Chuyển ngữ: Manh
Chỉnh sửa: Diên
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!
Mặt Lạc Ngu đỏ bừng, hai tay siết chặt ghế.
Lạc Ngu liếc hắn: "Cậu sinh cho tôi thì tôi còn cân nhắc."
Trì Mục cậu thay đổi rồi!
Trước kia cậu đâu có không đứng đắn như vậy!
Trì Mục nghe vậy thì cười, ánh sáng trong mắt đan xen với ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn pha lê, chói mắt và hấp dẫn đến bức người.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên mờ ám, Trì Mục chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Đinh Duệ Tư đã chen vào giữa hai người.
Đinh Duệ Tư khó hiểu: "Các cậu làm gì đó?"
Đinh Duệ Tư thắc mắc hai người này nói chuyện sao còn phải thì thầm chứ.
Đinh Duệ Tư còn đang bối rối: "Vừa rồi các cậu đang nói gì đó, cái gì mà giống tôi, giống cậu?"
Mặc dù ngồi bên cạnh nhưng do giọng Trì Mục quá nhỏ cộng thêm tiếng trưởng thôn đang phát biểu nên Đinh Duệ Tư chỉ có thể nhìn thấy miệng hai người họ đang mấp máy và nghe được vài từ lẻ tẻ.
Lạc Ngu vẫn còn đang lúng túng trước thủ đoạn đùa giỡn lưu manh của Trì Mục: "Ăn của cậu đi, sao mà nói nhiều vậy!"
Trì Mục cũng lạnh nhạt quét mắt qua Đinh Duệ Tư, không còn là ánh mắt ấm áp như mùa xuân tháng ba khi nhìn Lạc Ngu nữa, hoàn toàn lạnh đến thấu xương.
Đinh Duệ Tư chẹp chẹp miệng: "Ừ."
Các cậu muốn nghỉ chơi đúng không! Nghỉ chơi với tớ đúng không! Gì mà hung dữ vậy chứ!
Nhưng bạn học Đinh Duệ Tư chỉ dám nói thầm những lời này trong lòng, tủi thân oan ức tiếp tục dùng đồ ăn để quét sạch nỗi buồn trong lòng.
Ây da, sau này làm sao mà gả con gái được đây...
Cảm giác phải làm cha sớm thật đau đớn quá mà, cái tuổi này của cậu hẳn không nên nhận sự đau xót như vậy.
Đinh Duệ Tư bên này tuyết rơi tháng sáu, Lạc Ngu bên kia thì hoa nở tháng ba.
(*) Gốc là 六月飞雪 và 草长莺飞. Cụm trước theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc thì hiện tượng tuyết rơi vào tháng sáu chính là điềm báo cho một nỗi oan thấu trời xanh nơi dân gian, Còn 草长莺飞 là một cụm từ miêu tả cảnh sắc cuối xuân ở Giang Nam, mang ý nghĩa ngợi ca và phần lớn dùng để diễn tả cảnh sinh khí, hồi sinh của vạn vật. Ở đây tác giả muốn nói bạn Nhụy Ti thì rõ là đau khổ còn Ngu ca thì xuân tâm nhộn nhạo =)))) (mình mạn phép dùng cụm hoa nở tháng ba cho cụm thảo trường oanh phi, tại để cỏ mọc chim bay thấy nó hơi kì ;;)
Bầu không khí nóng bỏng kì lạ không giải thích được bị phá vỡ, Lạc Ngu cúi đầu uống Sprite để che giấu phản ứng không tự nhiên vừa rồi của mình.
Uống mấy ngụm Sprite, Lạc Ngu mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm đi một ít.
Quá xấu hổ.
Từ khi trở thành Omega thì cậu phải cầu cạnh ỷ lại Trì Mục, được Trì Mục giúp đỡ. Lạc Ngu bắt đầu cảm thấy bản thân hoàn toàn bó tay, căn bản không còn cách nào lấy lại được hình ảnh anh hùng hiên ngang xưa kia trước mặt Trì Mục.
Khó quá, Lạc Ngu nghĩ.
Chẳng những không có cách nào lấy lại được hình tượng mà bây giờ cậu còn không thể kháng cự sự tiếp cận của Trì Mục.
Ví dụ như mới rồi, nghe Trì Mục nói xong tự nhiên eo cậu nhũn hết cả.
Mỗi lần như vậy... Lạc Ngu đều hết sức kinh hãi.
Mười tám năm qua, cậu hoàn toàn chưa trải qua loại trải nghiệm này, toàn bộ vốn liếng đời người triệt để bị đảo lộn.
Những hoài niệm về nhân sinh của Lạc Ngu kết thúc chỉ sau ba phút ngay khi một món ăn được mang lên.
Lạc Ngu không biết món ăn này được gọi là gì, nhưng ở nhà cậu, nó được gọi là thịt gõ.
(*) Gốc là 锤子肉, Không biết tên gọi cụ thể của nó là như thế nào nên mình tạm gọi là "thịt gõ".
Một miếng thịt nhỏ nhúng bột rồi dùng búa nhỏ đập nhiều lần, miếng thịt sẽ bị đập dãn ra to hơn, thịt cũng mềm mịn hơn, là một trong những món ăn yêu thích của Lạc Ngu khi còn nhỏ.
Làm món này tốn khá nhiều thời gian và công sức, thế nhưng lần nào về nhà ba cậu cũng làm cho cậu, vừa đập thịt vừa nói chuyện với cậu. Tuy khoảng thời gian gần gũi đó không nhiều nhưng cũng đủ để Lạc Ngu nhớ mãi không quên.
Bữa tiệc cưới này thực sự rất thú vị, có những món sơn hào hải vị được mang ra bởi các đầu bếp năm sao, cũng có những món ăn dân dã của thôn quê, Lạc Ngu múc một chén thịt gõ, không quan tâm đến những cảm xúc vừa rồi.
Trì Mục: "Cậu thích à?"
Lạc Ngu: "Ừm, tôi rất thích, cậu có muốn thử một chén không?"
Lạc Ngu không nhận ra được, cái cảm giác không thể kiềm chế muốn chia sẻ món ăn mà mình thích với đối phương này xưa giờ chưa xuất hiện với Đinh Duệ Tư.
Bảy giờ bốn mươi, món ăn cuối cùng đã sẵn sàng.
Đến tám giờ, khách khứa lần lượt ra về. Không phải ai cũng tới để xem pháo hoa nhưng quả thực có không ít người ở lại xem.
Tiệc bắn pháo hoa sẽ chính thức bắt đầu lúc tám giờ hai mươi, mọi người đã tản ra tìm vị trí.
Phần lớn mọi người đều chọn ban công ngoài trời ở tầng hai của biệt thự, chỗ đó có tầm nhìn rộng rãi, là địa điểm ngắm pháo hoa tuyệt nhất.
Đinh Duệ Tư thích náo nhiệt, theo chân mọi người đến ban công tầng hai xem pháo hoa. Cậu chàng vẫy tay với Lạc Ngu nhưng lại bị Lạc Ngu nhẫn tâm cự tuyệt.
Thang Nguyệt đảm đương nhiệm vụ quay video gửi về cho ba, đương nhiên cũng muốn tìm chỗ có tầm nhìn tốt nên theo lên ban công luôn, vừa hay đúng như ý muốn của Trì Mục.
Xung quanh không còn người nào khác, dường như bầu không khí thoáng chốc trở nên đặc biệt.
Vầng trăng khuyết trên trời đã cong thành hình nụ cười, vừa an tĩnh lại vừa hợp lòng người treo mình trong màn đêm.
Lạc Ngu cùng Trì Mục lặng lẽ đi về phía trước, từ từ đi tới một nơi yên tĩnh sau nhà.
Làn gió buổi tối đầu hè vẫn còn hơi lạnh, Lạc Ngu đang mặc áo ngắn tay, vô thức xoa xoa canh tay.
Trì Mục đang tổ chức ngôn từ để bắt chuyện, trông thấy hành động của Lạc Ngu thì mở miệng: "Cậu lạnh à?"
Lạc Ngu: "Không sao, trời cũng không lạnh lắm, nhưng sao cậu bỗng dưng mời tôi đi xem pháo hoa thế?"
Trì Mục: "Tại tôi muốn mời thôi."
Thực ra Trì Mục là một người không thích nói rõ ràng, hơn nữa lại thích làm chủ. Hắn cho rằng mình đã ám chỉ quá rõ ràng nhưng lại không biết, người mà hắn đang theo đuổi lại là một người không hiểu phong tình.
Người bình thường nghe nói vậy đều hiểu là, cậu có ý với tôi nên mới hẹn tôi ra.
Còn Lạc Ngu trong trường hợp này thì lại biến thành, không hổ là anh em tốt, có cái gì tốt đều nhớ đến mình.
Dù sao thì lúc Đinh Duệ Tư nghe được có bắn pháo hoa, phản ứng đầu tiên cũng là hỏi Lạc Ngu có muốn đi cùng không.
Lạc Ngu ôm bả vai Trì Mục, cười với hắn.
Một nụ cười rạng rỡ không che đậy khiến lòng người rung động.
Lạc Ngu kéo Trì Mục quay lại: "Đi thôi, đi xem pháo hoa. Tự nhiên đi tới chỗ vắng vẻ gì thế này, ở đây thì thấy cái gì được."
Trì Mục nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, theo Lạc Ngu đi về phía trước.
Hương liên kiều thoang thoảng theo gió hè phả vào chóp mũi, trái tim như muốn tan chảy trong mảnh ngọt ngào này.
Lạc Ngu không muốn đến chỗ đông người, đưa Trì Mục lượn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở một hành lang dài.
Lạc Ngu nhìn chung quanh một chút: "Toàn là phòng, làm sao tôi lượn tới chỗ này được nhỉ?"
Lạc Ngu: "Trì Mục, đi xuống chút nữa đi."
Ban đầu Lạc Ngu nhìn thấy một phòng đón nắng, định đến đó xem pháo hoa nên mới bước vào nhưng không ngờ lại có quá nhiều cầu thang, đồ vật trang trí giống nhau, ngang dọc liên tiếp khiến cho Lạc Ngu choáng váng mà đi một vòng đến đây.
Trì Mục nhìn Lạc Ngu đi sai đường lần nữa, vẫn im lặng theo cậu đi về phía trước.
Khi cậu một lần nữa đứng ở hành lang dài ban đầu – nhưng ở một góc khác, thì đứng yên tại chỗ rơi vào trầm tư.
Lạc Ngu: "Cậu nói xem, liệu trưởng thôn có bị lạc đường khi đi trong nhà của mình không nhỉ?"
Cái này chắc là rắc rối của những người có tiền đi, nhàm chán vô vị.
Lạc Ngu đột nhiên lại hỏi: "Trì Mục, cậu có lạc đường trong nhà của cậu không?"
Trì Mục lắc đầu, đang chuẩn bị nói nào có dịp cậu có thể tới xem một chút thì đợt pháo hoa đầu tiên nở tung trên bầu trời.
Ở giữa hành lang có một khoảng không, màn đêm hiện ra trước mặt Lạc Ngu và Trì Mục, bao gồm cả pháo hoa nở rộ kia.
Lạc Ngu vịn lan can, ngắm nhìn bầu trời: "Thôi, chúng ta xem ở đây đi."
Trì Mục đáp lại, theo ánh mắt của Lạc Ngu nhìn lên bầu trời đêm đầy màu sắc.
Pháo hoa đầu tiên chỉ để giới thiệu, sau đó từng đợt pháo hoa liên tục nổ vang hợp lại giữa bầu trời thành dòng chữ 'Tân hôn hạnh phúc', đợt này vừa biến mất thì đợt khác xuất hiện.
Lạc Ngu bị tiếng nổ của pháo hoa làm cho choáng đầu hoa cả mắt, nghe không rõ âm thanh xung quanh.
Hương hoa liên kiều nồng nàn bộc phát giữa những đợt pháo hoa,Trì Mục lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Mùi hương tản ra xung quanh nhưng lại giống như có ý thức bủa vây tấn công hắn.
Tin tức tố trong cơ thể lập tức rối loạn, nó muốn tràn ra ngoài đáp lại.
Lạc Ngu siết chặt lan can, cúi thấp đầu, mang chút giọng mũi gọi tên Trì Mục.
Trì Mục dang rộng cánh tay ôm Lạc Ngu vào lòng, kéo cậu vào căn phòng ngay sau lưng.
Trong phòng trống trơn, trên giường thậm chí còn không có ga trải giường, bày trí vô cùng đơn giản.
Trì Mục đóng cửa lại, Lạc Ngu tựa lên tường, dáng eo thiếu niên thon gọn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm lộ vẻ ẩn nhẫn dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.
Giọng Lạc Ngu khàn khàn: "Tháng trước rõ ràng không phải ngày này."
Còn chừng tám ngày nữa mới đến kỳ phát tình của cậu.
Nếu biết trước là hôm nay thì Lạc Ngu sẽ không tới đây.
Trì Mục: "Có lẽ do vẫn chưa ổn định nên thời gian không cố định, cũng may là có tôi ở đây."
Trì Mục cầm tay Lạc Ngu, nhẹ nhàng xoa mở năm ngón tay đang siết chặt rồi đan tay mình vào, mặc cho Lạc Ngu nắm lấy.
Trì Mục liên tục thấp giọng nỉ non: "May là có tôi ở đây."
Lạc Ngu thừa dịp mình còn sức vội kéo áo đưa tuyến thể đến trước mặt Trì Mục.
Lạc Ngu: "Trực tiếp cắn đi."
Lạc Ngu vẫn chưa quên nơi này là nơi nào, tiếng pháo hoa nổ bên ngoài như đang nhắc nhở cậu.
Trì Mục không nhúc nhích, Lạc Ngu siết chặt tay hắn thúc giục.
Ngón tay lành lạnh của Trì Mục chạm vào chỗ tuyến thể hơi nhô ra, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lạc Ngu hoàn toàn mất hết sức lực trượt xuống ngồi trên sàn.
Trì Mục: "Sẽ đau."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lạc Ngu chứa đầy vẻ vội vàng: "Tôi không sợ."
Trì Mục: "Tôi sợ."
Trực tiếp kí hiệu bỏ qua màn dạo đầu, dù là ký hiệu tạm thời thì cũng là một loại tra tấn.
Trì Mục ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Lạc Ngu: "Tôi không muốn cậu đau."
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lưu luyến, còn thả thêm một ít tin tức tố tới trấn an khiến Lạc Ngu sững sờ.
Trì Mục vuốt mái tóc đen của Lạc Ngu: "Đừng lo lắng."
Tiệc pháo hoa kéo dài hai mươi phút, sau hai mươi phút này thì bọn họ mới cần phải cân nhắc xem liệu có ai đến hay không.
Trì Mục đứng dậy nhưng cổ tay bị người kéo lại.
Giọng Lạc Ngu hốt hoảng: "Cậu đi đâu?"
Trì Mục trấn an xoa xoa ngón tay Lạc Ngu: "Tôi đi đóng cửa sổ."
Cửa sổ mở một nửa, ánh trăng bàng bạc kéo dài rọi vào phòng, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làm lay động rèm cửa, cũng làm khuếch tán mùi hương trong phòng.
Cửa sổ bị đóng chặt, ngay cả rèm cửa cũng kéo lại, trong phòng không bật đèn hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lạc Ngu dựa vào cửa, cuộn tròn chờ Trì Mục quay lại.
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng như giẫm từng bước vào trái tim Lạc Ngu.
Dòng nước không chịu sự khống chế chảy ra, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm cho Omega rơi vào kì phát tình có chút bối rối.
Lạc Ngu không nhịn được gọi tên Alpha: "Trì Mục..."
Năm ngón tay xinh đẹp để lại dấu trên nền nhà bụi bẩn, lại vì sự run rẩy của chủ nhân mà không thành hình thù gì rõ ràng.
Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy Lạc Ngu, mang đến cho Lạc Ngu một cảm giác an toàn tuyệt đối.
Lạc Ngu vẫn còn sót lại chút lý trí, cậu cảm thấy phản ứng của bản thân thật buồn cười.
Cậu cười nhẹ, giọng run run: "Thật là không không bằng."
Trì Mục sờ sờ hai má nóng rực của cậu, lau đi mồ hôi trên chóp mũi, nhẹ giọng thở dài: "Đây là bản năng, không thể kháng cự."
Khi Omega bước vào thời kỳ động dục, chỉ có Alpha của họ mới có thể mang đến cảm giác an toàn, giống như khúc gỗ duy nhất trôi dạt trên biển.
Vào thời khắc ấy, người kia chính là toàn bộ thế giới của họ.
Và vào thời khắc này, Trì Mục chính là toàn bộ thế giới của Lạc Ngu.
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp học lái xe nhỏ: Ba thể loại chính trong văn BL H Âu Mỹ: ABO, Sentinel Guide, Domination Obedience.
Thiết lập ban đầu của ABO không có phái nữ. Trong thế giới tương lai, bởi vì sự tuyệt chủng của nữ giới nên nam giới đã tiến hóa thành ba giới tính mới, cái này trước đây tôi có nói qua nhưng sẽ nhắc lại lần nữa, thế nên mọi người đừng thắc mắc chuyện Beta nữ có tờ rym nữa, trong thiết lập của cá nhân tôi không có điều này. Lí do thì là tôi không muốn.
Trong thiết lập riêng của tôi, Alpha nữ chỉ có tờ rym và ngực, không có khả năng thụ thai.