Cành hoa
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Trong tòa nghệ thuật yên tĩnh, cánh cửa sổ mở rộng một lần nữa bị đóng chặt. Rèm cửa cũng bị kéo kín, không thể nhìn thấy cảnh bên trong.
Đóa hoa liên kiều nhỏ trên đầu cành ngẩng cao đầu, tuy rằng bây giờ đã là tháng năm nhưng vẫn mọc tươi tốt.
Mưa nhỏ liên miên không ngớt, rơi xuống những cánh hoa liên kiều rồi hòa vào nền gạch men trắng.
Hương thơm thoang thoảng, Trì Mục vươn tay nghịch cành hoa thẳng tắp.
Lạc Ngu khép hờ mắt, lông mi khẽ run, hơi thở nóng rực.
Giọng Lạc Ngu khàn khàn: "Trực tiếp tới?"
Cậu dựa vào người Trì Mục, tuy rằng nói như vậy nhưng cậu biết Trì Mục sẽ không trực tiếp cắn tuyến thể của cậu.
Có điều Lạc Ngu vẫn nhớ hiện tại còn đang trong giờ học, nếu về không kịp cũng không sao, vấn đề là phải tìm lý do. Nếu bỏ cả hai tiết học thì lý do đó càng phải đầy đủ hơn. Nhưng Lạc Ngu nhanh chóng không còn tâm tư suy nghĩ những điều này nữa, toàn thân cậu ướt sũng như vừa vớt từ dưới nước lên.
Trì Mục kiên nhẫn giúp Lạc Ngu lau những chỗ có hơi nước, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.
Cành hoa phủ dây leo lộ ra sức sống mãnh liệt, hắn dốc lòng vun bón, mặt mày phủ lên một tầng u ám.
Đồng phục ướt đẫm được phơi dưới ánh nắng chiếu vào, tay áo ống quần cũng được mở ra, cố gắng hong khô.
Ánh nắng từ đàn dương cầm nhảy đến trên người Lạc Ngu, chỗ bị chiếu vào trắng sáng như gấm như ngọc.
Thực ra hoa liên kiều cũng có thể kết trái. Nó thanh tú động lòng người đứng thẳng đầu cây, trong cảnh trắng như mây, sinh ra những quả đỏ son xinh xắn.
Lạc Ngu thoáng tỉnh táo, nắm lấy cổ tay Trì Mục.
Lạc Ngu lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ..."
Ánh mắt của cậu và Trì Mục chạm nhau, giọng nói nhỏ dần.
Ngày thường đôi mắt Trì Mục tựa như biển cả mênh mông, che giấu hết thảy sóng lớn dưới mặt biển yên ả nhưng lúc này mặt biển kia lại cuộn sóng, lộ ra vẻ sâu thẳm nuốt chửng lấy cậu.
Lạc Ngu lạc lối trong bản năng, vô thức cảm thấy sợ hãi.
Nhưng động tác của Trì Mục quá đỗi dịu dàng khiến Lạc Ngu quên hết những cảm xúc kia.
Cùng lúc đó, Đinh Duệ Tư và lớp phó thể dục trên sân vận động đã từ bỏ tìm kiếm Lạc Ngu, vội vàng tập hợp dưới tiếng còi của thầy giáo, bắt đầu tiết học.
Kỳ lạ là cũng không thấy Trì Mục đâu, giáo viên thể dục còn đặc biệt hỏi thăm thế nhưng không ai biết bọn họ đã đi đâu.
Đinh Duệ Tư thầm nghĩ sao Trì Mục đi tìm người mà lại biến mất tiêu rồi ta, tự nhiên thấy trong lòng buồn bực.
Ngoài Trì Mục, không ai có thể nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên trong phòng thực hành cuối cùng trên tầng bốn toà nhà nghệ thuật.
Ánh sáng rực rỡ, thỏa thích nhảy múa trên phím đàn dương cầm.
Người khóa phòng thực hành này không đóng nắp đàn.
Lưng đè xuống khiến đàn dương cầm phát ra âm thanh, nét mặt Lạc Ngu hơi lộ ra nôn nóng vì những phím đàn kia hằn vết trên lưng.
Trì Mục biết chơi dương cầm, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp. Đó là bàn tay của nghệ sĩ dương cầm.
Đầu ngón tay nhảy trên phím đàn, cử động linh hoạt. Bản nhạc như gió táp mưa sa khiến cành hoa liên kiều không chịu nổi gánh nặng kêu gào thảm thiết, lúc bản nhạc đi đến cao trào thì rên rỉ ra tiếng.
Lạc Ngu bất giác bấu chặt mép thân đàn, đường nét cơ thể thiếu niên dẻo dai hiện rõ dưới ánh mặt trời.
Mùi bạc hà quấn chặt lấy hương hoa liên kiều, khiến những bông hoa đang nở xòe hết cỡ thêm vài phần diễm sắc.
Trì Mục đã chuẩn bị từ sớm, dùng khăn lau đi những giọt nước mắt lúc rơi lúc không của cành hoa kia.
Chiếc khăn này là chiếc lần trước lau nước miếng của Lạc Ngu, sau này được Trì Mục giặt sạch sẽ rồi lại mang theo bên người.
Nhưng lần này sau khi giặt sạch khăn tay, sợ rằng không thể mang theo bên người được nữa.
Mưa rơi tí tách, sương mù treo lơ lửng nơi đáy mắt Lạc Ngu.
Trì Mục cúi người nhìn cậu, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi đang run rẩy, hôn đi giọt nước mắt ấy.
Lạc Ngu có chút thất thần nhìn vùng sáng kia, chống tay ngồi dậy, lòng bàn tay ấn xuống nốt nhạc trên đàn dương cầm.
Lạc Ngu: "Trì Mục..."
Cậu vô thức nỉ non tên hắn.
Mồ hôi từ trán chảy vào trong mắt hơi đau xót, cậu nhìn không rõ hình dáng Trì Mục.
Trì Mục nắm lấy cánh tay vươn tới của cậu giúp cậu đứng vững.
Giọng Lạc Ngu mơ hồ: "Lưng đau quá."
Trì Mục nhìn vết hằn kia: "Tôi nên đóng nắp đàn."
Hắn lại thấp giọng dỗ dành: "Quay lại đi."
Lạc Ngu biết hắn muốn làm gì, choáng váng quay người lại, không chút hơi sức mà ngả ra sau tựa vào hắn, sau đó cảm giác được gì đó.
Lạc Ngu: "Nè... Cậu không khó chịu hả?"
Bạch Tĩnh Trúc đã sai, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.
Lạc Ngu đang nghĩ, Trì Mục cứ chịu đững mãi như thế không khó chịu ư?
Đây là ý nghĩ thoát ra ngoài ý chí. Thỉnh thoảng Lạc Ngu cũng cảm thấy tò mò nhưng dù sao vẫn ngại hỏi, hơn nữa đối phương không này kia thì ngược lại cậu càng an toàn hơn một chút.
Nhưng hiện tại Lạc Ngu đang trong giai đoạn được tin tức tố tràn ngập xoa dịu, nghĩ gì nói nấy.
Trì Mục dừng lại theo động tác của cậu, sau đó lập tức cắn lấy tuyến thể của cậu.
Trì Mục nắm tay Lạc Ngu, khàn giọng nói: "Không sao."
Thật ra Trì Mục cũng không phải cứ nhịn suốt, nếu không thì hắn chẳng tỉnh dậy vào phòng tắm lúc nửa đêm làm gì, chỉ là hắn quen che giấu khi ở trước mặt Lạc Ngu.
Thực ra Trì Mục là một kẻ rất xảo quyệt. Hắn có thói quen tìm hiểu rõ điểm yếu của người khác, nắm chắc họ trong lòng bàn tay nhưng mình lại chỉ tiết lộ một nửa, đặt mình vào vị trí chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tin tức tố mùi bạc hà tràn vào trong máu, chiếm giữ mọi giác quan.
Đó dường như là một quá trình dài đằng đẵng không thể chối từ nhưng thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Vết cắn lưu lại dấu vết rõ ràng trên tuyến thể, ánh mắt Lạc Ngu càng thêm mệt mỏi.
Giọng Trì Mục như muốn tan chảy trong ánh nắng ấm áp: "Ngủ đi."
Ánh mắt Lạc Ngu mơ hồ rồi nhắm mắt lại.
Trì Mục giúp Lạc Ngu chỉnh lại quần áo, lau chùi đàn dương cầm bằng khăn ướt mà hắn mang theo.
Thực ra trên đàn dương cầm không lưu lại dấu vết gì, hắn chỉ để Lạc Ngu dựa vào mặt đàn như một điểm tựa thôi.
Trì Mục lau đàn xong thì lau luôn vết nước đọng trên sàn.
Hắn mở cửa sổ ra một khe nhỏ, kéo luôn rèm và cửa sổ còn lại để không khí lưu thông cuốn đi hơi thở trong phòng.
Lạc Ngu đang ngồi ngủ say trong góc tường. Trì Mục nhìn phần dưới còn chưa hết hứng của bản thân, dứt khoát cũng ngồi xuống sàn nhà đỡ Lạc Ngu đang ngủ xiêu vẹo để cậu tựa vào hắn mà ngủ.
Trì Mục nghĩ, thuốc ức chế vẫn là cần thiết.
Lần trước đúng lúc, lần này có thể tìm thấy, còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì thế nào?
Thực sự là quá không ổn định. Trì Mục không muốn nhìn thấy cái cảnh Lạc Ngu ở nơi mà hắn không tìm được ẩn náu chịu đựng đau khổ hoặc đối mặt với một số nguy hiểm khác.
Khi đối mặt với một Omega đang mất kiểm soát thì Alpha mất lý trí cũng là hiển nhiên, hiếm khi có ngoại lệ. Hắn không có cảm giác với người khác là vì hắn không để ý, để ý đến Lạc Ngu vì hắn để tâm.
Lạc Ngu tựa vào vai Trì Mục, ngủ rất say.
Trì Mục nghịch tay cậu, từ đầu ngón tay đến đường vân trong lòng bàn tay.
Hắn còn phát hiện trên cổ tay phải của Lạc Ngu có một vết sẹo nhỏ xíu hình bầu dục, phủ trên mạch đập, màu hơi sẫm hơn vùng da xung quang một chút.
Vết sẹo kia không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua.
Đầu ngón tay Trì Mục dừng lại trên vết sẹo kia, cảm nhận sức sống mạnh mẽ của Lạc Ngu.
Mạch đập tựa như ánh sáng vĩnh cửu trên người Lạc Ngu.
Một tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, sau khi hết giờ, tiếng chuông tan học vang khắp khắp khuôn viên trường học.
Lạc Ngu cũng bị âm thanh này đánh thức, giơ tay day huyệt thái dương của mình.
Ký ức hỗn loạn trở về trong nháy mắt, tòa nghệ thuật không một bóng người, phòng thực hành đóng cửa, giọng của Trì Mục, tin tức tố vấn vít, đàn dương cầm lạnh lẽo, và...
Đệch!
Aaaa!
Lạc Ngu muốn đập đầu vào tường tạ tội trước cây đàn dương cầm.
Sau khi cậu chạm vào chìa khóa phòng dụng cụ thể dục trong túi mình thì nhận ra mình còn phải giải trình với lớp phó thể dục nữa.
Việc này thực sự là... đột ngột quá.
Trì Mục: "Không sao chứ?"
Lạc Ngu: "Không sao."
Có lẽ là nhờ kinh nghiệm lần trước nên Lạc Ngu đã bớt xấu hổ hơn, nhưng thực ra vẫn không ổn lắm. Mặc dù không đến nỗi bỏ chạy mất dép nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Trì Mục.
Tại sao Trì Mục có thể bình thản như vậy!
Tại sao hắn cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra thế!
Lạc Ngu rất phiền chuyện Omega sẽ ngất xỉu sau khi bị đánh dấu, điều này khiến cậu đến cả giải quyết tốt hậu quả cũng không thể làm được.
Trì Mục nhìn ánh mắt do dự của Lạc Ngu: "Nhớ đem theo điện thoại mọi lúc, có chuyện thì liên lạc với tôi."
Lạc Ngu nghĩ đến điều này liền tức giận: "Đây là ngoài ý muốn, ai mà ngờ bọn họ làm trong kho dụng cụ đâu."
Không sợ người khác vào học à!
Lạc Ngu cau mày: "Hai lần đều lật thuyền trên cùng một người, không biết Alpha kia có tự nguyện không nữa."
Khóe môi Trì Mục hạ xuống: "Thôi Hàm?"
Lạc Ngu: "Hả?"
Trì Mục: "Tin tức tố của Omega đó là mùi cacao."
Lạc Ngu: "Đúng, chính là cậu ta, cậu biết y hả?"
Trì Mục: "Y học lớp 12, trưởng ban tuyên truyền của hội học sinh, từng gặp khi họp."
Lạc Ngu ngạc nhiên: "Thế anh ta điên rồi à? Lớp 12 là sắp thi đại học còn gì, anh ta đang làm trò gì thế?"
Nhưng mặc kệ Thôi Hàm làm gì thì Lạc Ngu đều mong đừng đụng phải y nữa.
Hai lần gặp Thôi Hàm, hai lần đều ở trong tòa nhà nghệ thuật làm cùng Trì Mục, lần này còn quá đáng hơn cả lần trước.
À không, lần đầu tiên hẳn là đêm mưa cậu cứu Thôi Hàm kia, vì mùi của Thôi Hàm mà tốc độ chuyển biến tin tức tố trong cơ thể cậu tăng nhanh nên đã nghịch đảo giới tính sớm vào trước đêm sinh nhật mười tám tuổi đó.
Nhắc đến cũng thật hay, mỗi lần Lạc Ngu gặp Thôi Hàm, không phải Thôi Hàm bị ép phát tình thì là chủ động phát tình. Tuy rằng lần này không biết là chủ động hay bị động nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Ba lần chẳng có lần nào tốt đẹp, Lạc Ngu tuyên bố Thôi Hàm đã được cho vào danh sách đen của cậu, hoàn toàn là một nhân vật nguy hiểm.
Lạc Ngu: "Bỏ đi, mặc kệ anh ta. Chúng ta đi ra đi, lát nữa đi học."
Lạc Ngu đẩy cửa sổ ra, trèo ra ngoài.
Trì Mục đóng chặt cửa sổ kia, khôi phục nguyên trạng vốn có của căn phòng rồi theo Lạc Ngu trèo cửa sổ ra ngoài rồi đóng cửa sổ lại.
Ánh nắng mặt trời vẫn lọt vào trong phòng qua khung cửa sổ vuông vức, nhạc phổ trên giá đàn dương cầm vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu như thể ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Lạc Ngu ném miếng dán ngăn mùi đã hết tác dụng vào thùng rác, dán cho mình một cái mới.
Lạc Ngu không đem điện thoại nhưng vẫn nhớ mang theo thứ này.
Trì Mục đứng bên cạnh cũng ném khăn ướt và khăn giấy dính nước bẩn vào thùng rác.
Mặt Lạc Ngu nóng bừng, nghiêng đầu sang một bên.
Lạc Ngu không nhìn kĩ nên không biết chứng cứ quan trọng nhất còn giấu trong túi quần đồng phục của Trì Mục: đó là chiếc khăn tay nhàu nhĩ màu trắng được hấp gọn gàng, cất giấu bí mật của bọn họ.
Ánh sáng lay động trên cành cây thưa thớt, tóc Lạc Ngu không dài, không che tai.
Thế là khi Lạc Ngu nghiêng đầu thì vành tai đỏ bừng như rỉ máu lọt thẳng vào mắt Trì Mục.
Trì Mục nhớ đến nốt ruồi hắn nhìn thấy lần trước, đầu lưỡi chống đỡ hàm trên.
Tác giả có lời muốn nói:
Cành cây liên kiều cứng, nhánh cây tròn tròn, thường xòe ra.
Hoa liên kiều có kết quả, nhưng không phải kiểu kết trái như trên kia, mọi người đều biết đúng không ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Phiên bản huỵch toẹt by Diên: Trì Mục đè Lạc Ngu lên đàn dương cầm quei tei giúp cậu, trồng dâu giúp cậu. (cành hoa = con ciu)