Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Trì Mục nghe thấy xung quanh có tiếng bước chân mà Lạc Ngu vẫn cứ đứng yên mới nhắc nhở, lúc hắn quay đầu kiểm tra tình hình mới biết được lí do Lạc Ngu dừng lại.
Đôi môi hồng hồng của thiếu niên cắn ống hút của hắn, nước trái cây bị hút lên giữa chừng chưa kịp uống lại theo đường ống hút trôi trở về.
Trì Mục: "Lạc Ngu?"
Lạc Ngu bình tĩnh đặt cái ly xuống, giả vờ như không có chuyện gì: "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi. Chắc là chỉ có một người, bây giờ tôi đi giết hắn."
Chỉ có súng đạn mới có thể sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn. Lạc Ngu ló đầu, trực tiếp dùng M416 giết chết người kia.
Lạc Ngu: "Người này còn có ít đồ, cậu qua đây hốt đồ đi, đồ của hắn tôi không cần. Có ống ngắm và đạn, cậu tự lấy đi."
Lạc Ngu muốn làm bộ như chuyện bản thân lấy nhầm ly chưa từng xảy ra. Mới nãy cậu hơi sững ra, không biết Trì Mục có thấy chưa nữa.
Trì Mục: "Được, tôi tới đây."
Trì Mục điểu khiển nhân vật tới lấy đồ, một tay cầm ly của mình lên.
Lạc Ngu: "Này..."
Lạc Ngu ngập ngừng, nhất thời nói không thành câu.
Cậu muốn nói với Trì Mục là ly của hắn bị cậu uống nhầm rồi nhưng để Trì Mục uống ly của cậu thì cũng không hay lắm.
Bất kể Trì Mục uống ly nào thì kết quả đều giống nhau cả.
Động tác cầm ly lên của Trì Mục không hề dừng lại: "Ừ?"
Trì Mục đã đưa ống hút đến bên miệng, Lạc Ngu nhắm mắt lại.
Thôi thôi, hay là thôi vậy, coi như Trì Mục vẫn chưa nhìn thấy đi.
Lạc Ngu: "Tôi muốn nói là nếu cậu đủ đạn thì cho tôi một ít đi."
Trì Mục: "Được, đồ của tôi cho cậu lúc nào cũng được."
Lạc Ngu mất tự nhiên uống một ngụm trà sữa lớn, cũng trong chính bầu không khí kì lạ này kéo Trì Mục chơi game hơn một tiếng.
Sau khi đi ra khỏi quán net, bọn họ tìm một chỗ ăn cơm ở tầng dưới, tới sáu giờ thì về trường.
Lúc Lạc Ngu vào lớp thì thấy trên bàn mình có ly trà sữa.
Ly trà sữa đó là của quán trà sữa ngoài cổng trường, không biết là ai tặng. Lạc Ngu ngồi xuống, cầm nó lên bỏ qua bàn Đinh Duệ Tư.
Có không ít người tặng đồ lên bàn cậu. Trước đây có trà sữa thì cậu sẽ uống nhưng hồi chiều vừa uống một ly xong nên giờ cậu không muốn uống thêm nữa.
Lạc Ngu cất balo, thò tay vào ngăn bàn lấy ra một túi đồ ăn vặt lớn.
Mấy món này cơ bản đều là kẹo hoặc đồ ngọt.
Kẹo trái cây quen thuộc khiến Lạc Ngu nhanh chóng đoán ra người tặng đồ là ai.
Lạc Ngu nhíu mày, đặt luôn túi đồ ăn vặt lên bàn Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư vừa tới lớp liền 'ồ quao' một tiếng.
"Ngu ca, sao hôm nay thu hoạch phong phú thế?"
Lạc Ngu: "Bớt chuyện đi, không phải cho cậu ăn. Trả hết cho Bạch Tĩnh Trúc hộ tớ, bảo cô ta sau này đừng tặng nữa."
Đinh Duệ Tư: "Hây dà, lại là hoa hồng nhỏ à, tớ đã nói với cổ trên diễn đàn rồi mà. Biết rồi, tớ sẽ trả cho cổ."
"Đừng trả lại em, đồ đem tặng rồi là của anh, nếu anh không muốn thì ném hết đi."
Bên cửa sổ đột nhiên lộ ra một cái đầu doạ cho Lạc Ngu hết hồn.
Bạch Tĩnh Trúc dựa lên cửa sổ, thò đầu vào, vẻ mặt quật cường nhìn Lạc ngu.
Lạc Ngu không hề bị lay động: "Tôi nhớ là tôi đã từ chối cô không chỉ một hai lần."
Lạc Ngu là người rất kiên quyết, không thích chính là không thích, sẽ không nhận quà của bọn họ.
Vẻ mặt Bạch Tĩnh Trúc buồn bã: "Đàn anh, lẽ nào em thật sự không có lấy một cơ hội nào ư?"
Đinh Duệ Tư ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng: "Em gái à, không phải đã nói với em rồi đấy thôi. Ngu ca chỉ thích con trai, tức là từ lúc sinh ra em đã định sẵn số không thể có được cậu ấy rồi."
Đinh Duệ Tư: "Đó là điều kiện cần và đủ đấy."
Có mười mấy người đã tới lớp, người đang chép bài cũng dừng tay lại hào hứng hóng hớt chuyện thiên hạ.
Trì Mục hơi nhướn mày, hiếm lắm mới thấy Đinh Duệ Tư thuận mắt hẳn.
Lạc Ngu: "Đinh Duệ Tư, trả đồ cho cô ta."
Đinh Duệ Tư vội vàng vơ túi đồ ăn vặt lớn trên bàn và ly trà sữa nhét vào tay Bạch Tĩnh Trúc.
Bạch Tĩnh Trúc: "Em không cần. Em nói rồi, nếu anh không cần thì vứt đi."
Lời này lúc Trì Mục tặng quà có nói qua, nhưng Bạch Tĩnh Trúc đâu phải Trì Mục.
Cậu nhìn Trì Mục: "Nhường đường."
Trì Mục lập tức nhường một chỗ cho Lạc Ngu đi ra.
Lạc Ngu cầm lấy đống đồ trên tay Đinh Duệ Tư, đi thẳng xuống thùng rác ở cuối lớp rồi vứt hết đồ đi.
Đồ ăn vặt rơi xuống thùng rác phát ra tiếng 'bộp' nặng nề, giống như tiếng trái tim thiếu nữ của Bạch tĩnh Trúc rơi vỡ nát.
Đám bạn học nhìn thấy một màn này thì cảm thán: "Đờ mờ, vô tình vãi!"
Lạc Ngu đi về chỗ ngồi, lạnh mặt nhìn Bạch Tĩnh Trúc.
Bạch Tĩnh Trúc khóc lóc chạy đi.
Đinh Duệ Tư ngập ngừng: "Ngu ca, cậu thật tàn nhẫn."
Lạc Ngu: "Để cô ấy tiếp tục ảo tưởng hão huyền tiêu tốn thời gian lên người tớ mới là tàn nhẫn."
Lạc Ngu không có hứng thú với việc làm trapboy, thậm chí cậu rất ghét người mình không thích cứ quấy rầy cậu. Đối phó với loại người đầu óc toàn yêu đương này, khi mà từ chối hai ba lần với thái độ rõ ràng vẫn không có tác dụng thì Lạc Ngu cảm thấy vẫn nên dứt khoát thì tốt hơn.
Còn người khác sẽ nghĩ thế nào, nhìn thế nào về cậu, cậu không để ý.
Trì Mục yên lặng sắp xếp bàn học của mình, mặt mày giãn ra, tâm tình cực kì tốt.
Tiếng chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên, lớp trưởng nhanh nhẹn bắt đầu thu bài tập.
Chờ lớp trưởng thu bài tập xong thì giáo viên chủ nhiệm cười tủm tỉm tuyên bố một tin tức giật gân.
"Các bạn chuẩn bị làm bài kiểm tra nhé, đề thi do các thầy cô họp và ra đề mấy ngày qua. Đề không dài như đề thi thử nhưng điểm thi vẫn tính xếp hạng vào cuối năm đấy. Sau khi có kết quả cô sẽ gửi về cho phụ huynh, các em chuẩn bị đi, thời gian làm bài là 180 phút."
Toàn thể học sinh: "Hả?"
Giáo viên chủ nhiệm mặt mày rạng rỡ: "Cô vẫn thường nói đấy thôi, cơ hội chỉ tới với người có chuẩn bị."
Cả lớp than khóc như hiện trường một vụ tàn sát quy mô lớn.
Giáo viên chủ nhiệm không để cho học sinh có thời gian bình tĩnh, lấy ra tập đề thi đã in sẵn từ trước phát xuống dưới. Đề thi có cả Toán học, Ngữ văn, Tiếng anh và Vật lí.
Các học sinh nhìn đề thi xong ngây cả người: "Cô ơi, vì sao lại còn có cả làm văn ạ?"
"Em xem xem tờ trước có phải cũng có đề bằng tiếng Trung không?"
Giáo viên chủ nhiệm thân là giáo viên ngữ văn, nụ cười càng thêm dịu dàng thân thiết.
Có học sinh chống chế: "Nhưng thưa cô, đề bài toàn là tiếng Trung hết mà cô!"
Giáo viên chủ nhiệm: "Em muốn ngồi trên bục giảng làm bài hả?"
Cả lớp im lặng, nhất thời chỉ có tiếng di chuyển bàn ghế.
Nhìn thấy một câu Vật lí trong đề thi, Lạc Ngu hơi ngạc nhiên nhướn mày.
Những kiến thức phải vận dụng trong câu này vừa đúng là những gì cậu với Trì Mục thảo luận sáng nay. Chỉ là câu này không phức tạp như câu hồi sáng, cậu vừa nhìn là hiểu.
Trì Mục cũng nhìn thấy, quay qua nhìn Lạc Ngu.
Trì Mục: "Vẫn nhớ chứ?"
Lạc Ngu: "Đương nhiên là nhớ rồi."
Trước khi bắt đầu làm bài, lòng bàn tay Lạc Ngu bị Trì Mục nhét vào một thứ.
Lạc Ngu: ?
Lạc Ngu mở bàn tay ra liền nhìn thấy một chiếc kẹo có vỏ khá đẹp.
Trì Mục: "Cho cậu kẹo này."
Không cần tiếc kẹo của người khác đã vứt đi, hắn sẽ bù vào.
Trì Mục biết Lạc Ngu thích ăn kẹo.
Lạc Ngu nghĩ nghĩ, lấy một viên kẹo Alpenliebe từ trong túi ra đặt vào trong tay Trì Mục.
Lạc Ngu: "Có qua có lại."
Viên kẹo Lạc Ngu cho Trì Mục là vị dâu tây.
Mặc dù Trì Mục không thích ăn kẹo nhưng vẫn bóc ra cho vào miệng. Vị ngọt tan trên đầu lưỡi như vị ngọt của hoa liên kiều vương vấn trên đầu tim.
Trong lớp chỉ có tiếng viết bút trên giấy, Lạc Ngu như lại quay về buổi sáng ngày hôm nay. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có tiếng viết lách.
Đầu lưỡi mân mê viên kẹo hoa quả tròn trịa khiến cho gò má cũng phồng lên.
Lạc Ngu nhìn đề thi, tâm trạng cực kì tốt.
Từng giây từng phút trôi qua, 180 phút dần trôi qua trong sự chăm chỉ suy nghĩ miệt mài của học sinh.
Trì Mục dừng bút, sau khi kiểm tra bài thi một lượt liền quay đầu nhìn Lạc Ngu.
Lạc Ngu vì để tránh thời gian không kịp nên làm bài Ngữ văn trước, môn Vật lí mà bản thân am hiểu nhất làm sau cùng. Bây giờ cậu đang tính toán như bay, vẻ mặt rất tập trung.
Đoá hoa liên kiều nhỏ chăm chỉ không giống dáng vẻ bất cần đời trước đây, toát ra vẻ mê hoặc khác lạ.
Trì Mục lấy một tờ giấy nháp trắng tinh, dùng bút bi đen phác hoạ hình ảnh đó lên trên giấy.
Lạc Ngu hoàn toàn đắm mình trong thế giới Vật lí, không hề chú ý tới tầm mắt của Trì Mục ngòi cạnh.
Giáo viên chủ nhiệm ngồi trên bục giảng quan sát cả lớp, chợt ánh mắt dừng lại trên người Trì Mục đang nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn.
Cô không cho rằng Trì Mục sẽ nhìn trộm đáp án của Lạc Ngu. Cô biết rõ năng lực của Trì Mục, còn Lạc Ngu lại dựa vào mức độ nắm bắt kiến thức và chăm chỉ của cậu, phát huy lúc cao lúc thấp nên Trì Mục hoàn toàn không cần nhìn trộm.
Nhưng Trì Mục thực sự đang nhìn Lạc Ngu. Giáo viên chủ nhiệm hơi tò mò, đi từ bục giảng xuống.
Trì Mục chú ý đến hành động của bà, thu lại tầm nhìn của bản thân. Hắn bình tĩnh lấy một một tờ nháp khác che lên tờ giấy bên dưới, giả vờ bản thân đang kiểm tra đáp án.
Giáo viên chủ nhiệm: "Làm xong rồi à?"
Trì Mục: "Vâng."
Giáo viên chủ nhiệm: "Đưa cô xem nào."
Trì Mục đưa bài thi của mình qua. Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp lật tới bài văn phía sau. Trước không nói tới nội dung, chỉ chữ viết đã khiến cô tâm tình vui vẻ.
Giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi về bục giảng, đọc xong bài văn là muốn chấm điểm luôn nhưng trong tay không có bút đỏ nên đành thôi.
Dù thế thì cô vẫn rất hài lòng. Trì Mục luôn phát huy ổn định, chưa từng khiến cô thất vọng.
Cô muốn tới khen ngợi Trì Mục, lại phát hiện Trì Mục đang nhìn Lạc Ngu tiếp.
Giáo viên chủ nhiệm không hiểu lắm. Trong lòng cô hơi căng thẳng, chẳng lẽ hai đứa này lại có mâu thuẫn gì đó ư? Nhưng nhìn qua thì thấy cũng không phải thế, nhất thời không biết làm sao nên cũng nhìn sang Lạc Ngu.
Lạc Ngu ngẩng đầu lên từ trong thế giới Vật lí, thấy giáo viên chủ nhiệm đang nhìn mình chăm chú thì không hiểu sao, sau đó thì cúi đầu xuống vờ như chưa thấy gì.
Cậu nhìn đồng hồ sau phòng học, vẫn còn 5 phút.
Cậu nhanh chóng kiểm tra lại bài thi rồi bắt đầu thu dọn bàn học.
Cậu ăn hết kẹo Trì Mục cho rồi nhưng dường như vị ngọt vẫn còn đọng lại nơi chóp lưỡi.
Lạc Ngu nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Trì Mục, thấp giọng hỏi: "Kẹo này cậu mua ở đâu vậy?"
Tên kẹo Lạc Ngu cũng chưa thấy bao giờ. Tuy cậu đã ăn qua không ít kẹo trái cây nhưng viên Trì Mục đưa cho hình như ngọt hơn rất nhiều.
Trì Mục: "Nếu thích thì mai tôi mang cho."
Lạc Ngu: "Cậu nói địa chỉ cho tôi đi, tôi tự đi mua."
Trì Mục: "Người nhà mang từ nước ngoài về."
Lạc Ngu: "Vậy cậu bán cho tôi nhá?"
Trì Mục nhẹ giọng nói: "Không cần, kẹo của tôi cho cậu hết."