Bản Năng Si Mê

Chương 16: Hoa liên kiều dưới ánh trăng




Chuyển ngữ: Beden
Chỉnh sửa: Diên
Phòng học trống trơn không có rèm che, mọi thứ hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng dịu dàng.
Trì Mục không mở đèn lên, màn đêm làm cho ánh trăng càng thêm sáng ngời, kéo dài bóng người đang dính vào nhau, từ mặt đất uốn lượn lên tường.
Tầm mắt Lạc Ngu vô thức nhìn về phía trước, nhìn thấy hai cái bóng đang quấn lấy nhau kia mới ý thức được cậu và Trì Mục đang dựa rất gần nhau.
Cậu bị vây giữa lồng ngực Trì Mục và tường, hít vào thở ra đều là mùi bạc hà dễ chịu.
Trì Mục đứng ngược sáng, vì vậy Lạc Ngu không nhìn rõ được mặt hắn, cũng không hiểu do đâu mà đột nhiên không dám nhìn vào mặt hắn.
Lạc Ngu hơi hơi nghiêng đầu đi, mất tự nhiên ho nhẹ.
Lạc Ngu: "Gì nhỉ, hình như tôi khỏe hơn nhiều rồi."
Tay Lạc Ngu đẩy đẩy bả vai Trì Mục, nhưng vì đã hít phải tin tức tố nên bây giờ Lạc Ngu không có tí sức nào cả. Với cả người ta đang giúp cậu nên cậu không dám quá mạnh tay. Chút khước từ này của cậu trong mắt Trì Mục như không có gì, hắn vẫn vững vàng ép chặt cậu.
Trì Mục nhận thấy sự ngượng ngùng của Lạc Ngu. Trong mắt Trì Mục, Lạc Ngu không phải là kiểu người giỏi ngụy trang, giống như hoa liên kiều tùy ý nở rộ khi vào mùa vậy, không bao giờ che giấu vẻ đẹp và mùi hương của mình, khiến cho Trì Mục nhịn không được mà trêu chọc cậu.
Trì Mục: "Không khó chịu nữa thật à?"
Tay Trì Mục cách đồng phục trường ấn lên bụng Lạc Ngu, dừng lại ở phần dạ dày, nhẹ nhàng xoa xoa như trấn an.
Lạc Ngu vô thức bối rối, khoảnh khắc Trì Mục chạm vào mình đã muốn đẩy hắn ra nhưng lại cau mày kêu đau.
Trì Mục lập tức bất động: "Đau hả?"
Lạc Ngu đẩy Trì Mục ra, tự ấn ấn bụng mình, hít vào một hơi.
Lạc Ngu: "Bất cẩn bị Thịnh Kiền đánh trúng, hình như là sưng lên rồi."
Đúng thật là lúc đó Thịnh Kiền đánh hơi mạnh tay, hơn nữa gã da dày thịt béo, mỗi lần Lạc Ngu đánh nhau với gã thì trên người không tránh khỏi va chạm, những chỗ bị bầm tím phải mất khá lâu mới hết bầm.
Trì Mục: "Để tôi xem thử."
Lạc Ngu dựa vào tường lắc đầu: "Không cần đâu mà, không cần xem cũng biết chắc chắn là bị tím bầm rồi."
Trì Mục nghe vậy thì im lặng, đứng nguyên ở vị trí mà Lạc Ngu đẩy hắn ra, thả tin tức tố trấn an Lạc Ngu.
Xung quanh bỗng rơi vào im lặng. Trì Mục không nói gì nữa khiến Lạc Ngu có chút chột dạ.
Nói sao thì người ta cũng là đang quan tâm cậu, nhưng mà Lạc Ngu cảm thấy hai Alpha cứ mắt đi mày lại, sờ tới sờ lui thế này thì không thích hợp lắm, nghĩ kiểu gì cũng thấy kì kì.
Đợi đã, hình như giới tính của cậu thay đổi rồi.
... A, thế nên Trì Mục mới quan tâm cậu như thế sao?
Lạc Ngu vân vê góc áo của mình, rối rắm mở miệng: "Thật sự không vấn đề gì đâu mà, dù có trở thành Omega đi nữa thì cũng không khác gì lúc trước cả, không cần phải cẩn thận từng li từng tí như thế đâu."
Sắc mặt Trì Mục bị bóng đêm che mất, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi biết, tôi không coi cậu là một đồ vật mong manh, tôi chỉ muốn xem thử vết thương thôi."
Lạc Ngu: "Hầy, không sao thật mà, loại thương tích thế này cũng không phải chưa từng chịu, chỉ có điều thằng nhãi kia ra tay ác thật đấy."
Lạc Ngu nói xong thì tiến lên trước một bước, tự kéo vạt áo đồng phục của mình lên, dựa vào ánh trăng để nhìn vết thương.
Vòng eo của thiếu niên mịn màng xinh đẹp, làn da dưới ánh trăng trông càng trắng hơn nhưng lại có một vết bầm tím lớn xuất hiện chói mắt trên bụng, vô cùng rõ ràng.
Hai mắt Trì Mục âm trầm, tầm mắt tập trung ở chỗ vết thương.
Hắn thà rằng Lạc Ngu cứ tiếp tục đối đầu với hắn còn đỡ hơn tâm trạng rối rắm bây giờ.
Hương hoa liên kiều nhè nhẹ kia ngay từ lúc hắn phóng thích tin tức tố đã gấp không chờ nổi mà bao phủ xung quanh người hắn.
Omega xinh đẹp kiêu ngạo chỉ thuộc về mình hắn, hoàn toàn phù hợp với hắn, trong tình huống toàn thân được bao phủ trong tin tức tố của hắn, tự kéo áo lên dưới ánh trăng cho hắn xem.
Chỉ là phong cảnh trong khoảnh khắc cũng đủ để khiến nội tâm hắn dậy sóng.
Lạc Ngu hoàn toàn không cảm nhận được phản ứng của Trì Mục, chỉ buồn bực chép miệng một tiếng. Quả nhiên thể chất của Omega khác với Alpha, ít nhất thì trước đây thằng nhãi ranh Thịnh Kiền kia không thể nào để lại vết tích rõ ràng như vậy.
Lạc Ngu: "Này, nhìn thấy chưa? Đã bảo là chuyện nhỏ thôi mà."
Lạc Ngu nhìn Trì Mục, vốn còn định nói thêm mấy câu ra oai nhưng đối diện với ánh mắt âm u sâu thẳm của Trì Mục thì không hiểu sao lại im re thả áo xuống.
Tại sao lại cảm thấy rất rợn người nhỉ?
Chỉ thoáng chốc Trì Mục thu lại cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, nhàn nhạt dặn dò: "Lúc về nhớ bôi thuốc đấy."
Lạc Ngu không hề để tâm: "Có tí bầm tím ấy mà, vài ngày nữa là khỏi chứ gì đâu."
Trì Mục: "Cậu muốn tôi đến nhà bôi thuốc cho cậu?"
Thật ra Trì Mục không ngại đâu, nếu Lạc Ngu ngậm góc áo dựa trên ghế, run nhẹ thấp giọng cầu xin hắn bôi nhẹ hơn một chút thì hắn hoàn toàn có thể làm thế.
Lạc Ngu vẻ mặt rất vi diệu mà lắc đầu: "Cái đó thì không cần, tôi biết rồi, tôi sẽ bôi mà."
Sau đó càu nhàu trong lòng, sự quan tâm đột xuất của Trì Mục cũng kinh hoàng ghê ta ơi, bây giờ giống như bà mẹ già vậy, ngay cả chuyện vặt vãnh này mà cũng nói.
Trì Mục gật đầu: "Vậy thì tốt, hiện giờ còn khó chịu không?"
Lạc Ngu: "Không sao nữa rồi mà."
Cảm giác chóng mặt buồn nôn đã hoàn toàn được thay thế bằng sự khoan khoái, Lạc Ngu thoải mái không chịu được, lúc Trì Mục thu lại tin tức tố còn cảm thấy không nỡ khó hiểu.
Cảm giác được bao bọc bởi tin tức tố của đối phương thật thích, khiến cho Lạc Ngu không khỏi nghĩ nếu như cậu cũng phóng thích tin tức tố cho Trì Mục như vậy thì Trì Mục có cảm thấy thoải mái không nhỉ.
Nhưng mà bảo cậu trấn an Trì Mục... Lạc Ngu cố gắng tưởng tượng xem cảnh tượng an ủi Trì Mục thì sẽ như thế nào, sau đó phát hiện bản thân căn bản không tưởng tượng nổi cảnh đó.
Quen biết lâu như vậy, Lạc Ngu phóng thích tin tức tố trước mặt Trì Mục chỉ nằm trong hai trường hợp, một là sự chủ động công kích của một Alpha, hai là sự bị động đòi hỏi của một Omega ý loạn tình mê. Kiểu trấn an đường đường chính chính như Trì Mục vừa làm thì Lạc Ngu thật sự không tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, người luôn luôn lãnh đạm lạnh lùng như Trì Mục còn khướt mới lộ ra bộ dạng yếu ớt.
Cảm giác tồn tại của Lạc Ngu rất mạnh, thế nên khi cậu im lặng không nói thì càng khiến người khác chú ý đến cậu.
Trì Mục nhịn không được mở miệng: "Đang nghĩ gì thế?"
Lạc Ngu vô thức trả lời: "Nghĩ đến cậu."
Mặt Trì Mục ngây ra, Lạc Ngu gượng gạo nói dài ra, cố gắng quay xe.
Lạc Ngu: "Nghĩ đến cậu..., cậu đang ở nơi xa, nhớ cậu, cậu ở ngay trước mắt!"
Một đoạn lời hát khó hiểu làm cho không khí trở nên ngượng ngùng kinh khủng, Lạc Ngu khụ khụ một tiếng, nhất định cậu đã bị Đinh Duệ Tư nhập rồi.
(*) Hai câu của Lạc Ngu là lời bài Truyền kỳ 傳奇
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại trungopduong.com
Trì Mục cong khóe môi, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Để làm dịu bầu không khí, Lạc Ngu lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì với thầy chủ nhiệm thế?"
Trì Mục: "Nói cậu thấy không thoải mái trong người, đi với cậu đến phòng y tế."
Lạc Ngu: "Thế mà cũng được á? Uầy vậy cậu phải nói sớm chứ, chúng ta trực tiếp đi khỏi dãy phòng học không phải tốt hơn sao."
Bây giờ đi ra ngoài, lỡ mà cô chủ nhiệm nhìn thấy thì không phải lộ rồi sao, kể cả xem như không lộ thì cũng không đi được nữa.
Trì Mục: "Không nghĩ nhiều đến thế."
Trì Mục thấy Lạc Ngu khó chịu đến không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ nào đó để cậu giải tỏa.
Trì Mục: "Nếu cậu thích, lần sau chúng ta có thể làm trong phòng y tế."
Lạc Ngu:???
Rõ ràng ngữ khí và sắc mặt đều rất bình thường, nhưng tại sao nói ra nghe cứ thấy sao sao.
Lạc Ngu cảm thấy rằng Trì Mục không thể nào tán tỉnh mình được nên giả vờ như vừa rồi mình không nghe thấy gì cả.
Lạc Ngu: "Vậy bây giờ đi ra ngoài nhé?"
Lạc Ngu ngửi ngửi người mình, cảm thấy mùi của Trì Mục trên người mình hình như phai đi kha khá rồi.
Trì Mục: "Đợi thêm chốc nữa."
Trong lớp có Alpha, đặc biệt là người quen thuộc với tin tức tố của hắn như Thang Nguyệt và Ngụy Kha, nếu bây giờ Lạc Ngu đi vào thì nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện ra chỗ bất thường.
Lạc Ngu không phản kháng, đối với việc nhận biết tin tức tố thì Trì Mục đáng tin cậy hơn cậu nên cậu run rẩy dựa lại lên tường.
Ngay trước khi chuông hết tiết tự học vang lên, Trì Mục đẩy cửa phòng ra.
Cửa phòng học trống được tra dầu khá tốt, lúc đẩy cửa ra không phát ra tiếng, im lặng như tờ.
Khoảnh khắc Trì Mục đẩy cửa ra, chuông hết tiết vang lên, các lớp học bắt đầu náo động, lần lượt có người đi ra nên Lạc Ngu và Trì Mục lẫn trong đoàn người đi về lớp cũng không gây chú ý.
Lạc Ngu vừa vào lớp, Đinh Duệ Tư buồn bực nửa tiết học lập tức ngoắc tay gọi cậu.
Đinh Duệ Tư: "Người anh em đi đâu thế hả?"
Lạc Ngu: "Phòng y tế."
Đinh Duệ Tư lo lắng không thôi: "Không sao chứ?"
Lạc Ngu: "Chạy nhảy vô tư."
Đinh Duệ Tư thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá, bài tập Tiếng Anh của mình có người thừa kế rồi."
Đinh Duệ Tư cũng tỏ ra lém lỉnh, lúc Lạc Ngu nhìn sang lập tức bán manh, hai tay dâng bài tập của mình lên.
Đinh Duệ Tư thành khẩn nói: "Nếu không được cậu lâm hạnh thì bé Anh của tớ sẽ cô đơn lạnh lẽo hư không biết nhường nào. Nếu cậu bằng lòng thì hi vọng cậu có thể cho tớ mượn bé Toán xem một tí, hôm qua vừa rời xa, đã vạn phần nhớ mong."
(*) bé Anh = vở bài tập Tiếng Anh, bé Toán = vở bài tập Toán.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại trungopduong.com
Khiến chuyện chép bài tập trở nên buồn nôn kinh khủng như thế này cũng chỉ có Đinh Duệ Tư làm được, Lạc Ngu bỏ vở bài tập Toán lên bàn của Đinh Duệ Tư. Cậu chàng mừng húm, vừa định cầm lấy thì bị một bàn tay khác giữ lại.
Thang Nguyệt trào phúng nói: "Các cậu tưởng rằng các cậu đang giúp đỡ lẫn nhau chắc, đây là các cậu đang hại đối phương."
Đinh Duệ Tư lập tức lật mặt: "Liên quan đếch gì đến cậu, bỏ cái tay bẩn của cậu ra."
Thang Nguyệt: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn quan tâm cậu chắc? Nếu không phải cô bảo tôi giúp cậu cải thiện môn Toán thì tôi dí thèm quản cậu chép bài hay không, ăn trứng ngỗng cũng chẳng liên quan đến tôi. Cậu không hỏi thì tôi nói cho cậu biết là được."
Đinh Duệ Tư ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười: "Không phiền đến mẹ trẻ, bỏ tay ra."
Thang Nguyệt kiên quyết: "Đừng có mơ."
Đinh Duệ Tư đứng bật dậy, trong lòng bực bội: "Liên quan đếch gì đến cậu mà cậu quan tâm lắm thế?"
Tất cả các bạn học cười đùa lập tức im lặng, tầm mắt lặng lẽ nhìn sang bên này, những người ngồi gần càng dựng thẳng tai lên nghe.
Lạc Ngu nhíu mày, tuy quả thật không thích thái độ và giọng điệu vừa rồi của Thang Nguyệt nhưng động cơ của Thang Nguyệt lại đích thật không sai.
Trước khi Đinh Duệ Tư bùng nổ muốn vào nhà vệ sinh tính sổ với Thang Nguyệt, Lạc Ngu thò tay giữ Đinh Duệ Tư lại, chọc chọc mấy cái rồi cầm vở về.
Đinh Duệ Tư tức khắc như bóng bị xì hơi, tâm không cam lòng không nguyện mím mím môi.
Lạc Ngu đang định nhắc nhở thái độ của Thang Nguyệt thì có người đã mở lời trước một bước.
"Thang Nguyệt, bình tĩnh nói chuyện."
Ngữ khí của Trì Mục vẫn bình thản như cũ nhưng Thang Nguyệt lại sợ tái mặt.
Thang Nguyệt cắn răng, gật đầu đáp: "Biết rồi."
Lạc Ngu hơi ngạc nhiên nhìn Trì Mục thì thấy Trì Mục kéo cánh tay đang buông bên hông của cậu, ngón tay lướt qua đầu ngón tay cậu.
Mọi người xung quanh đều đang ngồi, trừ Lạc Ngu ra không ai thấy được động tác của Trì Mục.
"Dính bẩn rồi."
Trì Mục nói bâng quơ cứ như chỉ thuận tay làm một việc rất bình thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhụy Ti tức xì khói: Cậu mới bẩn, người ta siêu thơm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.