Bản Năng Si Mê

Chương 25: Nói một câu sướng miệng nhất thời




Chuyển ngữ: Bíu
Chỉnh sửa: Diên

Lạc Ngu không giải thích lý do vì người phục vụ đã mang rau trộn lên.

Một bát bột rễ cây dương xỉ (*) đã thành công chặn miệng Đinh Duệ Tư, lúc sau cá nướng được mang lên thì cậu càng không có tâm tư nói chuyện.

(*) Gốc là 蕨根粉, mì sợi làm từ bột rễ cây dương xỉ, đặc sản Tứ Xuyên.

Lạc Ngu vẫn đang trò chuyện với Trì Mục, báo cho Trì Mục thời gian xuất phát ngày mai.

Hẹn mai gặp xong, Lạc Ngu tắt máy, tập trung ăn uống.

Sau khi ăn xong, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư ai về nhà nấy.

Hôm nay tập luyện năm tiếng ở võ quán nên đâm ra Lạc Ngu thấy hơi mệt, về nhà cậu đi tắm thêm lần nữa, giặt quần lót rồi ngã xuống giường ngay.

Vết bầm tím trên bụng giờ đã nhợt nhạt nhìn không thấy nữa, âu cũng là nhờ ngày đó Trì Mục ra tay tàn nhẫn, nếu không sẽ không mau khỏi như vậy.

Nhớ đến chuyện hôm đó, Lạc Ngu cầm điện thoại mở WeChat định hỏi thăm Trì Mục vài câu.

Muốn hỏi liền hỏi, người bên kia nhanh chóng trả lời.

Con trai: Khỏi rồi.

Còn gửi kèm thêm một bức ảnh.

Trì Mục có lẽ vừa mới tắm xong, trên xương quai xanh vẫn còn vương giọt nước.

Dấu răng đã tróc vảy, dưới tác dụng của thuốc thì vết sẹo đã mờ đi, chỉ còn da thịt nhẵn nhụi.

Nhìn thấy bức ảnh xương quai xanh này, Lạc Ngu sờ cằm nghĩ đến bức ảnh chụp Trì Mục ở hồ bơi.

Vậy... Trì Mục có còn cơ bụng không nhỉ?

Lạc Ngu không lưu ảnh. Nếu muốn xem chỉ có thể tìm lại đoạn tin nhắn với Dư Hiểu Song để tìm lại link diễn đàn.

Nhìn một hồi, Lạc Ngu phát hiện hành vi của mình hình như sai sai.

Bình tĩnh phân tích thì có hơi vượt trên tình huynh đệ.

Nhưng không thể không nói người anh em này thật sự rất đẹp trai.

Lạc Ngu chép miệng, mở trò chơi, đeo tai nghe, bắt đầu hành trình nhảy dù.

Đại khái Lạc Ngu sẽ không bao giờ thấy chán game này.

Mà bên kia, Trì Mục xem lại ảnh mình gửi rồi lại nhìn khung tin nhắn không có tin mới, rơi vào trầm tư.

Tại sao Lạc Ngu không trả lời?

Lạc Ngu lúc này đã chìm đắm vào trò chơi, hoàn toàn không biết Trì Mục đang đợi.

Một khi đã đeo tai nghe thì chẳng biết đến ai nữa.

Ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, Lạc Ngu vừa mở cửa phòng đã bị Kiều Uyển Dung nhắc nhở.

Kiều Uyển Dung: "Mới vừa dậy đúng không? Bữa sáng mẹ làm cho con vẫn chưa ăn, tối qua lại thức khuya hả?"

Lạc Ngu: "Không ạ, chỉ là hơi mệt. Con đi ngủ sớm."

Kiều Uyển Dung trêu ghẹo: "Hôm qua lên sân khấu biểu diễn mệt quá à?"

Lạc Ngu: "Không, con đi võ quán."

Kiều Uyển Dung ngừng bóc đậu, vẻ mặt hơi rối rắm.

Omega nhà ai mà chả phải giữ gìn chăm sóc cẩn thận, chỉ sợ đụng vào đâu đó. Lạc Ngu nhà bà thì lại đi võ quán, Kiều Uyển Dung thật sự không biết nên nói cái gì.

Nhưng bảo Lạc Ngu ở nhà thêu thùa thì đấy là chuyện không thể nào xảy ra.

Thực ra Kiều Uyển Dung tố chất tâm lý tốt, bà nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng con trai mình đã biến thành Omega. Suy cho cùng thì đây không phải là chuyện mà Lạc Ngu có thể quyết định, nhưng nếu Lạc Ngu vẫn như trước thì Kiều Uyển Dung thật sự thấy không ổn.

Kiều Uyển Dung tiếp tục bóc vỏ đậu, trực tiếp dặn một câu: "Sau này bớt tới đó đi."

Lạc Ngu biết bà lo lắng cái gì, kéo ghế ngồi xuống, nói theo bà: "Không có việc gì đâu mẹ, coi như rèn luyện sức khỏe."

Kiều Uyển Dung lườm cậu một cái: "Có đi cũng không được đánh nhau."

Lạc Ngu không để tâm gật đầu: "Nếu người khác không chọc con thì nhất định sẽ không đánh."

Lạc Ngu bỏ đậu đã bóc vỏ vào rổ, thêm liều an thần cho bà: "Yên tâm đi, con tuyệt đối không thả tin tức tố."

Kiều Uyển Dung hừ nhẹ: "Con mà làm mẹ yên tâm thì phước quá rồi. Tối nay muốn ăn gì? Mua xương sườn hầm canh nhé?"

Lạc Ngu: "Không được, chiều nay con có hẹn rồi."

Kiều Uyển Dung: "Đi đâu?"

Lạc Ngu: "Trì Mục rủ con đi xem pháo hoa."

Kiều Uyển Dung:!!!

Con rể lãng mạn ghê!

Kiều Uyển Dung vứt đậu trong tay, rửa tay xoa tạp dề rồi đi tới phòng Lạc Ngu.

Lạc Ngu: "... Mẹ đi đâu thế?"

Kiều Uyển Dung: "Đi xem tủ quần áo của con có gì, đừng có ăn mặc tuỳ tiện ra khỏi cửa."

Lạc Ngu nhìn theo bóng dáng hấp tấp của mẹ mình, trên mặt chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Thường ngày cậu cũng đâu có ăn mặc tuỳ tiện... Lạc Ngu lắc đầu, tiếp tục bóc vỏ đậu.

Kiều Uyển Dung lật hết mớ quần áo trong tủ của Lạc Ngu, nhìn cái nào cũng thấy không ổn.

Đi hẹn hò thì phải mặc đẹp một chút, nhưng nãy giờ bà chưa thấy bộ nào đẹp cả.

Lạc Ngu bóc xong đậu rồi mà mẹ cậu vẫn chưa chọn được bộ nào.

Lạc Ngu: "Mẹ à, bộ nào cũng như nhau cả thôi."

Kiều Uyển Dung: "Con thì biết cái gì, tủ quần áo của Omega luôn luôn thiếu một bộ!"

Lạc Ngu không hé răng, được rồi, mẹ là mẹ con, mẹ nói gì cũng đúng.

Vì vậy, sau bữa trưa vội vàng, Kiều Uyển Dung kéo Lạc Ngu ra ngoài mua quần áo.

Lạc Ngu mặt không cảm xúc làm một ma-nơ-canh tùy mẹ cậu ướm đồ.

"Cô xem bộ này đi, rất hợp với Alpha đẹp trai như cậu ấy đấy ạ."

Nhân viên trong cửa hàng quần áo nhiệt tình khen ngợi, Kiều Uyển Dung ngoài cười nhưng trong lòng ẩn ẩn chua xót.

Gen Alpha quyết định chiều cao của họ, chiều cao của Lạc Ngu lại trên mức trung bình của Alpha, nói cậu không phải Alpha chưa chắc đã có người tin.

Kiều Uyển Dung cũng bất đắc dĩ, Omega cao như vậy thì hơi khó tìm Alpha, may sao con trai bà đã có đối tượng định mệnh, độ phù hợp 100%, đủ để Kiều Uyển Dung khoe suốt cả đời. Dù bây giờ chưa thể nói ra nhưng đã đủ làm bà vui vẻ.

Kiều Uyển Dung cực kỳ kén chọn lựa một bộ khác cho Lạc Ngu, Lạc Ngu thân là ma-nơ-canh đương nhiên không thể đưa ra ý kiến.

Nhưng thật ra con trai có tương đối ít mẫu quần áo, Kiều Uyển Dung chọn đi chọn lại cũng không tìm ra kiểu gì mới.

Áo màu đỏ sậm tôn lên làn da trắng nõn của thiếu niên, quần jeans bó làm nổi bật đôi chân thon dài cân xứng, cộng thêm biểu cảm hờ hững càng làm nổi bật vẻ đẹp gợi cảm lười biếng.

Kiều Uyển Dung: "Cất cái vẻ mặt mệt rã rời kia mau! Không phải con ngủ đến trưa mới dậy à!"

Lạc Ngu nói: "Mẹ, chắc cũng được rồi đó..."

Kiều Uyển Dung: "Mua thêm đôi giày nữa."

Lạc Ngu: "Không cần khoa trương vậy chứ... Dáng vẻ nào của con cậu ta chả thấy hết rồi."

Điên đảo thác loạn, không ngừng đòi hỏi, ỷ lại và tín nhiệm đối phương.

Hơn nữa, Trì Mục không phải không biết bản tính của cậu, cũng không có cảm giác mới lạ, không cần mua một đôi giày mới.

Kiều Uyển Dung đỏ mặt: "Con thật là, nói cái gì thế hả? Đừng có nói mấy thứ không đứng đắn này trước mặt mẹ."

Lạc Ngu: "... Đi mua giày thôi mẹ."

Sau khi mua giày, Lạc Ngu nhanh chóng đưa bà về nhà trước khi bà muốn đưa cậu đi làm tóc dưỡng da làm móng làm mông gì gì đó.

Đang là mùa hè nên quần áo rất nhanh khô. Việc đầu tiên Kiều Uyển Dung làm khi về nhà là giặt bộ quần áo mới mua rồi mang đi phơi nắng.

4 giờ 20 phút, Đinh Duệ Tư đến gõ cửa nhà Lạc Ngu.

Cửa vừa mở, Đinh Duệ Tư kêu lên một tiếng 'Ồ quaoo'.

Đinh Duệ Tư: "Anh đẹp trai này, anh định làm chú rể à?"

Cứ phải gọi là đẹp chói sáng nổi bần bật.

Lạc Ngu bị mẹ bắt gội đầu, bây giờ tóc mới khô được một nửa, tóc mái ướt đẫm xõa xuống vầng trán sạch sẽ trơn bóng, lộ ra vẻ gợi cảm ngày thường hiếm thấy.

Áo mới màu đỏ sậm Đinh Duệ Tư chưa từng thấy, thêm khuôn mặt ướt nước của Lạc Ngu, vẻ đẹp chết người.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, nếu tớ là Omega, tớ sẽ gả cho cậu ngay lập tức!"

Lạc Ngu: "Cút."

Đinh Duệ Tư: "Được."

Đinh Duệ Tư: "Nhưng mà Ngu ca, cậu mới mua bộ này à?"

Lạc Ngu: "Mẹ tớ mua."

Đinh Duệ Tư: "Ồ, sao cậu lại mặc đồ mới?"

Lạc Ngu nhìn cậu như nhìn một đứa thiểu năng: "Cậu mua quần áo mà không mặc à?"

Đinh Duệ Tư nghĩ, cũng đúng nha.

Hai người đi ra cổng chung cư, bắt xe đi đến bến xe.

Có một chuyến xe buýt đến thôn Nhiên ở bến xe, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư đến thì vừa hay có một chuyến xe chuẩn bị xuất phát.

Đi đường trễ hơn dự tính ba mươi phút, khi hai người đến nơi đã là sáu giờ mười lăm.

Lạc Ngu: Tôi sắp đến.

Con trai: Tôi cũng sắp đến rồi.

Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư xuống xe ở đầu thôn, vừa đi đến nhà trưởng thôn thì thấy Trì Mục và Thang Nguyệt bước xuống từ xe riêng.

Ánh mắt Trì Mục dừng trên người Lạc Ngu, dưới ánh hoàng hôn trông cậu như bừng sáng, khi cậu cười thì càng sáng hơn.

Khác với sự yên bình của Trì Mục và Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt chỉ có thể là mắt to trừng mắt nhỏ.

Đinh Duệ Tư: "Sao cậu cứ như âm hồn bất tán thế!"

Thang Nguyệt: "Tôi còn chưa nói cậu mâm nào cũng có mặt đấy!"

Đinh Duệ Tư: "Thôn trưởng là họ hàng của tôi!"

Thang Nguyệt: "Cô dâu là bạn thân của ba tôi!"

Lạc Ngu thở dài kết luận: "Thế giới thật nhỏ bé."

Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt đồng thời bĩu môi, không chặn đường cản trở giao thông nữa mà đi vào gửi tiền mừng.

Trì Mục và Lạc Ngu đi theo xem pháo hoa ké thì chậm rãi theo sau.

Ngôi làng này thật là giàu có, mỗi nhà đều là một biệt thự nhỏ.

Nhà của trưởng thôn cực kỳ rộng, cây cối xanh tốt, trông khá tươi mát.

Trì Mục: "Hôm nay trông cậu hơi khác."

Giọng Lạc Ngu như thể được bao bọc trong ánh sáng ấm áp, cậu nghiêng đầu về phía Trì Mục.

"Hả? Khác chỗ nào?"

Trì Mục suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Rất đẹp."

Lời này làm Lạc Ngu vui vẻ, nhấc tay đụng vào người Trì Mục.

Lạc Ngu: "Ba đây hôm nào mà chả đẹp."

Bước chân của Trì Mục dừng lại: "Ba?"

Được lắm, ghim thêm một dấu sau anh trai.

Nói cũng đã nói, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm là phải làm đến cùng.

Một số người ngoài mặt thì muốn làm anh em với bạn nhưng sau lưng lại thầm muốn làm ba của bạn.

Cậu nhấc cằm Trì Mục, sau một lúc, cậu nói: "Con trai ngoan."

Nói xong lập tức bỏ chạy, ôi đàn ông.

Trì Mục nhìn Lạc Ngu chạy cách đó ba bước cười đắc ý, trong lòng ngoi lên ý nghĩ muốn xoa nắn hoa liên kiều.

Chờ đến khi Trì Mục miệng thì kêu cậu ngoan ngoãn mà thân lại làm cho cậu khóc nức nở thì Lạc Ngu mới biết được cái gì là biết vậy chẳng làm.

Nói một câu sướng miệng nhất thời, lên giường gánh hậu quả để lại.

Thang Nguyệt và Đinh Duệ Tư một trước một sau gửi tiền mừng, rõ ràng là một con đường rất rộng mà đứa nhỏ bên cạnh bị hai Alpha dọa cho cảm thấy như không còn nơi nào để đi.

Phản ứng đầu tiên của hai người khi ra ngoài chính là tìm người, sau khi nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai đi cạnh nhau không khí hoà hợp phía trước, Thang Nguyệt rốt cuộc hỏi câu hỏi mà cô vẫn thắc mắc.

Thang Nguyệt: "Sao tự nhiên quan hệ giữa hai người họ lại tốt hơn thế?"

Đinh Duệ Tư vui vẻ: "Ôi chao, cậu không biết à?"

Đinh Duệ Tư dùng ngữ điệu tướng thanh nói câu này, rất là thiếu đánh.

Thang Nguyệt: "Bỏ đi, không hiếm lạ gì chuyện từ cậu."

Đinh Duệ Tư: "Làm như tôi muốn nói cho cậu lắm ấy."

Cứ như thế im lặng đi được vài phút, Đinh Duệ Tư nhìn vẻ mặt Thang Nguyệt, hơi mất kiềm chế.

Đinh Duệ Tư: "Không muốn biết thật à?"

Thang Nguyệt: "Không, cảm ơn."

Đinh Duệ Tư nhịn thêm vài phút, thấy Thang Nguyệt thật sự không tính hỏi tiếp thì không nhịn được nữa.

Đinh Duệ Tư: "Thôi, tôi nhân từ nói cho cậu biết, vì một Omega đến kỳ động dục."

Thang Nguyệt hít sâu một hơi, vẻ mặt phức tạp: "3P?"

Đinh Duệ Tư: "Mẹ nó, cậu thu lại cái tư tưởng rác rưởi ấy đi! Ôi tai của tôi!"

Thang Nguyệt: "Không phải chính cậu nói à?!"

Đinh Duệ Tư: "Tôi nào có! Đừng có vu khống!"

Lạc Ngu và Trì Mục đi phía trước cũng phải dừng lại vì tiếng cãi cọ ầm ĩ sau lưng.

Lạc Ngu: "Cậu lại ồn ào gì thể?"

Đinh Duệ Tư lớn tiếng doạ người: "Ngu ca, Thang Nguyệt nói cậu và Trì Mục chơi 3P!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.