có dấu ấn mình để lại… Vậy là được rồi!
Buổi chiều ngày hôm đó, Vương Lang cùng Lâm Kì xuất phát đi Vân Nam. Đến khi lên máy bay, Vương Lang vẫn đang tưởng niệm dư vị đậu hũ được ăn lúc sáng.
Đụng vào… Hắc hắc… Hảo nộn a (rất mềm)… Chảy nước miếng…
Lâm Kì nhìn nhìn Vương Lang bên cạnh, không nói tiếng nào quay đầu ra cửa sổ ngắm mây.
Người này cười rộ lên trông thật sự là đáng khinh! Không có mặt mũi mà nhìn nữa…
Sau khi đến Côn Minh*, hai người vừa bước xuống máy bay đã lạnh run người.
* Côn Minh là thủ phủ của tỉnh Vân Nam – Trung Quốc.
“Lạnh như thế a?” Vương Lang xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình.
“Hắt xì!” Lâm Kì hắt hơi. “Đi thôi, trước vào toilet thay quần áo đã.”
“…Ách!” Vương Lang méo miệng cười gượng. “Ta sắp xếp hành lý…cái kia… đã quên… không mang theo áo tay dài…”
“……” Lâm Kì không nói gì.
“Bất quá ngươi có thể mặc vài ba lớp áo ngắn tay…” Vương Lang ra chủ ý. “Sau đó mặc thêm mấy lớp quần đùi…”
“……” Lâm Kì nhịn riết thành quen, cuối cùng đem chữ “Cút!” ra đến miệng nuốt xuống họng.
Sau cùng, hai người ở trong khu quà lưu niệm của sân bay mua được hai cái áo khoác tay dài màu lam, mặt trước còn viết mấy chữ rồng bay phượng múa “Chào mừng bạn đến với Côn Minh.”
Vương Lang sau khi mặc áo vào càng hứng chí, ở trước gương xoay tới xoay lui.
“Này có cái gì đẹp mà soi?” Lâm Kì bất mãn nhìn Vương Lang.
“Giống áo cặp không?” Vương Lang nhìn bóng tiểu ngốc trong gương toét miệng cười.
Ngốc muốn chết! Lâm Kì trong lòng vốn muốn khinh bỉ hắn một chút, nhưng khoé miệng lại không tự giác cong lên thành ý cười.
Nắm tay nhau ra khỏi sân bay, độ ấm từ lòng bàn tay lan toả đến trong lòng.
Đến khách sạn đã là buổi tối, Lâm Kì thay dép lê, mở vali lôi quần áo ra. Vương Lang ở bên cạnh cười đến vô sỉ, y giống một người con dâu đảm đang a!
“A Kì, chúng ta đi tắm đi!” Mắt thấy đống quần áo đã nằm ngay ngắn trong ngăn tủ, Vương Lang không giấu nổi sự hưng phấn. Vừa dứt lời liền thấy sắc mặt Lâm Kì nháy mắt đỏ bừng.
“Ngươi trước đi!” Lâm Kì đuổi người.
“Nhưng là…”
“Ta nhường ngươi tắm trước!” Thanh âm đề cao lên vô số đề-xi-ben.
“Hảo hảo hảo, ta đi trước.” Vương Lang vội vàng đồng ý.
Ta hiểu mà, hiểu mà: Tiểu ngốc là thẹn thùng nga~ Hắc hắc hắc, không sao, dù sao thì cũng đã bị mình nhìn hết rồi…
Vương Lang vài phút sau đã tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã ôm vợ mình mà gặm. (Ô, hai bạn trẻ này là đi hưởng tuần trăng mật a!)
“Ta muốn đi tắm!” Lâm Kì dùng cả tay lẫn chân mà đầy hắn ra, nhảy phóc vào phòng tắm như một con thỏ.
Vương Lang bấy giờ mới lấy mấy thứ đã chuẩn bị sẵn từ trong vali ra, lăn qua lộn lại trên giường mà xem.
Kích động nha!
Lâm Kì trong phòng tắm run lẩy bẩy, cầm chai sữa tắm mang theo chà khắp người.
Khẩn trương nha!
Một giờ sau…
“A Kì…” Vương Lang vô lực dựa vào cửa phòng tắm. “Đừng tắm nữa, ngươi mà cọ nữa thế nào cũng xỉu trong đó luôn a! Phải tiết kiệm nước…”
Năm phút sau, Lâm Kì rốt cuộc mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra. Đại khái là tắm rửa có hơi lâu, đại khái là có chút khẩn trương, tóm lại chính là cảm thấy hơi hơi… vựng (choáng váng, hồ đồ).
Vựng vựng hồ hồ bị người kéo lên giường, vựng vựng hồ hồ được người sấy tóc cho, vựng vựng hồ hồ bị người nhét vào trong chăn.
Có nên phản kháng hay không?
Thôi, coi như hết, dù sao sớm muộn gì cũng chết, cùng lắm thì… tàn phế vậy!
Nhận mệnh rồi, chờ nửa ngày vẫn không thấy Vương Lang có bước tiếp theo, Lâm Kì trợn mắt nhìn lên: Người đâu???
Ngó dáo dác xung quanh… Nga, ra là ngồi ở ngoài ban công!
Vương Lang ngồi trên ban công liều mạng hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, cố gắng không nghĩ đến cảnh tiểu ngốc ấm áp, còn thơm ngào ngạt đang nằm trên giường nữa.
Đã muốn đến điên rồi, nhưng là lúc nãy Lâm Kì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hôn một chút cũng có thể làm y ngất đi, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Cho nên, chờ một chút, chờ y bình tĩnh lại rồi nói gì nói sau. Loại chuyện này, phải là ngươi tình ta nguyện mới tốt.
Ngồi trên ban công ngốc một hồi, Vương Lang cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh, bèn đứng lên đi vào phòng.
Trong phòng tràn ngập ánh vàng từ chiếc đèn ngủ, tiểu ngốc ngồi ôm gối trên giường, áo ngủ lụp xụp không chỉnh tề, ánh mắt đen lay láy đang nhìn mình.
Này còn bình tĩnh cái rắm a!
Trước bay qua áp đảo, hung hăng hôn mấy miếng rồi nói sau đi!
“A Kì, ta vừa rồi…” Hôn xong, Vương Lang lắp bắp muốn giải thích chuyện hồi nãy.
“Ta biết!” Thanh âm nhỏ nhẹ của Lâm Kì ngắt lời hắn, còn vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, “Không sao.”
Vương Lang thoáng giật mình, thật cẩn thận cúi đầu, hôn lên đôi môi đạm sắc của y. Đầu lưỡi tiểu ngốc ướt át mềm mại, có chút nóng, có chút ngọt. Đưa tay cởi áo ngủ rộng thùng thình của y ra, ôn nhu ôm y vào trong lòng. Hơi gầy, nhưng làn da y lại trắng mịn tinh tế, chỉ cần hơi dùng sức hôn sẽ lưu lại ấn kí hồng hồng ngay lập tức.
Vương Lang kìm lòng không nồi, từ xương quai xanh của y duyện cắn một hồi xuống đến bụng, tại thân thể trắng nõn kia lưu lại những ấn kí chỉ thuộc về chính hắn.
“Lang…” Lâm Kì hé miệng thở dốc, cơ hồ không nghe ra thanh âm. “Đèn… tắt đèn…”
Nói chưa dứt lời đã bị Vương Lang ngăn lại đôi môi. Sau đó, liền hoàn toàn mê man.
Vừa mới bắt đầu cảm thấy cũng tốt lắm, nhưng vì chưa bao giờ trải nghiệm qua cái cảm giác như xé rách ấy, khiến cho y đau đến hít thở không thông.
“A Kì,” Vương Lang nhìn khuôn mặt tiểu ngốc bị một tầng mồ hôi che phủ, có chút do dự ngừng lại, “Ngươi được không?”
“…Ân,” Lâm Kì thật vất vả mới hít được một hơi, muốn hướng hắn bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng khoé mắt vẫn không nhịn được ứa lệ.
“Quên đi, chúng ta lần sau làm vậy!” Vương Lang không đành lòng, muốn rút ra nhưng lại bị Lâm Kì túm trụ.
“Ta không sao.” Lâm Kì lắc đầu, chủ động nâng hai chân mình quấn quanh eo hắn, hơi nâng cơ thể lên ngây ngô hùa theo ý hắn.
“Vậy, ngươi nếu thấy không được phải nói với ta liền nga, không cần chịu đựng.” Vương Lang đau lòng hôn lên giọt lệ còn đọng nơi khoé mắt y. Thật đúng là tiểu ngốc a, đã đau đến toàn thân phát run, vậy mà vẫn tuỳ theo ý mình!
Đã cố gắng ôn nhu, nhẹ nhàng biết bao, nhưng cuối cùng vẫn là làm y bị thương…
Thời điểm tắm rửa, Vương Lang cúi đầu nhìn Lâm Kì đang thiếp đi trong lòng, cảm thấy thật áy náy.
Sau nửa đêm, sờ sờ đầu y liền thấy y phát sốt, Vương Lang vội xuống lầu mua thuốc, uy y uống xong chính hắn cũng không dám ngủ, cứ ngồi bên cạnh nắm tay y như vậy đến bốn, năm giờ.
Cả ngày hôm sau, Vương Lang tự giác giáng cấp mình xuống nô lệ, trung thành và tận tâm hầu hạ tiểu công chúa của mình, đến quầy lễ tân yêu cầu thêm mấy cái đệm dựa lưng thật to về lót giường cho công chúa dựa lưng đỡ mỏi.
Lâm Kì bị hắn ôm lên cả chồng nào gối nào đệm nào chăn ngồi đó nhìn có người chạy đông chạy tây mua cơm mua thuốc.
“A Kì, ngươi muốn uống nước dừa không? Ta vừa nãy thấy dưới lầu có bán.” Vương Lang mang theo tô cháo từ ngoài cửa bước vào, đến bên giường hỏi y.
Lâm Kì gật gật đầu, nhìn hắn lại chạy ra ngoài. Vì thế tự mình cười ngốc.
Rất đau, nhưng cũng rất hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.