Anh có ý này nọ với hắn hả?
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu đang nghĩ xem rốt cuộc Trì Mục là người như thế nào.
Hắn luôn không ngừng lật đổ nhận thức của cậu, khiến cậu rơi vào thế rối loạn.
Nói Trì Mục là một người đoan chính, là kiểu chính nhân quân tử kiềm chế bản thân rất nghiêm ấy, nhưng hắn lại làm loại chuyện này trong lớp, làm thứ chuyện đó với cậu ở nơi mà không ai nhìn thấy.
Nhưng nếu nói tên Trì Mục này không đoan chính thì Lạc Ngu chưa từng gặp người nào có thể nhẫn nhịn kiềm chế hơn Trì Mục.
Người khác thấy hắn lạnh lùng như trăng trên trời, như đóa hoa cao lãnh không thể với tới, như thư sinh văn nhã lịch sự theo khuôn phép cũ, vĩnh viễn ung dung tự tại.
Nhưng cũng có đôi khi tâm trạng hắn ưu phiền hoặc lúc bị Lạc Ngu khiêu khích, hắn sẽ dùng tin tức tố nghiền ép nhau nơi trống trải, quấn lấy Lạc Ngu. Dưới đêm pháo hoa sáng rực cởi quần áo cậu, đảo loạn moi móc nguồn nước sền sệt trong vắt.
Lạc Ngu luôn không thể đoán được Trì Mục muốn làm gì, tỉ như lúc này, động tác như này cậu tuyệt đối không ngờ tới.
Thế mà vẻ mặt Trì Mục vẫn thản nhiên như không, kết hợp với dung mạo đẹp như tranh vẽ, nói là quân tử đứng đắn cũng không ngoa. Giọng nói của hắn trong trẻo trầm thấp, tựa như không phải đang hỏi xúc cảm lòng bàn tay Lạc Ngu mà đang đàm luận thời tiết hôm nay thế nào.
Từ trước tới nay Lạc Ngu không phải là người dễ thẹn thùng đỏ mặt hoặc lúng túng không biết làm sao, cậu luôn luôn chiếm vị trí chủ đạo nhưng cứ hễ ở cùng với Trì Mục là lại bị hắn dắt mũi.
Ý thức Alpha trong đầu xông lên quấy phá, cảm xúc không can tâm trào dâng khiến khóe môi Lạc Ngu cong lên, nom có chút không đứng đắn.
Lạc Ngu: "Cậu đè chặt không cho tôi sờ thì tôi cảm nhận kiểu gì?"
Khuôn mặt xinh đẹp tùy ý nói thẳng ra khiến Trì Mục nghĩ đến một đêm xưa nào đó.
Lạc Ngu khi ấy đứng trong bóng tối nói cười với Đinh Duệ Tư bên cạnh, có vẻ như tâm trạng rất tốt, ánh lửa đo đỏ của điếu thuốc lá chập chờn giữa kẽ tay cậu, sương khói lờ mờ như mây mù.
Hắn đi ngang qua cậu, thấy cậu huýt sáo như đang khiêu khích với hắn, rực rỡ như thiêu đốt người khác.
Trì Mục buông tay, tiếp tục ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm bút mực đen tiến hành ghi chép bài giảng trên bảng đen vào vở của mình.
Lòng bàn tay khẽ dịch chuyển khiến Trì Mục cảm giác bản thân như bị nhiệt độ ấm áp kia thiêu đốt.
Lạc Ngu thong thả quan sát phản ứng của Trì Mục, nhìn cơ thể hắn dần dần cứng đờ, ngay cả động tác viết bài cũng ngừng lại.
Lạc Ngu đột nhiên có cảm giác vui mừng hớn hở không sao giải thích được, cậu chưa bao giờ cảm nhận được mình đang chiếm vị trí chủ đạo rõ rệt như lúc này.
Bỗng nhiên muốn làm quá đáng hơn một chút, mặc dù tình cảnh lúc này không thích hợp nhưng Lạc Ngu cũng không định dịch tay ra chỗ khác.
Trì Mục đã dốc lòng muốn cậu cảm nhận thì cậu đành phải cảm nhận cho sâu sắc vậy.
Dùng đầu ngón tay và lòng bàn tay cảm nhận từng tí một.
Trì Mục đè tay Lạc Ngu lại, đối diện với nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức của Lạc Ngu.
Dẫn lửa thiêu thân, có lẽ là như này đây.
Giọng Trì Mục có chút khàn khàn: "Nghe giảng."
Lạc Ngu nhích lại gần: "Không cho tôi nghe giảng là cậu, bảo tôi nghe giảng cũng là cậu, kiểu gì cũng nói được."
Hương hoa liên kiều mê hoặc thần trí nhe nanh múa vuốt xung quanh.
Giáo viên sinh vật đứng trên bục giảng đẩy kính, nhìn hai người đang kề tai nói nhỏ, gõ gõ bàn học.
"Lạc Ngu, nói gì thế? Nói to một chút cho cả lớp cùng nghe nào."
Giáo viên dạy môn Sinh học là một nữ sĩ đeo kính nghiêm túc chừng bốn mươi tuổi, hỏi thăm nhưng nét mặt không hề vui vẻ.
Lúc cô gọi tên Lạc Ngu là cậu đã rút tay lại rồi, nếu không để mọi người nhìn thấy thì e là cậu khỏi phải làm người ở trường nữa.
Lạc Ngu: "Thưa cô, em đang nói với lớp trưởng rằng hôm nay cô mặc rất đẹp ạ."
Trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười ba phần ương bướng vô lại, phối hợp với dung mạo xinh đẹp không hề khiến người ta chán ghét.
Cô giáo trừng mắt nhìn cậu, thầm than tác phong không đứng đắn nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ, nếu tên nhóc này lớn lên biết dỗ dành nuông chiều người khác thì không biết có bao nhiêu người xuân tâm nảy mầm.
Cô nói: "Ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nghe giảng."
Lạc Ngu gật đầu vâng lời, tay phải bất giác xoay bút, hiển nhiên tâm trạng không tồi.
Trì Mục hết bị trêu ghẹo, cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng.
Hắn nghiêng đầu, tên làm loạn cứ cười xấu xa với hắn.
Lạc Ngu đang nghĩ xem Trì Mục còn dám tùy tiện đùa cậu không.
Lạc Ngu phân tâm nghĩ chuyện này, tự nhiên quên mất chưa chuyển trang diễn đàn trên điện thoại Đinh Duệ Tư về lại như cũ.
Sinh học là tiết cuối cùng, hết tiết thì tan học. Lúc tan học, Đinh Duệ Tư lấy lại điện thoại của mình, ngó thấy trang thay đổi thì quay ra nhìn mặt Lạc Ngu, đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía.
Lạc Ngu gõ bút lên bàn cậu: "Không giải thích một chút à?"
Dám giấu cậu xem những thứ như này từ khi nào?! Đã thế còn không nói với cậu!
Đinh Duệ Tư cười làm lành: "Ngu ca, tớ lướt diễn đàn trông thấy nên xem vài bài thế thôi, không nói với cậu vì sợ cậu nổi giận dẫn đến tâm trạng không tốt ấy mà."
Đinh Duệ Tư: "Hơn nữa cậu thấy đấy, tớ luôn dựa vào lý lẽ để tranh luận. Cậu mới là người A nhất, tớ tuyệt đối chọn cậu."
Lạc Ngu: "Chỉ vậy thôi?"
Đinh Duệ Tư vỗ đầu: "Không chỉ như vậy, tớ còn đặc biệt lập một box riêng cho cp Vây Cá. Cậu tuyệt đối là công, cậu chính là tổng công trong đó, mấy người kia viết tình yêu song A thật đáng sợ."
Có lẽ Đinh Duệ Tư là kiểu tiêu chuẩn kép từ đầu đến cuối trong truyền thuyết, hoàn toàn quên mất bản thân tạo cp Vây Cá cũng là đang đu cp song A.
Lạc Ngu có chút chán ghét: "Tên không hay lắm."
'Vây Cá' với 'Cá trong ao', kém hơn không chỉ một bậc. (Cá trong áo = Trì Ngư)
Đinh Duệ Tư: "Hết cách mà, nếu không thì gọi là Màn mưa? Nè cái này có vẻ khá hay đấy."
(*) Màn mưa 雨幕 ghép từ vũ 雨 đồng âm với Ngu và mạc 幕 đồng âm với Mục.
Lạc Ngu: "À mà trong box của cậu có ai vẽ tranh không?"
Lạc Ngu tỏ vẻ mình chẳng hào hứng gì đâu, chỉ nhìn nó dưới góc độ học thuật thôi.
Đinh Duệ Tư: "Có! Nhưng nhà bọn tớ đều khá trong sáng!"
Đinh Duệ Tư vội vàng mở album ảnh quý báu, cho Lạc Ngu xem những bức mình lưu lại.
Bối cảnh có lẽ là một nơi giống như phòng họp, 'cậu' cười xấu xa đè lên 'Trì Mục', 'Trì Mục' đỏ mặt, trông có vẻ rất thuần khiết.
Lạc Ngu không khỏi cau mày, bức này thiết lập Trì Mục sai lệch quá. Nếu cậu đè Trì Mục theo tư thế này thì còn khuya Trì Mục mới biểu hiện như vậy.
Lạc Ngu: "Xóa cái này đi."
Lạc Ngu thực sự chưa từng có suy nghĩ này nọ với Trì Mục. Lúc làm A không có, bây giờ làm O càng không.
Không phải cam tâm tình nguyện nằm dưới, chỉ là mặt sau đã nước ngập tràn lan cả rồi, cậu chỉ đơn giản thản nhiên chấp nhận kết cấu sinh lý thôi.
Còn tại sao bảo Đinh Duệ Tư xóa đi thì là Trì Mục cũng biết lên mạng đấy!
Ngộ nhỡ Trì Mục trông thấy rồi ghi nhớ, lần tới cậu phát tình hắn lại làm chút chuyện mờ ám thì cậu biết phải làm sao.
Alpha ở phương diện này cực kỳ cực kỳ hẹp hòi.
Lạc Ngu còn đang băn khoăn có nên liên lạc với cô em họ Dư Hiểu Song nhờ cô xâm nhập vào diễn đàn trường bọn họ xóa cái box 'Trì Ngư' này đi hay không.
Về phần Đinh Duệ Tư thì đã ngoan ngoãn xóa box, dù sao cậu vốn cũng không phải thật lòng thật dạ đu cp, cậu chỉ là một đàn em nho nhỏ theo chân anh đại nhà mình thôi.
Lạc Ngu thấy cậu đã xóa box, khoác vai cu cậu đi ăn tối.
Nhân tiện dùng điện thoại của Đinh Duệ Tư thuê một cục sạc dự phòng ở ngoài cổng trường, cứu lấy chiếc điện thoại chỉ còn 1% pin của mình rồi liên lạc với Dư Hiểu Song.
Thiếu nữ nghiện net: Ok, xóa box cũng được, có thù lao không?
Lạc Ngu: Muốn gì?
Thiếu nữ nghiện net: Tối qua thức khuya bị mẹ em bắt được, sau mười hai giờ không cho em đụng vào máy tính nữa. Cuối tuần đến nhà anh cho em chơi suốt đêm.
Lạc Ngu: Tuổi còn trẻ, coi chừng hói đầu.
Thiếu nữ nghiện net: Vậy em không xóa box kia nữa, em sẽ đăng bài đó lên vòng bạn bè cho mọi người thấy anh bị làm khóc ra sao!
Dư Hiểu Song đã mò vào diễn đàn trường trung học phổ thông số 1 Tây Giang, tìm được rất nhiều bài đăng về anh họ nhà mình. Hầu hết đều là bài chẳng liên quan, chỉ có một box cp có chút thú vị, Dư Hiểu Song đoán có lẽ là muốn xóa box này.
Lạc Ngu: Anh mày chụp màn hình rồi, lát nữa mách mẹ mày, còn cả cái lần mày lẻn ra ngoài ngồi quán net.
Lạc Ngu cười lạnh, dám uy hiếp cậu cơ đấy.
Thiếu nữ nghiện net:???!!!
Thiếu nữ nghiện net: Anh thân yêu ơi, em đã xóa box rồi, đảm bảo tuyệt đối không khôi phục được, chắc chắn không ai trông thấy bộ dạng anh bị làm đến khóc hu hu đâu!
Thiếu nữ nghiện net: Oppa, anh trai, anh trai sama, xin anh đấy!
Lạc Ngu tự nhủ phải kiềm chế, lơ đi nhưng từ không hay kia.
Thiếu nữ nghiện net: Khoan đã, sao lại khôi phục rồi? Ai! Ai đã phá quyền hạn của ta!
Thiếu nữ nghiện net: Mẹ nó, em đi làm việc này trước.
Lạc Ngu nhận ra có điều gì đó sai sai nên lấy điện thoại của Đinh Duệ Tư lên diễn đàn trường.
Box cp Trì Ngư chợt xuất hiện trên đầu diễn đàn với chữ HOT đỏ rực, ấy vậy mà vừa F5 thì lại không thấy nữa, nhưng bấm F5 tiếp thì nó lại xuất hiệt.
Đinh Duệ Tư: "Ể, chuyện gì vậy nhỉ?"
Ở bên kia, có người cũng đang cau mày.
Tay Trì Mục gõ trên bàn phím, nhanh chóng cướp lại quyền hạn đẩy box kia lên top nhưng lại có một IP điện thoại cứ cản trở hắn. Khi hắn muốn tra IP xem là ai thì IP kia lại biến mất, nhưng chỉ chốc lát sau lại bắt đầu bẻ khóa chương trình bảo vệ mà hắn lập, như thể đang phân cao thấp với hắn.
Trì Mục có thể không để box cp của mình và Lạc Ngu lên đầu nhưng đối phương cứ làm hắn phát cáu.
Sao lại có người vô duyên vô cớ muốn xóa bài? Chẳng lẽ có kẻ có ý kiến với Lạc Ngu sao?
Trì Mục lạnh mặt, tiếp tục viết chương trình.
Lạc Ngu không hề hay biết việc này, càng không biết bản thân đã trở thành người có ý kiến với chính mình, nhìn box cp giống như âm hồn bất tán bèn bảo Dư Hiểu Song bỏ đi.
Bây giờ chắc chắn đã thu hút sự chú ý của người trên diễn đàn rồi, dù sao cũng chỉ là một box cp nho nhỏ, Lạc Ngu nghĩ lại thấy cũng không cần thiết lắm.
Chỉ là Dư Hiểu Song không muốn bỏ qua.
Thiếu nữ nghiện net: Cảm giác chương trình của người này rất quen, chính là tên lần trước ngăn cản làm em không tìm thấy mấy cái topic cũ về Trì Mục ấy. Đến giờ em còn chưa phá tan được chương trình đó cơ, không tìm thấy ghi chép, bây giờ chạm mặt rồi, em phải đấu ba trăm hiệp với tên kia!
Có liên quan với Trì Mục?
Giúp Trì Mục xóa bài đăng, lại giúp Trì Mục khôi phục lại box cp thế này, Lạc Ngu không tin là không liên quan gì tới Trì Mục.
Lẽ nào là Trì Mục bảo người ta giữ box cp lại?
Vậy thì cố mà giữ bài đăng đó.
Lạc Ngu: Đừng phân cao thấp nữa, có thể đến nhà anh ở năm ngày, anh bảo mẹ anh nói cho, tùy em chơi thỏa thích.
Thiếu nữ nghiện net: Anh trai muôn năm!
Thiếu nữ nghiện net: Thế ra anh có ý này nọ với cái người Trì Mục này hả?
Thiếu nữ nghiện net: Hắn làm anh phát khóc rồi nè.
Lạc Ngu:???
Thiếu nữ nghiện net: Em nói trong box cp.
Lạc Ngu: Không thích, em tự chơi đi.
Đùa à, sao cậu có thể có ý này nọ với Trì Mục được chứ!
Rõ ràng là Trì Mục có này có nọ với cậu!
Hắn ấy mà, cũng rất gì và này nọ đấy.