Bản Năng Si Mê

Chương 21: Sao cậu lại tiết tin tức tố?!




Sao cậu lại tiết tin tức tố?!
Chuyển ngữ: Bíu
Chỉnh sửa: Diên
Bạch Tĩnh Trúc đã đạt được mục đích, tiếp tục ở lại sẽ phản tác dụng.
Cô liếc nhìn đàn anh đẹp trai đứng phía sau, trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Lạc Ngu tự nhiên thấy hoảng, cảm thấy Trì Mục hình như không vui.
Lạc Ngu cố làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Chuyện này, chuyện này xảy ra quá đột ngột, tôi cũng thấy rất ngoài ý muốn."
Không đúng, tại sao cậu phải giải thích chứ!
Trì Mục dường như đang nghe cậu giải thích, tiến tới từng bước một.
Lạc Ngu vô thức lùi lại phía sau, suy nghĩ vì sao mình lại chột dạ.
Trì Mục đứng ngược sáng, Lạc Ngu nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, căng da đầu tiếp tục giải thích: "Tôi cũng không ngờ các cô gái bây giờ lại nhiệt tình như thế, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi!"
Lạc Ngu: "Tôi không có cảm giác gì với cô ta hết!"
Trì Mục đã gần tới cửa, hắn vốn cao gầy, bóng người thon dài phủ lên chân Lạc Ngu, mang đến một loại áp chế hữu hình.
Trì Mục: "Ừ."
Cửa phòng đơn bị Trì Mục đóng lại.
Lạc Ngu theo bản năng muốn đi mở cửa nhưng lại bị một nguồn lực ngăn lại.
Tay Trì Mục hơi lạnh, áp lên phần má vừa bị người khác hôn của Lạc Ngu.
Hắn lau chầm chậm, dịu dàng cẩn thận và cường thế không thể từ chối.
Cứ như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, cảm giác sởn tóc gáy khe khẽ chạy dọc sống lưng làm Lạc Ngu thấy thật mới lạ.
Lạc Ngu nhíu mày: "Trì Mục?"
Hình như cậu ấy gọi tên mình.
Giọng Trì Mục kìm nén: "Ừm?"
Lý trí và bản năng đang đánh nhau kịch liệt trong đầu Trì Mục.
Khi cô gái nói nói cười cười khoe khoang lấy lòng là Trì Mục đã đủ không vui, nhưng cái không vui này chỉ là bản năng trỗi dậy, không muốn vật sở hữu của mình bị người khác tiếp cận mà thôi.
Nhưng khi cô ả vượt rào hôn lên má của Lạc Ngu thì Trì Mục thật sự rất tức giận.
Bản năng không ngừng kêu gào tàn sát bừa bãi trong đầu, muốn xua đuổi tất cả những người mơ tưởng đến cậu, muốn lưu lại ấn ký xuống thiếu niên độc thuộc về hắn.
Bản năng không chịu khống chế như một bụi gai không ngừng quấn chặt lấy hắn. Sự ngang tàng và lòng chiếm hữu của Alpha chính là mầm mống nuôi dưỡng những bụi gai, xúi giục hắn mất khống chế.
Giam cầm đoá hoa liên kiều xinh đẹp kiều diễm trong chiếc lồng sắt tinh xảo, để dáng vẻ kiêu ngạo phóng túng đó chỉ thuộc về một mình hắn, phong cảnh đó chỉ một mình hắn thưởng thức, đóa hoa kiêu kỳ chỉ nở rộ trong tay hắn.
Những âm thanh đó thầm thì trong tâm trí bị Trì Mục mạnh mẽ đè xuống.
Hắn biết hắn không muốn làm vậy, hắn sẽ không làm những hành vi đó với Lạc Ngu.
Nhưng thứ mà hắn ẩn nhẫn, nâng niu, kiềm chế, tôn trọng không đụng vào lại có người tùy ý làm bậy, hôn lên má cậu dễ như trở bàn tay.
Tin tức tố đang sôi sục trong cơ thể, không chờ nổi gấp gáp muốn trào ra quấn lấy con mồi, thúc đẩy bức bách người trước mắt hoàn toàn thần phục.
Màu đen trong mắt Trì Mục kích động, ngón cái vẫn vuốt ve trên má Lạc Ngu.
Hắn khống chế lực đạo của mình, sợ làm Lạc Ngu đau.
Lạc Ngu: "Sao thế? Nom cậu không ổn lắm."
Lạc Ngu không phải kẻ ngốc, đương nhiên cậu có thể nhận ra Trì Mục không vui.
Chỉ là... Sao Trì Mục lại không vui? Chỉ vì một cái hôn của Bạch Tĩnh Trúc?
Chuyện ấy thì làm gì tính là lý do. Trừ khi Trì Mục thích cậu chứ sao lại giận vì chuyện đấy được.
Mà cái này còn nực cười hơn, không khác gì heo bay trên trời.
Giọng nói lạnh lùng của Trì Mục hơi khàn khàn: "Xin lỗi, có chút mất kiểm soát."
Lạc Ngu: "Gì cơ... á..."
Bờ vai chợt lạnh, theo đó là cơn đau nhè nhẹ khiến Lạc Ngu cứng đờ tại chỗ.
Dấu răng nhợt nhạt, kém xa so với cái lần trước Lạc Ngu làm.
Nhưng nó giống một ấn ký hơn, khiến người ta thấy thẹn thùng hơn vô số chuyện mà Trì Mục từng làm trước đây.
Lạc Ngu ngơ luôn, đầu óc tạm từ chối hoạt động nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của Trì Mục.
Trì Mục ngẩng đầu kéo áo lại cho Lạc Ngu: "Bởi vì tin tức tố hoàn toàn phù hợp nên bản năng của tôi vô thức kéo cậu vào phạm vi vật sở hữu của tôi, chuyện vừa nãy... Xin lỗi, sẽ có chút khó chịu."
Trì Mục quân tử ẩn nhẫn mà Lạc Ngu quen biết quay trở lại chỉ trong chớp mắt, ngược lại làm Lạc Ngu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cả hai đều từng là Alpha, Lạc Ngu cũng biết khi loại cảm xúc đó xuất hiện thì trong người sẽ chỉ thêm khó chịu. Khi bị nó quấy phá, Alpha sẽ không khống chế được mà gia tăng hành vi chiếm hữu với Omega của mình.
Đương nhiên, Lạc Ngu chưa từng có ý nghĩ này với Omega nhưng cậu đã từng nhìn thấy.
Lúc bố cậu vẫn còn sống, khi ông ở trong thời kỳ đặc biệt thì sẽ ghét cả cậu nếu mùi của cậu bám trên người mẹ. Từ đó có thể thấy Alpha không nói lý cỡ nào, cảm xúc tới thì ngay cả con ruột cũng mặc kệ.
Càng khỏi nói đến những ví dụ khác. Lạc Ngu cũng có dục vọng khống chế nhất định với đồ của mình. Khi còn nhỏ thậm chí còn không cho người khác chạm vào đồ của cậu, ăn cái gì cũng phải ăn miếng đầu tiên.
Đó là lý do tại sao Lạc Ngu bội phục Trì Mục từ ngày giới tính nghịch đảo. Trì Mục là Alpha thân sĩ nhất khắc chế nhất mà Lạc Ngu từng gặp.
Chính cậu cũng không thể đảm bảo mình sẽ trấn định trước một Omega phù hợp 100% mà không làm những hành vi khác, nhưng Trì Mục thực sự nhịn được.
Năng lực tự chủ cường đại làm cho Lạc Ngu cảm thấy hổ thẹn, bởi vì khi cậu rơi vào kì phát tình cũng sẽ bị bản năng ăn mòn lý trí mà cầu xin Trì Mục.
Nhưng một Trì Mục như vậy, bây giờ lại nói cho cậu biết rằng hắn không nhịn được.
Lạc Ngu có trách hắn không? Dĩ nhiên là không!
Nếu không phải tình hình bây giờ không phù hợp, lát nữa còn phải lên sân khấu thì cậu đã giơ gáy cho Trì Mục cắn giải tỏa rồi.
Trong phòng không bật đèn, mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng không lọt vào hội trường.
Ánh sáng duy nhất là tia sáng yếu ớt hắt ra từ dưới khe cửa như có như không.
Nhưng Lạc Ngu vẫn nhìn rõ vẻ kiềm chế trên mặt Trì Mục, mặt mày nhíu chặt như bị phiền não vây quanh.
Lạc Ngu nhớ lại cái lần Trì Mục trấn an cảm xúc của mình hôm trước, thử thả ra một ít tin tức tố.
Hương hoa liên kiều dịu dàng hơn bao giờ hết, như một sợi lụa mỏng cẩn thận phủ lên mặt Trì Mục.
Trì Mục căng cứng cả người, nhất thời sửng sốt.
Mặt hồ như bị quăng vào một viên đá nhỏ, nổi lên gợn sóng.
Lạc Ngu cảm thấy khả thi: " Cho cậu hít một chút nha?"
Hoa liên kiều nhỏ ngoan ngoãn vươn những cánh hoa trước mặt hắn, chạm nhẹ một cái là phảng phất như có được cả mùa xuân.
Chỉ tiếc mùi hương tỏa ra quá bủn xỉn, gãi không đúng chỗ ngứa.
Trì Mục: "Xoay người."
Lạc Ngu: "Hả?"
Lạc Ngu không hiểu mô tê gì xoay người, sau đó bị người ôm chặt.
Tuyến thể truyền đến cảm xúc ấm áp khiến Lạc Ngu bất giác run lên.
Trì Mục cười nhẹ: "Nhiều thêm chút nữa."
Lạc Ngu nhịn xuống sức nóng trên mặt, tiết ra nhiều tin tức tố hơn.
Cậu không dám làm càn, không muốn người ngoài phòng ngửi thấy.
Nếu lúc này Lạc Ngu quay đầu nhìn lại là có thể nhìn thấy vẻ nhàn nhã thoải mái trên mặt Trì Mục, còn đâu nét chật vật bối rối mới rồi.
Đối với Trì Mục, đây quả thực là một niềm vui bất ngờ.
Dường như Lạc Ngu còn mềm mại và ngọt ngào hơn hắn tưởng.
Không thoải mái là thật, nhưng hắn có thể tự mình bình tĩnh lại. Tuy nhiên, nếu Lạc Ngu đã làm vậy thì hắn sẽ không từ chối.
Trì Mục như lạc vào biển hoa liên kiều, bị mùi hương nhè nhẹ vây lấy.
Chúng mềm mại ngoan ngoãn, tuỳ ý người tham quan duy nhất thao túng.
Mỗi một sợi tin tức tố nói với hắn, tôi thuộc về cậu, tôi là vật sở hữu của cậu, tùy cậu chi phối.
Trì Mục chắc chắn là Lạc Ngu không biết loại trấn an này đối với Alpha có ý nghĩa thế nào, nhưng hắn vẫn sung sướng với hành vi này.
Từ từ sẽ đến.
Trì Mục là một người rất kiên nhẫn, riêng với Lạc Ngu thì hắn càng có vô vàn kiên nhẫn.
Một chút hương bạc hà khẽ len vào hương hoa, sự xuất hiện của nó tươi sáng lạ thường, xông thẳng vào nhận thức của Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Sao cậu lại tiết tin tức tố?!"
Trấn an một phía khác với giao hoà tin tức tố!
Trì Mục: "Nó mời tôi đáp lại."
Lạc Ngu: "Cậu nói bậy!"
Đừng nói bừa! Tôi không làm thế!
Đây không phải hướng cậu muốn! Chẳng lẽ không phải kịch bản là Trì Mục xúc động gớt nước mắt vì sự hỗ trợ tuyệt vời cho tình bạn hữu nghị tuyệt mỹ này sao!
Tuyến thể chợt ướt át làm chân Lạc Ngu mềm nhũn.
Lạc Ngu muốn nói gì đó nhưng không rảnh phân tâm.
Hương bạc hà và hoa liên kiều hoà quyện trong không khí, mang theo sự nhiệt tình đã lâu không gặp, thổ lộ tâm tình với nhau.
Những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, mang mùa xuân trở lại giữa mùa hè.
Gò má trắng nõn phiếm hồng, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Tin tức tố của Trì Mục khiến Lạc Ngu chịu không nổi, cảm giác như bị thứ gì đó giữ chặt, đang khiếp sợ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Lạc Ngu? Cậu ở trong đó à?"
Ngoài cửa có người hỏi, giọng nói quen thuộc, hẳn là người phụ trách sắp xếp tiết mục.
Lạc Ngu hắng giọng: "Ừ, có chuyện gì sao?"
Người phụ trách cười cười thúc giục: "Tiết mục áp chót đã lên rồi, chỉ chờ tiết mục lớn của cậu thôi."
Người phụ trách: "Cậu có muốn ra ngoài trang điểm không?"
Lạc Ngu tính nói chẳng phải Bạch Tĩnh Trúc đã vẽ lông mày cho tôi rồi à nhưng nghĩ lại thì có thể là cô tự bày trò, sợ sợ cậu không đồng ý nên mới nói là đượcc sắp xếp, có lẽ không hề có chuyện đó.
Lạc Ngu: "Không cần, lát nữa tôi sẽ trực tiếp đi ra."
Người phụ trách: "Được thôi, cậu đi nhanh đi, ở trong đó làm gì?"
Người phụ trách nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thấy là lạ.
Lạc Ngu: "Kiểm tra lại trống của tôi."
Người phụ trách: "Vậy hả, tiết mục áp chót đã bắt đầu rồi, chắc sẽ diễn khoảng mười phút, mau đi ra ngoài nha."
Người phụ trách vẫn nghi ngờ, kiểm tra trống cần phải đóng cửa ư, mà hình như còn không bật đèn. Tuy nhiên, cô chưa kịp hỏi thì đã bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, quên mất mình vừa muốn hỏi gì.
Cô lấy điện thoại di động ra, đứng ở cửa nghe điện thoại.
"Vẫn chưa liên lạc được với Trì Mục hả? Cậu ấy không nhắn lại? Hay là đang bận? Sau tiết mục biểu diễn của Lạc Ngu là bài phát biểu cuối cùng của cậu ấy, mau tìm người đi."
"Không thấy ngồi trên ghế? Đi vệ sinh à? Tiếp tục tìm đi, đừng quá lo lắng, Trì Mục nhất định sẽ không có vấn đề, tôi qua liền đây."
Có lẽ cô sẽ không thể ngờ được người mà cô đang đi tìm chỉ cách mình có một cánh cửa.
Trong phòng, Lạc Ngu đã đẩy Trì Mục ra.
Cậu sờ sờ tuyến thể của mình, mặc dù Trì Mục không cắn nhưng cậu luôn cảm thấy xung quanh đều là hơi thở của Trì Mục.
Lạc Ngu nhìn Trì Mục, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Trì Mục, cậu thay đổi rồi! Trước kia cậu không như vậy!
Trì Mục che khuất vẻ thỏa mãn trên mặt, vươn tay định giúp Lạc Ngu sửa sang lại quần áo và đầu tóc bù xù lại bị Lạc Ngu hất ra.
Lạc Ngu thấp giọng bất mãn nói: "Lần sau không được tiết tin tức tố!"
Alpha có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Trì Mục nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Ngu, nghĩ đến dấu vết trên vai cậu, cong môi đồng ý.
Ừm, còn có lần sau.
Beta có lời muốn nói:
Chương 21, 22, 23 tác giả không ghi tên nên tên chương là mình tự đặt, tương tự với các chương 41, 45, 49 sau này nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.