"Người này không ngờ vật chất công kích cũng mạnh như vậy" - Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ "Lúc trước gặp Xích Nham lĩnh chủ, vật chất công kích cũng không có biến thái như vậy. Công kích cách không như vậy, cũng có thể xuyên qua thân thể của ta". Lâm Lôi đối với khả năng phòng ngự khi long hoá của mình vốn rất tự tin, nhưng hôm nay một quyền này đã làm Lâm Lôi rung động.
Đôi mắt tráng hán này đã tràn ngập phẫn nộ, mái tóc vàng của hắn tung bay tán loạn
"Dám làm thương tổn đến Hắc Mặc Tư ta, chịu chết đi!". Âm thanh trầm thấp vang lên trong đầu Lâm Lôi, chân phải của tráng hán tóc vàng lập tức quét tới.
Trên chân phải thô tráng xuất hiện một lớp vầng sáng màu vàng lưu động, chân phải đá ra, không gian phảng phất xuất hiện sóng gợn như trên mặt nước. Một cước này ẩn chứa lực lượng đáng sợ, còn chưa tới gần người Lâm Lôi đã cảm thấy không ổn "Một quyền uy lực lúc trước vẫn là lăng không truyền lại, cũng không phải là quyền đầu thực sự kích trúng mà uy lực đã đáng sợ như vậy, nếu bị một cước này kích trúng ...".
Lâm Lôi không dám có một chút chần chừ.
"Hắc thạch không gian, xích lực cực mạnh!". Lâm Lôi tâm ý vừa động, xích lực cường đại đã tác động lên thân thể của Hắc Mặc Tư.
Đồng thời một tiếng "Ba!" vang lên, long vĩ cứng như cương thiết của Lâm Lôi hung hăng đập mạnh xuống, nương theo phản lực bắn mạnh về phía sau.
"Phốc!" Một cước này của Hắc Mặc Tư đã đá vào khoảng không.
"Oanh" Cho dù đá vào khoảng không, một đạo kim quang màu vàng từ trên chân phá xuất ra nhằm về phía Lâm Lôi bắn cực nhanh tới. Một đạo vật chất công kích này tốc độ tới quá nhanh, nó không bị Hắc Thạch không gian ảnh hưởng chút nào, tốc độ đã vượt xa tốc độ bỏ chạy của Lâm Lôi. Có điều đã có kinh nghiệm từ trước, Lâm Lôi sớm đã có sự chuẩn bị.
Thần kiếm Lưu Ảnh trong tay Lâm Lôi lập tức đánh về phía sau.
Nhìn tưởng chậm nhưng thực ra cực nhanh, Lưu Ảnh thần kiếm đã kích trúng lên đạo kim quang hoàng sắc.
"Bồng!" - chấn động kịch liệt, Lưu Ảnh thần kiếm bị phản lực làm bắn ngược về sau, đánh trúng lên người Lâm Lôi, đồng thời trên hữu thủ cầm kiếm của Lâm Lôi cũng bị chấn động làm long lân rạn vỡ, máu tươi ứa ra.
"Sưu".
Lâm Lôi thuận thế cấp tốc lùi về phía sau.
"Thực quá biến thái!". Lâm Lôi trong lòng thầm mắng: "Lực lượng của một quyền này xuyên qua thần cách binh khí có thể làm long lân trên tay ta vỡ ra. Không ngờ trong các vị diện, ngoại trừ Bối Lỗ Đặc cũng còn có người biến thái như vậy". Lúc trước Lâm Lôi từng thấy qua, Bối Lỗ Đặc có thể dùng tay không đón đỡ chủ thần khí.
Lực lượng này, có thể tưởng tượng được. Nhưng tráng hán tóc vàng này nhìn bộ dạng là dù không chết không dừng tay.
Bối Bối ở phía xa, mắt trừng lên, không do dự hoá thành một đạo ảo ảnh nhằm về phía tráng hán tóc vàng bắn nhanh tới, đồng thời lo lắng dùng thần thức truyền âm: "Lão Đại, mau lui lại, để ta ngăn cản hắn".
"Bối Bối, đừng lãng phí thời gian, chúng ta chạy mau. Không cản được hắn ta đâu". Lâm Lôi lập tức truyền âm nói.
Đồng thời Lâm Lôi lập tức tăng tốc chạy trốn, Bối Bối cũng chỉ có thể phóng theo Lâm Lôi mà chạy.
"Còn muốn chạy!".
Tráng hán tóc vàng giận dữ nhìn về phía hai người chạy trốn, lập tức chân đạp mạnh xuống đất. "Bồng!" "Bồng!". Mỗi cái đạp đều như một viên vẩn thạch đánh xuống mặt đất, mà tốc độ bản thân tráng hán cũng tăng đến cực hạn, cực nhanh nhằm về phía Lâm Lôi Bối Bối hai người đuổi theo.
"Lão đại, gã đầu to đang đuổi theo ở phía sau". Bối Bối kinh hô.
"Tốc độ không ngờ cũng nhanh vậy". Lâm Lôi quay đầu lại nhìn qua, lúc đầu tráng hán tóc vàng đuổi theo tử thần khôi lỗi cũng không có nhanh như vậy. Rất hiển nhiên, tráng hán tóc vàng này đã cực độ phẫn hận.
"Không sao, một khi hắn tiến vào phạm vi Hắc Thạch không gian, thì không có khả năng đuổi kịp chúng ta". Lâm Lôi nói chắc chắn.
Chính xác là như vậy!
Khi tráng hán tóc vàng tiến vào khu vực Hắc Thạch không gian, lập tức cảm thấy xích lực cường đại. Vốn tại phương diện tốc độ hắn cũng không quá am hiểu, cho dù liều mạng cũng chỉ ngang bằng với Lâm Lôi, Bối Bối hai người. Nhưng khi vào khu vực Hắc Thạch không gian, thì còn xa mới bằng Lâm Lôi Bối Bối.
Lâm Lôi, Bối Bối lập tức chạy trốn về phía trước, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với hắn.
Nhưng tráng hán tóc vàng khi đã thoát li khỏi khu vực Hắc Thạch không gian, tốc độ cũng tăng lên nhiều, lại có khả năng truy theo.
Tóm lại, song phương vừa vặn duy trì khoảng cách chừng năm trăm thước.
"Lão Đại, gã đầu to không ngừng đuổi theo ở phía sau, chúng ta phải làm gì bây giờ". Bối Bối khẩn trương nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải sử dụng chủ thần lực?"
"Tạm thời không cần".
Lâm Lôi không muốn lãng phí một giọt chủ thần lực, hiện tại vẫn chưa phải thời khắc nguy hiểm.
"Bối Bối, khoảng cách vài trăm thước này, Hắc Mặc Tư có thể dễ dàng quan sát thấy chúng ta. Như vậy ..., chúng ta lập tức tiến vào trong lòng đất mà chạy trốn. Khi hắn không nhìn thấy chúng ta, cũng khó mà tìm thấy chúng ta được". Lâm Lôi truyền âm nói, chưa tới thời khắc quan trọng, Lâm Lôi sẽ không dễ dàng tiêu hao một giọt chủ thần lực.
"Xuống đất, được". Bối Bối lập tức đồng ý.
"Hai người các ngươi còn mơ tưởng chạy thoát!" Tiếng gầm gừ phẫn nộ quanh quẩn trong thiên địa.
"Gã to đầu ngu ngốc này, gầm gừ lên như vậy, không sợ dẫn những người khác tới sao!" Bối Bối không khỏi tức giận truyền âm nói.
"Bối Bối, ta xem chừng Hắc Mặc Tư này thực sự không sợ có người đến. Hắn ngay cả thiên phú Phệ Thần của ngươi còn không sợ, hẳn là có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Hơn nữa ngươi xem vật chất phòng ngự của hắn. Người này quả thực làm người khác không biết dùng cách nào để xuống tay. Nhược điểm duy nhất của hắn, là không công kích tầm xa được, mà linh hồn công kích cũng không am hiểu. Tốt lắm, tiến vào lòng đất!".
Lâm Lôi, Bối Bối hai người cơ hồ đồng thời tiến nhập vào lòng đất. Đồng thời Lâm Lôi cũng thu hồi lại Hắc Thạch không gian làm cho người khác từ mặt đất không cách nào dò xét vị trí hai người bọn họ.
"Hừ, muốn chạy trốn dưới lòng đất sao?" Tráng hán tóc vàng cười lạnh một tiếng.
Lập tức ...
Chỉ thấy tráng hán tóc vàng nhấc chân lên, rồi hung hăng đạp xuống, một tiếng oanh động như sấm vang lên, đồng thời một đạo quang mang màu vàng theo một cước này hướng xuống mặt đất, rồi theo bốn phương tám hướng phát tán ra.
"Ở kia!" Tráng hán tóc vàng con mắt sáng ngời.
Thân hình theo hướng bên trái nhanh chóng vọt tới, rồi sau đó lại hung hăng đạp xuống một cước, quang mang kim sắc dung nhập xuống đất, nhanh chóng tán ra.
Chạy trốn dưới đất, mặc dù để người khác không nhìn thấy, nhưng nói về tốc độ, do bị đất đá cản lại nên tự nhiên là không bằng phi hành trên mặt đất.
"Quái chiêu gì vậy?" Bối Bối rõ ràng cảm nhận được năng lượng màu vàng phảng phất như sóng gợn, lan tràn trong lòng đất, trực tiếp hướng tới hắn và Lâm Lôi. Có điều năng lượng này cũng không có gây ra thương tổn gì lớn.
"Oanh!"
Phía trên truyền lại chấn động kịch liệt.
"Gã gia hoả này biết hành tung của chúng ta". Lâm Lôi vội vàng nói, "Trong lòng đất, căn bản không thoát được sự truy sát của hắn".
"Lão Đại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Bối Bối cũng nóng nảy.
"Còn có một biện pháp, nếu biện pháp này không được, chúng ta chỉ còn cách sử dụng chủ thần lực".
Ngay lúc này, một cỗ chấn động màu vàng lập tức trùng phá trở ngại của đất đá, bắn xuống phía dưới.
"Không ổn rồi." Lâm Lôi biến sắc.
"Bồng!" Bối Bối phẫn nộ trực tiếp đánh một quyền về phía sau.
"Bối Bối, không sao chứ?" Lâm Lôi có chút lo lắng hỏi.
"Không sao, công kích này thực quá mạnh, làm quyền đầu cũng tê dại, có điều còn chưa bị thương". Bối Bối truyền âm nói, Lâm Lôi nghe thấy cũng đồng thời phải than thở một tiếng - Bối Bối phòng ngự quả nhiên đáng sợ, trình độ phòng ngự có thể ngang bằng thần cách binh khí.
Bối Bối sau khi đạt tới thượng vị thần, cũng từng bị U Minh quả thụ chủ thần làm trọng thương, nhưng những người khác căn bản không thể gây thương tổn cho Bối Bối được.
Thế nhưng lực công kích của Bối Bối quá yếu, ngay cả Lâm Lôi cũng không bằng. Chỉ có duy nhất thiên phú thần thông mới có thể uy hiếp nhân vật cấp bậc thống lĩnh.
"Bối Bối, chúng ta cùng rời khỏi lòng đất" Lâm Lôi liền nói.
Như vậy gã cường giả Hắc Mặc Tư hiển nhiên có biện pháp xác định vị trí của hai người. Nếu chính mình còn ở dưới lòng đất, căn bản là cấp cho hắn cơ hội để hắn giết mình. Lâm Lôi Bối Bối hai người lập tức hoá thành một đạo ánh sáng, trực tiếp lao ra khỏi lòng đất.
"Ha ha, cuối cùng các ngươi cũng đi ra".
Cười lớn một tiếng, thân ảnh tráng hán tóc vàng lập tức đã tới gần.
"Gần như vậy!" Vừa ra khỏi lòng đất, Lâm Lôi, Bối Bối liền phát hiện, tráng hán tóc vàng nọ cách hai người còn cánh không tới một trăm thước. Lâm Lôi sợ đến mức lập tức thi triển Hắc Thạch không gian, lại một lần nữa đem tráng hán tóc vàng trực tiếp bài xích ra bên ngoài, dựa vào tốc độ lại lập tức gia tăng khoảng cách.
"Hỗn đản, lại là cái thứ quỷ quái này, giống như Lôi Tư Tinh, thực làm cho người ta phải chán ghét". Tráng hán tóc vàng phẫn nộ hét lên.
Tráng hán tóc vàng lúc này đã rất phẫn nộ. Hắc Thạch không gian này làm hắn không có cách nào tới gần được Lâm Lôi.
Ngay lúc này ...
"Sao?" Tráng hán tóc vàng trừng mắt.
Chỉ thấy Lâm Lôi đang chạy trốn chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Đồng thời phía sau Lâm Lôi hiện lên một hư ảnh Thanh Long khổng lồ uốn lượn. Thanh Long hư ảnh đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tráng hán tóc vàng Hắc Mặc Tư, lập tức trong đầu hắn vang lên tiếng long ngâm.
Thiên phú thần thông - Long Ngâm.
Tại khu vực linh hồn của Hắc Mặc Tư, thời gian lưu tốc biến thành chậm rãi.
"Hả ..." Hắc Mặc Tư ngẩn ra, trong tầm mắt của hắn, tốc độ của Lâm Lôi Bối Bối đột nhiên gia tăng mấy chục lần, thoắt cái đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt. Nhưng thực ra, không phải tốc độ của Lâm Lôi Bối Bối gia tăng mấy chục lần mà là tốc độ của bản thân Hắc Mặc Tư hắn bị giảm đi mấy chục lần.
Rốt cục, Long Ngâm cuối cùng cũng có hiệu quả.
"Long Ngâm? Long Ngâm của Thanh Long nhất tộc? Thực là xui xẻo". Hắc Mặc Tư sờ sờ cái mũi to tướng "Có điều, tốc độ của ta thực quá chậm. Lực bài xích trong Trọng lực không gian của gã tiểu tử Thanh Long nhất tộc kia cho dù ta có sử dụng chủ thần lực, làm giảm tác dụng của xích lực thì tốc độ nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng tương đương với gã tiểu tử này".
Hắc Mặc Tư không khỏi lắc đầu.
Đơn thuần chạy trốn, Lâm Lôi cùng Hắc Mặc Tư tốc độ cách biệt không lớn, chỉ khi liều mạng Hắc Mặc Tư mới chiếm được chút thượng phong.
Lâm Lôi có Hắc Thạch không gian, Hắc Mặc Tư sử dụng chủ thần lực, như vậy tốc độ vẫn chỉ tương đương như trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Bất quá ta vốn không am hiểu về tốc độ, không có biện pháp". Hắc Mặc Tư lắc đầu: "Bây giờ biện pháp tốt nhất là tận lực cầu khẩn chủ thần luyện chế cho ta một kiện chủ thần khí có thể công kích tầm xa. Như thương chẳng hạn ... đến lúc đó công kích của ta, ai có thể ngăn cản? Đây là lần thứ ba tham gia chiến trường vị diện, vẫn còn thiếu ba cái thống lĩnh huy chương như trước ... chịu khó tìm kiếm một chút, có lẽ kết thúc chiến tranh vị diện lần này ta có thể gom góp đủ quân công đây".
Hắc Mặc Tư lắc đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
"Hải!" Hắc Mặc Tư sau khi ly khai, vẫn quay về phía xa xa hống một tiếng "Mấy người các ngươi cứ đứng ở phía xa mà xem, có bản sự thì tới bên cạnh ta".
"Hắc Mặc Tư, xem ra lần này ngươi lại vừa thất bại rồi, ha ha ...".
Xa xa truyền đến tiếng cười, rồi tiếng cười cũng nhanh chóng rời xa.
"Một đám tiểu quỷ" - Hắc Mặc Tư hừ nhẹ, lập tức rời đi. Người tới gần là thiếu nữ mặc áo bào màu tím.
Thiếu nữ mặc áo bào màu tím cười nhẹ: "Ha, hai người các ngươi đã thấy chưa ... không ngờ cũng có người dám chọc vào gã gia hoả Hắc Mặc Tư này. Chẳng lẽ bọn họ không biết ... gã Hắc Mặc Tư này, tại đại địa thần vị diện, cũng có danh tiếng trong số các cường giả sao".
"Phỏng chừng hai người này, đối với rất nhiều thống lĩnh cũng không quen thuộc" - Gã thanh niên mặc trường bào màu vàng trên đầu có ba chiếc sừng màu đen cười nhẹ nói: "Có điều hai người nọ có thể cùng Hắc Mặc Tư chiến đấu một hồi mà còn chưa chết, thực lực cũng không yếu. Đáng tiếc chúng ta đã tới chậm, không có khả năng phát hiện hai người kia chạy trốn tới chỗ nào"
Trong ba người, thanh niên có mái tóc màu vàng chói mắt, đôi mắt màu trắng quỷ dị nói: "Đi thôi, rời khỏi chỗ này, nếu bị Hắc Mặc Tư tìm tới, sẽ gặp rất nhiều phiền toái".
Ba người lúc này yên lặng rời đi.
Trong đám cỏ hỗn độn, Lâm Lôi Bối Bối hai người liền ngả xuống nghỉ ngơi.
"Lão Đại, cái gã quái vật kia bị ngươi toàn lực kích một kiếm mà cũng chỉ là phá được một ít da mặt của hắn. Mà một quyền có hắn lại có thể dễ dàng xuyên qua thân thể của ngươi". Bối Bối truyền âm nói.
"May là thân thể ta đủ mạnh" Lâm Lôi cười tự giễu nói "Bối Bối, là ngươi không được rõ ràng, một quyền nọ xuyên vào trong ngực ta đồng thời còn có năng lượng ba động kì dị, tựa hồ muốn chấn vỡ cả thân thể của ta. May mà ... thân thể long hoá của ta so với tử thần khôi lỗi mạnh hơn nhiều, nếu không kết quả chắc với tử thần khôi lỗi giống nhau, cả thân thể đều bị nát".
Lâm Lôi nghĩ đến một màn lúc nãy, vẫn còn chấn kinh.
"Ai, lão Đại, chúng ta tại vị diện chiến trường, tuy nói không ít thống lĩnh chúng ta có khả năng đối phó, nhưng cũng có rất nhiều không đối phó được. May mà lúc nãy, tốc độ của đối phương cũng không nhanh. Nếu tiếp theo thực sự đụng phải thiết bản, vậy thì có thể nguy rồi". Bối Bối cau mày nói.