Bản Năng Si Mê

Chương 19: Hai đứa làm chuyện ấy chưa?




Chuyển ngữ: Beden
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu thấy mình sắp chết, chết trong tay Trì Mục.
Bôi thuốc mà mẹ nó đau muốn chết, đau đến nỗi hoài nghi nhân sinh.
Cậu không muốn bôi nữa, muốn thoát khỏi bàn tay của Trì Mục nhưng Trì mục ghìm cậu lại, bắt cậu chịu đựng.
Một giọt nước mắt nam nhi của Lạc Ngu trào ra khỏi hốc mắt, miệng văng tục không ngừng biểu đạt cảm xúc lúc này.
Trì Mục nhìn thiếu niên mắt ngấn lệ, vừa cố chấp vừa yếu ớt thì không kiềm nén được mà nhấn mạnh tay hơn một chút.
Giọng Lạc Ngu nghẹn ngào: "Con mẹ nhà cậu... đau chết ông đây rồi... đừng xoa nữa!"
Trì Mục lãnh khốc từ chối: "Không được, bóp thế mới nhanh hết bầm."
Lạc Ngu: "Bớt bầm từ từ cũng được! Cậu làm thế này là đang giết tôi đấy!"
Vì sao phải ép một thẳng nam sắt thép O rơi lệ chứ hả?
Không khóc như sông đã là nỗ lực cuối cùng của Lạc Ngu rồi.
Hoa liên kiều bé nhỏ đáng thương tội nghiệp bám ở đầu cành, xiêu trái vẹo phải dưới sự tàn phá của bão giông. Trận giông bão kia cực kỳ vô tình, còn lẫn chút mùi rượu thuốc.
Bàn tay Trì Mục vì phải xoa bóp mà trở nên nóng hổi, nhiệt độ truyền qua da Lạc Ngu, khiến cậu khó chịu cau mày.
Đợi Trì Mục bóp xong thì Lạc Ngu đã nằm trên giường trong tình trạng tắt điện.
Trì Mục đưa bàn tay sạch sẽ lau những giọt nước mắt còn đọng trên lông mi Lạc Ngu, cảm nhận sự ướt át trên đầu ngón tay.
Lạc Ngu lí nhí nói: "Đừng đến nữa, đừng bao giờ đến đây nữa."
Nói gì cũng không bóp nữa, Lạc Ngu thà rằng để vết bầm này từ từ khỏi còn hơn chịu trận cực hình như thế này.
Rõ ràng là Lạc Ngu thấy bản thân mình không hề yếu đuối, cũng không phải không thể nhịn đau, ấy nhưng hôm nay lại cảm thấy đau vô cùng.
Trì Mục: "Tí nữa cậu hẵng tắm, đợi rượu thuốc ngấm đã."
Lạc Ngu ỉu xìu lên tiếng, khoát tay: "Cầm thuốc rồi cút nhanh đi."
Kiều Uyển Dung thấy Trì Mục mở cửa đi ra thì giật mình.
Đã... Đã xong rồi á?
Thế...Thế này...người trẻ tuổi có nhanh quá không thế?
Trì Mục: "Cô, cháu về đây, cô ngủ ngon ạ."
Kiều Uyển Dung: "Đã về rồi sao? Ngồi chơi thêm lúc nữa đã chứ?"
Toi rồi toi rồi, bà bắt đầu lo ngại cho cuộc sống sau này của con trai.
Trì Mục cảm thấy vẻ mặt mẹ Lạc Ngu hơi lạ, trong tiếng thở dài thất vọng của bà còn có sự tiếc nuối mơ hồ.
Kiều Uyển Dung: "Vậy cháu về cẩn thận nhé."
Trì Mục: "Vâng, chào cô ạ."
Trì Mục thay giày xong, đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Kiều Uyển Dung lập tức phóng tới phòng của Lạc Ngu.
Bà đang nghĩ xem có nên khuyên nhủ con trai không, cho dù phương diện đó của Alpha không được thì nể tình sự hòa hợp một trăm phần trăm, nhịn một chút cũng được.
Sau khi Kiều Uyển Dung lòng đầy tâm sự mở cửa phòng thì nhận ra mình hiểu lầm rồi.
Trong phòng ngoài mùi dầu thuốc ra thì không có mùi tin tức tố nào khác.
Lạc Ngu đang nằm ngửa trên giường nghịch điện thoại, bị Kiều Uyển Dung vỗ vỗ chân.
Kiều Uyển Dung: "Còn nằm kiểu đó nghịch điện thoại nữa chứ, muốn hỏng mắt hả?"
Lạc Ngu tức khắc bật người ngồi dậy, quần áo bị cuộn hết lên, vết bầm tím và mảng đỏ lớn trên người bị Kiều Uyển Dung nhìn không xót tí nào.
Cặp mày lá liễu của Kiều Uyển Dung cau lại: "Lại đánh nhau hả? Bị lúc nào thế?"
Lạc Ngu trợn mắt nói dối: "Không đánh, có đánh nhau đâu ạ. Đây là không cẩn thận va vào thôi ạ, không tìn thì mẹ hỏi Trì Mục mà xem."
Kiểu Uyển Dung nửa tin nửa ngờ trách mắng: "Hậu đà hậu đậu, cẩn thận một tí thì có phải là không bị sao rồi không?'
Lạc Ngu xin tha: "Con sai rồi con sai rồi, mẹ à lần sau con nhất định sẽ cẩn thận."
"Biết cẩn thận thì tốt, bây giờ con không được như trước nữa đâu."
Kiều Uyển Dung ngồi ở bên giường Lạc Ngu, nhìn là biết chuẩn bị mở chuyên mục tâm sự tuổi hồng.
Lạc Ngu dài giọng: "Con biết rồi ạ."
Kiều Uyển Dung: "Tiểu Trì đến bôi thuốc cho con à?"
Lạc Ngu: "Cậu ấy đến lấy thuốc, tiện thể bôi giúp con, biết thế không bảo cậu ấy đến đây nữa."
Mai mới đưa thuốc cho hắn thì tốt biết bao, thế thì tối nay đã không phải chịu tra tấn như vừa nãy rồi.
"Người ta có lòng tốt, con không nên trách người ta như thế."
Sau khi Kiều Uyển Dung nói xong câu này, biểu cảm hơi kỳ quái.
Kiều Uyển Dung đắn đo tìm từ: "Con trai à, mẹ hỏi con, con với Tiểu Trì... hai đứa chắc là... chưa ấy đâu nhỉ?"
Lạc Ngu nhất thời không hiểu: "Ấy gì ạ?"
Kiều Uyển Dung đỏ mặt: "Thì cái chuyện ấy đấy, con hiểu không?"
Toàn thân Lạc Ngu chấn động, đây là lời hổ báo gì vậy trời.
Lạc Ngu: "Mẹ! Mẹ có nói cái gì thế! Con với Trì Mục á? Đừng đùa chứ!"
Lạc Ngu giật mình đến nỗi tí nữa thì nói lắp luôn, đùa chắc, kia là anh em, sao mà động đến được?
Bọn họ là quan hệ anh em đồng chí nghiêm túc, trước đây cậu luôn cảm thấy mình là bố Trì Mục luôn đấy.
Kiều Uyển Dung trừng mắt: "Cái này thì có gì hay ho mà đùa hả? Mẹ muốn nói là, hai đứa chưa làm gì thì tốt, nếu không nhịn được thì nhớ phải dùng biện pháp phòng tránh. Omega rất dễ mang thai, mẹ không muốn con vác bụng to đi học đâu, nếu có thai rồi mà phá thì lại không tốt cho cơ thể..."
Lạc Ngu vội vàng cắt ngang lời lảm nhảm của mẹ mình: "Mẹ! Dừng dừng dừng dừng! Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa! Xin mẹ đấy xin mẹ đấy! Mẹ yêu dấu à!"
Cái vớ vẩn gì vậy trời, còn nói cậu vác bụng to đi học... Lạc Ngu tưởng tượng cảnh cậu ưỡn bụng rồi Trì Mục đứng bên cạnh cậu, tòa thân giật thót một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Kiều Uyển Dung vẫn tận tình khuyên bảo: "Đấy là mẹ ví dụ tí thôi, để con biết là đừng bao giờ như thế."
Lạc Ngu cảm thấy đau đầu: "Mẹ, mẹ thật sự không cần lo lắng đâu. Trì Mục không có ý gì với con, con cũng không có ý gì với cậu ấy. Người ta chỉ quan tâm con mẹ chút thôi, nghiên cứu xong thuốc ức chế thì không cần làm phiền cậu ấy nữa."
Kiều Uyển Dung hừ nhẹ: "Con nói thật dễ dàng, thật sự không có cảm giác gì sao?"
Lạc Ngu kiên định: "Tuy con cảm thấy cậu ấy cũng rất rốt, đẹp trai tốt tính, mùi tin tức tố cũng dễ ngửi, nhưng con chỉ xem cậu ấy như anh em thôi!"
Lạc Ngu nhỏ giọng bổ xung một câu: "Hơn nữa, người ta cũng không có ý gì với con đâu."
Kiểu Uyển Dung nâng mặt Lạc Ngu lên, tỉ mỉ đánh giá một lượt.
Kiều Uyển Dung lẩm bẩm: "Không phải chứ, rõ ràng là di chuyền nhan sắc của mẹ mà, sao con có thể nghi ngờ mị lực của mình như thế!"
Lạc Ngu giống mẹ, giống đến bảy phần. Mắt hạnh sáng ngời, đường nét còn tinh xảo hơn mẹ mình, lông mày và mũi lại giống bố nên không nữ tính quá, toát lên vẻ đẹp của con trai.
"Không nói chuyện với mẹ nữa."
Lạc Ngu buông áo xuống, ngồi bật dậy, quyết định không tranh cãi với mẹ mình nữa.
Thật khó để truyền đạt quan niệm về tình yêu không liên quan đến tin tức tố và ngoại hình với một Omega não toàn yêu đương hay nói chung là hầu hết mọi người, bởi vì ai cũng cảm thấy rằng, nếu gen đã quyết định hai người là một đôi thì làm sao mà không hợp được đây.
Lạc Ngu lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh, nghĩ hồi lâu thì thấy Trì Mục vẫn hợp ý cậu nhất.
Kiều Uyển Dung cũng không giận cậu, biết rằng nhất thời không thể xoay chuyển được Lạc Ngu. Làm Alpha mười tám năm, suy nghĩ vẫn như Alpha không thay đổi được.
Tắm rửa xong, Lạc Ngu mở game ra chơi, uống hết ly trà sữa của mình. Lúc lại khát nước, do do dự dự nhìn sang ly uống dở của Trì Mục.
Trì Mục chỉ uống một ngụm thôi, chắc là không sao đâu.
Lạc Ngu đổ trà sữa của Trì Mục sang ly của mình, thỏa mãn uống một ngụm.
Trà sữa mẹ làm thật là ngon quá đi.
Ngày hôm sau khi Lạc Ngu gặp Trì Mục thì nhớ đến lời hai mẹ con nói hôm qua, cậu hơi mất tự nhiên nhưng may mà cả hai đều bắt đầu bận rộn. Hội diễn văn nghệ sắp bắt đầu, cậu phải đi tập duyệt, mà Trì Mục là đại biểu của khối 11, phải lên sân khấu phát biểu lúc kết thúc.
Hôm diễn ra hội diễn văn nghệ, mọi người đã bắt đầu háo hức mong chờ từ giờ tự học sớm.
Khác với các anh các chị sắp ra chiến trường, thời gian của đám Lạc Ngu vẫn còn nên hoàn toàn chìm trong trạng thái hưng phấn đi xem văn nghệ.
Lạc Ngu học được một lúc thì bị gọi đi tập hợp, phải chuyển nhạc cụ ở phòng âm nhạc tới hậu trường sân khấu trong hội trường.
Đinh Duệ Tư là người sai vặt của Lạc Ngu, vui vui vẻ vẻ tạm biệt giờ tự học rồi theo chân Lạc Ngu bận rộn.
Lúc Lạc Ngu chuyển đồ từ tòa nghệ thuật ra có đi ngang qua Trì Mục.
Hôm nay Trì Mục không mặc đồng phục, áo sơ mi trắng với quần tây càng tôn lên vẻ tuấn tú của hắn.
Trì Mục quay lại nhìn cậu một cái, ánh mắt xa xa va vào nhau.
Lạc Ngu chuyển giá trống sang vị trí được chỉ định, lúc đi vào hội trường thì nhìn thấy một người hơi quen mắt.
Người đó đang cầm vở nói chuyện với một người khác, khi nhìn thấy Lạc Ngu, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia lúng túng.
Lạc Ngu nhớ người kia là ai, là Omega không mang thuốc ức chế bị Trì Mục tiêm một liều trong phòng âm nhạc hôm đó.
Đinh Duệ Tư tò mò: "Ngu ca, cậu quen Omega kia à?"
Lạc Ngu dời ánh mắt, nét mặt có hơi lạnh lùng: "Không quen."
Nếu không phải do y thì Trì Mục sẽ không bị cậu cắn đau như thế, Lạc Ngu nhìn thấy y là thấy phiền.
Không để ý đến người kia nữa, Lạc Ngu đi từ cửa sau vào hội trường. Hậu trường có không ít người đang đi đi lại lại trông rất bận rộn, có người bận luyện tạp lần cuối, người dẫn chương trình thì đang đọc lại bản thảo.
Ai cũng ăn diện rất đẹp, riêng người dẫn chương trình còn mặc hẳn tây trang và váy dạ hội, thế cho nên người mặc mặc áo phông trắng và quần bò đen như Lạc Ngu nhìn hết sức tùy tiện.
Đinh Duệ Tư cũng cảm thấy như thế: "Ngu ca, cậu không chuẩn bị quần áo gì hở?"
Lậc Ngu chớp mắt: "Anh mặc thế này không phải cũng được phết mà hả?"
Đinh Duệ Tư: "Giản dị quá rồi đấy đại ca à, bây giờ vẫn còn thời gian, hay là tớ kiếm cho cậu một bộ chiến phục nhé?"
Lạc Ngu: "Ví dụ như?"
Đinh Duệ Tư nhìn sang người dẫn chương trình: "Cậu thấy bộ tây trang kia đẹp không?"
Lạc Ngu nghĩ Đinh Duệ Tư có lẽ là Alpha có IQ âm vô cực: "Cậu mặc tây trang đánh trống á?"
Đinh Duệ Tư gãi gãi đầu: "Vậy thì chọn bộ khác nhé? Cậu muốn kiểu nào thì tớ kiếm kiểu đó."
Lạc Ngu khoát khoát tay, trên mặt hiện chữ tùy tiện: "Tớ không cần mấy thứ đó."
Cậu lười biếng dựa vào vách tường, đường nét khuôn mặt hài hòa đẹp mắt, mang theo chút ngả ngớn kiêu ngạo, nom như bức tranh thủy mặc sương tuyết ẩn giấu sự sắc sảo vậy.
Đinh Duệ Tư nghĩ, cũng phải, cho dù Lạc Ngu không ăn mặc hoa lệ thì vẫn là tiêu điểm trong biển người như cũ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngu: Không nói chuyện nổi với kiểu người não ngập trong tình yêu như các người, việc yêu đương này không thể chỉ xét trên tin tức tố thôi được, phải xem con người, thôi thôi, nói chuyện với Trì Mục vẫn hợp ý hơn.
Kiều Uyển Dung: Con đang show ân ái cho mẹ xem đấy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.