Bản Năng Si Mê

Chương 12:




Đêm dài qua đi, bình minh đến.
Lúc Lạc Ngu bước vào phòng học nhạc, biểu tình vẫn còn một chút vi diệu.
Tối hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì cậu vẫn nhớ rõ mồn một, thế cho nên khi cậu nhớ tới chuyện lúc sau, tay bất giác dừng một chút.
Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đập của Trì Mục, cùng với pheromone xuyên qua thân thể cậu bùng nổ ở trong não ngập trong xương tủy. Đó là hải dương bạc hà có thể làm người ta sa đọa, là mùi hương làm cho người ta run rẩy làm cho người ta khát vọng làm cho người ta thần phục.
Lạc Ngu dùng dùi trống gõ đầu mình, để cho mình hoàn hồn.
Trong lòng cậu biết rõ cậu không muốn khát vọng thần phục ai. Sau khi rũ sạch nước trong đầu, cậu cầm dùi trống tiếp tục khua thử gõ.
Cậu không quan tâm Omega tối hôm qua là ai, cũng không muốn tranh cãi gì. Người ta là Omega, cậu vẫn có cảm giác sự galant của Alpha ở phương diện này, không muốn nói nhiều.
Cậu giẫm chân lên hi-hat, tập trung luyện tập.
Trước khi Lạc Ngu chọn bài này đã luyện rất nhiều lần, luyện thêm hai ngày là quen, không cần luyện thêm. Cậu thả dùi trống xuống, khóa cửa phòng học đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Mùi đêm hôm qua đã nhạt đi, không khí cũng mát mẻ.
Dòng nước ào ào bắn lên kính, Lạc Ngu tắt vòi nước, vẩy tay ra khỏi tòa nhà nghệ thuật.
Lúc cậu quay về, Đinh Duệ Tư đang chán đến chết lật quyển tiểu thuyết, bài tập Toán bên cạnh vẫn trắng trơn.
Cậu mới đi vào, Đinh Duệ Tư đã lưu loát để tiểu thuyết ở dưới một quyển sách khác, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai cầm đề Toán lên, cắn cán bút như thể đang nghiêm túc làm bài, động tác thành thạo làm cho người ta chỉ có thể nói là trâu bò.
"Anh Ngu, sao ông quay lại thế?"
Đinh Duệ Tư thấy là Lạc Ngu thì thở phào, thấp giọng hỏi.
"Tập xong rồi thì về chứ sao. Lại đang đọc cái gì thế, Alpha bá đạo yêu phải mùi ngọt chết tiệt của em à?"
Lạc Ngu nhướng mày, mà không phải cậu nói bừa, Đinh Duệ Tư thật sự từng đọc. Làm anh em, cậu bao dung cho đam mê không muốn cho ai biết của cậu ta.
Cậu vừa nói vừa nâng tay cầm bài tập Toán, xoay bút, lại cầm giấy nháp bắt đầu làm bài.
"Đó là quyển mà Điền Tiểu Manh ép tôi đọc, tôi không phải người như vậy đâu!"
Đinh Duệ Tư nghĩa chính từ ngôn, thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Điền Tiểu Manh là bạn gái cũ của Đinh Duệ Tư, một nữ Beta đáng yêu hoạt bát, đến cuối kỳ nói là không muốn yêu đương với Alpha, thế là đá Đinh Duệ Tư luôn.
"Nói nhỏ chút."
Lạc Ngu giương mắt, chống lại tầm mắt của Trì Mục đang quay đầu nhìn qua, miệng nói như vậy Đinh Duệ Tư, lại lộ ra nụ cười bất cần đời với Trì Mục.
Thang Nguyệt nhìn theo động tác quay đầu của Trì Mục, thấy Lạc Ngu ở trong góc cười khiêu khích nhướng mày, trong lòng oán thầm, lại tinh mắt thấy được dấu vết mơ hồ trên cổ Trì Mục.
Cô muốn nhìn kỹ, Trì Mục đã ngồi thẳng, đóng cúc áo đồng phục mùa hè đến tận trên cùng, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm tự giữ.
Chắc là nhìn lầm rồi, Thang Nguyệt nghĩ thầm.
Sao trên xương quai xanh của Trì Mục lại xuất hiện dấu vết như dấu răng được, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Lạc Ngu làm nửa đề Toán, đổi sang làm Lý. Một bàn tay lén lút thò qua, ý đồ lấy đi bài tập Toán của cậu, bị cậu đè lại.
Vừa hay tiếng chuông tan học vang lên, phòng học trở nên huyên náo ồn ào.
"Anh Ngu, anh hai, anh trai thân yêu, cứu tôi đi. Toán giết tôi mất, tôi với nó không đội trời chung!"
Đinh Duệ Tư lay cánh tay Lạc Ngu, cố ý thấp giọng làm nũng với cậu, trong ánh mắt là tràn ngập khát vọng với bài tập Toán.
"Tự làm, nghĩ lại xem lần trước ông thi Toán được bao nhiêu điểm?"
Lạc Ngu mặc kệ Đinh Duệ Tư dán vào mình, không hề lung lay.
Một trăm năm mươi điểm là điểm tuyệt đối của môn Toán, lần trước Đinh Duệ Tư thi được năm mươi điểm, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói mình thi được một phần ba, về nhà là đối mặt với trận bão tố, ôm đầu trốn đến nhà Lạc Ngu, cơm chiều cũng không dám về nhà ăn.
"Toán khó lắm, người ta không biết làm thật mà."
Đinh Duệ Tư chu môi lẩm bẩm, biểu tình của Lạc Ngu dần vặn vẹo.
Lạc Ngu: "Ông muốn tôi thiến ông thủ công đúng không?"
Đinh Duệ Tư hức hức: "Anh hai, cái này thì không cần."
Hai người ngồi cười đùa, Trì Mục nghe tiếng mà không tự giác nghiêng về phía sau, mi tâm bất giác nhăn lại.
"Làm sao thế, tôi cảm thấy hình như hôm nay cậu cứ nhìn ra đằng sau."
Thang Nguyệt tò mò hỏi, nghĩ chẳng lẽ là Lạc Ngu lại phạm phải chuyện gì mình không biết làm Trì Mục mất hứng, hay là lại khiêu khích lúc cô không biết?
"Không sao."
Trì Mục mím môi, mắt nhìn đề thi trước mắt, nhưng lực chú ý lại bay về phía sau, lảo đảo lại cực kỳ chuẩn xác bay tới bên người Lạc Ngu.
"Chuyện bảo cậu điều tra thế nào rồi?"
Trì Mục gõ bàn, cụp mắt như là đang trầm tư.
"Hôm nay hỏi ra địa chỉ gia đình rồi, ngày mai xem tình huống."
Sáng nay Thang Nguyệt bị Trì Mục dặn đi hỏi thăm một người lớp 12, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì người kia là Omega, hơn nữa còn chẳng liên quan gì đến họ.
Phản ứng đầu tiên của Thang Nguyệt là Trì Mục nhìn trúng Omega này, nhưng nghĩ lại thì là không có khả năng, cho dù nhìn trúng người khác thì cũng không phải phương thức điều tra này.
Người ái mộ Trì Mục đếm không hết, kiểu gì cũng có, mà có thấy Trì Mục có ý với ai đâu, dù có vài người vô liểm sỉ thủ đoạn bỉ ổi cũng chỉ đổi lấy được sự thờ ơ. Thang Nguyệt rất hiếu kỳ rốt cuộc Trì Mục thích kiểu gì, mà cô cũng không dám hỏi. Cho dù hỏi, dựa theo tính cách của Trì Mục thì hắn cũng không nói.
Ngụy Kha cầm một xấp bài thi đi vào, dùng ngón tay đẩy kính theo quán tính, đi tới bên cạnh Trì Mục.
"Vừa nãy ở văn phòng, hình như giáo viên đang đổi chỗ, tình huống không giống lúc trước lắm."
Thang Nguyệt: "Không giống thế nào?"
Ngụy Kha: "Chắc là thầy Từ xếp chỗ, hình như là cho A và O tách ra hoàn toàn, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ mới liếc nhìn sơ đồ."
Trên mặt Ngụy Kha bỗng nhiên có một tia như là hóng hớt, cậu ta nhìn Thang Nguyệt mở miệng: "Tôi thấy giáo viên xếp cậu và Đinh Duệ Tư ngồi với nhau."
Lạc Ngu và Trì Mục là oan gia, tất nhiên Thang Nguyệt nóng tính và Đinh Duệ Tư thích cợt nhả cũng đánh nhau không ít lần.
Thang Nguyệt không thể tin nổi: "Không phải chứ, có phải cậu nhìn nhầm không thế, đeo kính bốn mắt mà còn nhìn nhầm hả? Thầy cô điên rồi mới xếp tôi với Đinh Duệ Tư ngồi cùng nhau."
Trì Mục giương mắt, biểu tình có chút đăm chiêu.
Ngụy Kha buông tay: "Tôi cũng không biết, mà đừng ầm ĩ với giáo viên, làm lộ tôi đấy."
Ánh mắt sau thấu kính của Ngụy Kha hiện lên một loại ánh sáng lạnh, làm cho Thang Nguyệt bĩu môi.
"Trì Mục, hay là cậu đi nói bóng gió với thầy cô chút đi?"
Thang Nguyệt quay đầu nhìn Trì Mục, lại phát hiện hắn đang thất thần.
"Xem các thầy cô sắp xếp thế nào đi."
Trì Mục hoàn hồn, nói như thế.
Thang Nguyệt biết Trì Mục không quá để ý việc này, chỉ có thể oán giận với Ngụy Kha.
Thang Nguyệt: "Nếu thầy cô để cho tôi ngồi với Đinh Duệ Tư thật thì tôi phải đổi chỗ, lý do là tôi sẽ không khống chế được mà đánh cậu ta! Một ngày đánh mười lần!"
Ngụy Kha: "Cậu không thấy là cậu ta thú vị à?"
Thang Nguyệt: "Nghe xem đây là lời ai nói kìa, Ngụy Kha, cậu ở phe nào!"
Ngụy Kha mỉm cười: "Tôi đứng phe tôi."
Trì Mục bất giác lại nhìn ra sau, Lạc Ngu đang ấn đầu Đinh Duệ Tư nói cái gì đó.
Hắn đứng lên. Thang Nguyệt không nói nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thang Nguyệt: "Trì Mục đi đâu thế?"
Ngụy Kha: "Đi WC à?"
Thang Nguyệt thu hồi tầm mắt, tiếp tục lảm nhảm với Ngụy Kha nếu ngồi cùng bàn với Đinh Duệ Tư thì sẽ là tai nạn lịch sử thế nào.
Ngụy Kha nhìn Trì Mục ra cửa quẹo trái mà có chút đăm chiêu. Văn phòng giáo viên và WC ở hai hướng khác nhau, bên phải mới là WC.
Chủ nhiệm lớp đang tạo bảng trên máy tính, thi thoảng tạm dừng suy tư xem có thỏa đáng hay không, tiếng đập cửa làm cho cô ngẩng đầu. Cô kinh ngạc nhìn người vào.
"Trì Mục, em có chuyện gì không?"
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm, ngữ điệu hiền lành.
"Em muốn phản ánh về vấn đề chỗ ngồi với cô. Có vài bạn ngồi ở đằng sau thị lực không tốt lắm, không nhìn rõ bảng đen, cho nên em muốn hỏi xem cô có định đổi chỗ cho các bạn không."
Trì Mục là lớp trưởng, câu này hắn nói hợp tình hợp lý, nhưng dường như bởi vì hắn là Trì Mục, cho nên lại không hợp lý lắm.
Chủ nhiệm lớp hiểu học trò cưng gia cảnh tốt lại xuất sắc này, làm lớp trưởng mỗi một chỗ đều đủ tư cách, nhưng tính tình lại quá lạnh nhạt, hắn bắt đầu lo lắng cho bạn bè làm cô rất cảm động.
"Đúng, cô có ý nghĩ như vậy, bây giờ vẫn đang suy nghĩ, vừa hay em đến góp ý cho cô."
Chủ nhiệm lớp xoay máy tính qua, làm cho bảng hoàn toàn hiện ra trước mặt Trì Mục.
Trì Mục thấy tên Lạc Ngu cạnh Ngụy Kha, mi tâm đập thình thịch.
Chủ nhiệm lớp chỉ vào màn hình: "Lần này cô định thay đổi lớn chút, bởi vì quan sát thấy đang trưởng thành nên pheromone và hormone của các em không ổn định, cho nên cô định tách Alpha và Omega ra."
Chủ nhiệm lớp tinh ý đã nhận ra trong lớp có người xuân tâm nảy mầm, phải tách ra, hơn nữa còn phải làm lớn.
Cô như là bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng bổ sung: "Vốn không định tách em và Thang Nguyệt ra, nhưng Thang Nguyệt học tốt Toán, ở lớp chúng ta Đinh Duệ Tư bị Toán kéo điểm xuống nhiều nhất, cho nên cô muốn cho hai đứa nó ngồi cạnh nhau. Chỗ khác thì đổi đi đổi lại, tính cách Lạc Ngu em cũng biết đấy, cho nên cô xếp Ngụy Kha cạnh em ấy. Tính tình Ngụy Kha cũng ổn, hai đứa chúng nó hẳn là không gây sự."
Chủ nhiệm lớp còn thiếu điều vỗ bàn cam đoan tách Lạc Ngu xa thật xa Trì Mục.
Trì Mục uyển chuyển đề nghị: "Cô à, tính cách của Lạc Ngu khá hoạt bát, nếu bạn cùng bàn ít nói thì như vậy kết quả có thể không như cô mong muốn."
Chủ nhiệm lớp do dự, tưởng tượng một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, bỗng nhiên giật nảy mình.
Chủ nhiệm lớp: "Vậy em có đề nghị gì?"
Trì Mục: "Xếp cạnh em đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trì Trì tinh thông lên kế hoạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.