Hôn
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Sau nửa đêm thì Lạc Ngu hạ sốt, lông mày nhíu chặt giãn ra, cũng không co quắp vì đau nữa, ngủ rất an tĩnh.
Trì Mục không thu lại tin tức tố của mình mà tiếp tục mặc cho nó thỏa thích ngập tràn khắp người Lạc Ngu
Hương hoa liên kiều ngòn ngọt kia cũng ngoan ngoãn cực kỳ, đầy ỷ lại mà quấn lấy tin tức tố của hắn.
Trong bóng tối, Trì Mục nâng tay chạm vào mặt Lạc Ngu, vì đã hạ sốt nên nhiệt độ trên mặt Lạc Ngu không quá nóng nữa mà chỉ còn lại ấm áp.
Trì Mục hơi điều chỉnh tư thế của mình để Lạc Ngu nằm thoải mái hơn nhưng có vẻ như cậu đã phát hiện ra nên đặt tay lên người Trì Mục, tư thế có phần bá đạo, không cho Trì Mục cựa quậy.
Trì Mục một tay vỗ nhẹ vào lưng Lạc Ngu, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, tay kia đỡ đầu Lạc Ngu, cố gắng để cơ thể cậu thoải mái nhất.
Lạc Ngu rì rầm vài câu mơ hồ vô nghĩa khiến Trì Mục không khỏi buồn cười.
Âm thanh xê dịch cơ thể sột soạt, tuy rất nhỏ nhưng lại đặc biệt rõ ràng trong đêm.
Trì Mục nín thở, sợ đánh thức Lạc Ngu, xếp Lạc Ngu ngủ đúng tư thế xong thì cẩn thận xoay người, đến phòng tắm rửa ráy qua một chút.
Mặc đồng phục đi ngủ rất khó chịu nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, Trì Mục cũng không muốn làm Lạc Ngu tỉnh chỉ vì muốn thay đồ ngủ cho cậu nên trở về giường nằm.
Lạc Ngu trong mơ như cảm nhận được gì đó mà trở mình lăn vào lòng Trì Mục lần nữa, tay lại đặt lên người Trì Mục, tiếp tục ngủ.
Trì Mục xoa mái tóc mềm mại của Lạc Ngu, nhắm mắt lại.
Thực ra tướng ngủ của Lạc Ngu không tốt lắm, tuần đầu tiên Trì Mục đến nhà Lạc Ngu qua đêm là hắn đã rõ hết sức cái đạo lý này.
Nhưng hắn thực sự không hiểu vì sao Lạc Ngu có thể ngủ lộn xộn như vậy.
Rõ ràng vừa rồi vẫn đang nằm bên cạnh hắn, đến lúc hắn bị đánh thức thì đầu Lạc Ngu đã ngang bằng eo hắn, nằm theo một tư thế kỳ lạ trên giường.
Trì Mục nhẫn nại ôm người về, khi điều chỉnh tư thế ngủ giúp Lạc Ngu thì cậu đang ngủ say dụi dụi mặt hắn.
Đột nhiên cảm nhận được xúc cảm ấm nóng khiến cả người Trì Mục cừng đờ.
Trì Mục chợt mất hết sức lực, tay chân trong nháy mắt nặng như ngàn cân, đến cả di chuyển cũng cảm thấy khó khăn.
Tên làm loạn hãy còn ngủ say như chết, hoàn toàn không biết mình vừa làm ra chuyện gì.
Hơi thở Trì Mục rối loạn, hiếm khi cảm thấy bối rối.
Hầu kết của hắn khẽ chuyển động, nhẹ nhàng áp sáp mình về phía Lạc Ngu.
Đó là một lần tiếp xúc bất ngờ không kịp đề phòng lại cực kỳ đơn thuần, nhưng nhịp tim của Trì Mục vẫn đập rất nhanh, ngay cả cổ cũng nhuộm một tầng đỏ mỏng.
Lòng bàn tay Trì Mục toát mồ hôi, cơ thể căng chặt chầm chậm thả lỏng.
Lạc Ngu hô hấp đều đặn, vẫn ngủ say sưa, không hề hay biết tình cảnh ngoài mộng.
Môi cậu rất khô, có lẽ do đang bị sốt nên da chết nổi lên có cảm giác châm chích.
Đụng chạm đột ngột, Trì Mục bóp chặt đầu ngón tay mình.
Tin tức tố của Trì Mục càng dày đặc hơn, không còn thoang thoảng an ủi đơn thuần nữa mà mang theo sự xâm nhập cường thế của Alpha.
Trì Mục suýt không kiềm chế được động tác tiếp theo nhưng Lạc Ngu lại khăng khăng không làm nữa.
Đầu cậu nghẹo sang một bên khiến Trì Mục hoàn toàn mất đi cơ hội.
Trì Mục phiền muộn ấn mi tâm, nhìn Omega vô tâm vô phế ngủ say tít mù bên cạnh, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi bực bội.
Người luôn ra tay trêu chọc trước là cậu, dứt áo nghỉ chơi cũng là cậu.
Trì Mục lại muốn vào nhà tắm, nhưng nghĩ đến mình còn đang ở nhà Lạc Ngu, mẹ cậu còn ở nhà, ngộ nhỡ để bà nhìn thấy hắn nửa đêm đi vệ sinh mãi không quay lại vậy thì tổn hại hình tượng lắm.
Trì Mục chỉ có thể nằm yên chờ bản thân bình tĩnh lại, nghĩ tới một số chuyện không quan trọng quấy nhiễu tâm tư rồi nhắm mắt thiếp đi.
Có lẽ do hôm trước ngủ sớm nên hôm sau Lạc Ngu hiếm khi thức dậy trước đồng hồ báo thức.
Lạc Ngu vừa mở mắt, thứ đập ngay vào mắt cậu chính là một chiếc cằm xinh đẹp.
Lạc Ngu đảo mắt, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trì Mục.
Cậu chưa từng thấy bộ dạng lúc ngủ của Trì Mục, không khác biệt lắm so với lúc tỉnh, vẫn cho người ta cảm giác an tĩnh như cũ.
Chỉ là bớt đi mấy phần khiến người ta nhìn không thấu, rặt một vẻ không phòng bị gì hết.
Trên mặt không có một nốt mụn nào, dù cho sáng thức giấc cũng khiến người nhìn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Lạc Ngu ngắm Trì Mục gần một phút mới nhận ra tư thế kì lạ của bọn họ.
Trì Mục nằm thẳng ngủ, tay và chân cậu đều đang đè lên người Trì Mục.
Lạc Ngu hệt như bị bỏng mà gấp rút thu tay chân mình lại rồi nhảy khỏi giường.
Trì Mục bị động tác của cậu đánh thức, mơ màng mở mắt.
Mắt hắn có chút tơ máu, có vẻ như ngủ không ngon giấc.
Giọng Trì Mục khàn khàn: "Dậy rồi à?"
Lạc Ngu: "Ừm, bây giờ mới sáu giờ thôi. Ttôi đi tắm trước, cậu ngủ thêm lúc nữa đi, sáu giờ hai mươi tôi gọi cậu."
Bọn họ chỉ cần có mặt ở trường lúc sáu giờ năm mươi là được, Lạc Ngu thường ra ngoài lúc sáu giờ hai mươi, ăn sáng xong rồi đi bộ đến trường, thời gian còn dư dả lắm, không cần lo muộn học.
Trì Mục thấp giọng đáp lại nhưng không ngủ tiếp, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.
Đêm qua Lạc Ngu không khỏe, trở về nằm xuống liền ngủ ngay, vì sốt nên người đổ mồ hôi, hiện tại cảm thấy đặc biệt khó chịu. Cậu ôm đồng phục vào phòng tắm, hoàn thành thao tác vệ sinh cá nhân, tắm rửa, gội đầu bằng tốc độ nhanh nhất.
Cũng chính lúc này, cậu mới nhìn rõ vết thương trên người mình.
Những vết xước và bầm tím trên người không nghiêm trọng lắm. Nếu không phải bị tin tức tố áp chế, Lạc Ngu đảm bảo thằng Alpha kia không thể chạm vào một ngón tay của cậu.
Cậu nhìn vết cắn trên chân mình, quần mùa hè mỏng manh, thằng kia lại khỏe, vết máu đều đã khô nhưng miệng vết thương vẫn còn lộ ra chút máu thịt mờ nhạt dữ tợn, nom như muốn xé rách một miếng da thịt ra khỏi chân cậu vậy.
Lạc Ngu lau tóc, cau mày nhịn đau trở về phòng.
Lạc Ngu: "Đồ vệ sinh cá nhân lần trước của cậu vẫn ở trong tủ ấy, cậu tự lấy đi."
Đêm qua Trì Mục đã dùng đến, gật đầu.
Trì Mục: "Chỗ cậu còn đồng phục hè không?"
Trì Mục có xíu bệnh sạch sẽ, không tắm trong thời tiết này nhất định đã đạt tới giá trị chịu đựng của hắn.
Lạc Ngu: "Có, mua hai bộ, để tôi lấy cho cậu. Mà này, đồ tôi mặc qua rồi cậu không để ý chứ?"
Trì Mục muốn chính là cái này: "Không đâu."
Lạc Ngu tìm quần áo cho Trì Mục, may mà vóc người bọn họ xêm xêm nhau nên quần áo cũng vừa vặn chứ không bị chật hay lỏng.
Để không mất thì giờ, tốc độ tắm của Trì Mục nhanh hơn thường ngày rất nhiều, mặc đồng phục của Lạc Ngu bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước.
Khi quay về phòng thì đúng lúc thấy Lạc Ngu vén ống quần lên, trên bắp chân trắng nõn trơn bóng có một vết cắn. Vì đã rửa nước nên phần vảy vết thương đã bị lóc ra, mép vết thương trắng bệch. Trì Mục nhìn, mày nhíu chặt đến nỗi tưởng chừng như có thể vặn thành hình chữ Xuyên (川).
Trì Mục: "Tối qua bị cắn à?"
Lạc Ngu: "Ừm, đồ chó điên, tôi thực sự không ngờ có người đánh nhau mà dùng miệng cắn đấy."
Trình độ low đến cùng cực, quả là đổi mới nhận thức của Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Tôi đây có phải nên đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván không?"
Trì Mục lạnh mặt: "Đi."
Tối qua Trì Mục căn bản không biết Lạc Ngu bị cắn, hơn nữa miệng vết thương rất sâu, nếu biết thì cho dù Lạc Ngu đã ngủ hắn cũng sẽ bế cậu đến bệnh viện khử trùng vết thương, tiêm một mũi phòng uốn ván.
May mà vẫn trong hai mươi tư giờ, Trì Mục lập tức thúc giục Lạc Ngu ra ngoài, đồng thời gọi điện cho giáo viên xin nghỉ.
Cùng lúc đó, hắn nhắn tin cho Thang Nguyệt và Ngụy Kha nhờ họ làm một việc.
Tâm trạng Trì Mục rất kém, vô cùng kém.
Không chỉ vì Lạc Ngu bị tấn công, cơ thể khó chịu đến phát sốt vì tin tức tố của đối phương mà còn vì vết thương trên chân Lạc Ngu.
Một phần là sự giận dữ khi tên kia dám làm Lạc Ngu bị thương, phần khác là bản năng Alpha, vật báu thuộc về mình bị thằng khác lưu lại vết thương.
Tâm trạng Trì Mục không bình tĩnh nổi, giận dữ không thể che giấu.
Trì Mục: "Cậu đã từng gặp tên tối qua chưa?"
Lạc Ngu lắc đầu: "Chưa gặp bao giờ, đợi khi tôi tìm được hắn nhất định phải đánh thằng cháu trai này một trận nữa mới được."
Cậu buộc xong dây giày, cứ nhớ tới bộ dạng lải nhải của tên kia là lại thấy bực bội.
Lạc Ngu: "Chẳng lẽ mặt tôi trông rất đa tình à?"
Lạc Ngu quả thực không thể nào nghĩ thông, hơn nữa hôm qua còn bị hình dung cực kỳ hèn hạ.
Khi cậu là Alpha cũng rất trong sạch, không hề chạm vào người khác, sau này giới tính nghịch đảo cũng... khụ, bỏ đi.
Trì Mục nghe vậy tỉ mỉ nhìn mặt Lạc Ngu một lượt, nói thật, tướng mạo Lạc Ngu không phải loại phong lưu đa tình nhưng quả là đẹp đến nỗi có thể trêu ghẹo người khác, dù cho không làm gì cũng sẽ có kẻ lao vào cậu như thiêu thân lao vào lửa.
Tâm trạng của Trì Mục càng tồi tệ hơn.
Lạc Ngu bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, vội vã bỏ qua đề tài vừa rồi.
Ban đầu Lạc Ngu chỉ định khử trùng bôi thuốc rồi tiêm một mũi uốn ván là được nhưng Trì Mục cứ giữ cậu lại, bắt cậu kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Lý do Trì Mục đưa ra cũng rất đầy đủ, có vẻ thần kinh tên kia vốn không bình thường, ngộ nhỡ trong người cũng có bệnh tật, virus ẩn chứa trong nước bọt sẽ truyền sang người cậu.
Lạc Ngu đành phải ngồi làm kiểm tra từng mục một, Trì Mục chạy theo cậu đến từng khoa khám.
Lạc Ngu: "Bác sĩ ơi, chắc không cần siêu âm gì đâu nhỉ?"
Lạc Ngu kinh hoảng nhìn bác sĩ khám cho cậu, nghệt mặt nhìn hai chữ khoa sản.
Bác sĩ cười tít mắt: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ dẫn cậu tham quan thôi, dù sao sau này cũng phải đến, làm quen chút đi."
Giấy khám sức khỏe của Lạc Ngu trong tay bác sĩ, đương nhiên biết Lạc Ngu là Omega.
Lạc Ngu nghẹn ngào: "Cái này không cần đâu..."
Thằng đếu nào muốn đến khoa sản thăm quan chứ!
Trì Mục trái lại xem khá nghiêm túc, thậm chí còn xem cả mấy tờ ghi chú trên tường về những hiểu biết cơ bản và một số điều cần chú ý trong thời gian mang thai, hiểu thêm đôi chút, phòng sau này cần.
Sau khi bận rộn kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, Lạc Ngu nằm liệt trên ghế bệnh viện như một con cún vô dụng.
"Ăn chút gì đi."
Khi Lạc Ngu đang khám mục cuối cùng, Trì Mục đã đến quán cháo đối diện bệnh viện mua đồ ăn sáng cho cậu.
Lạc Ngu đã đói mờ mắt, nói một tiếng cảm ơn với Trì Mục, nhận lấy bánh bao và sữa đậu nành trên tay Trì Mục.
Lạc Ngu cắm ống hút, uống một ngụm sữa đậu nành nhưng không ngờ sữa đậu còn đang nóng.
Trì Mục vừa mới dặn dò xong: "Uống chậm thôi kẻo nóng."
Lạc Ngu: "Nóng nóng nóng!"
Lạc Ngu khó khăn nuốt sữa đậu xuống, hít hơi lạnh để làm dịu mình một chút.
Lạc Ngu thè đầu lưỡi ra, phơi chỗ bỏng ra bên ngoài.
Trên đầu lưỡi có một vùng đỏ nhỏ, không biết sao mà Trì Mục đột nhiên nghĩ đến đêm qua, hơi bối rối nhìn đi chỗ khác.
Còn phải chờ thêm một lát nữa mới có kết quả kiểm tra, nhưng trước mắt đã có thể xác định tên cắn Lạc Ngu không có bệnh truyền nhiễm gì.
Bác sĩ hẹn Lạc Ngu hai hôm sau tới lấy báo cáo kiểm tra. Lạc Ngu lễ phép chào tạm biệt, đeo ba lô cùng Trì Mục ra cổng bệnh viện bắt taxi tới trường học.
Khi Lạc Ngu trở lại thì vừa hết giờ chạy thể dục, Đinh Duệ Tư lau mồ hôi đi tới đặt mông ngồi xuống ghế.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu tới rồi, ngủ quên hả? Nghỉ cả hai tiết luôn."
Lạc Ngu: "Không phải, đi bệnh viện."
Đinh Duệ Tư kinh ngạc: "Cậu bị thương ở đâu à?"
Đinh Duệ Tư biết rõ Lạc Ngu ghét đi bệnh viện, nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì kiểu gì cũng không chịu đến bệnh viện."
Lạc Ngu còn chưa kịp đáp đã nghe Đinh Duệ Tư nói tiếp.
Đinh Duệ Tư có chút ngờ vực: "Nè, cậu đi cùng Trì Mục à? Đêm qua hai người các cậu ngủ cùng nhau hả?"
Trong lòng Lạc Ngu giật thót: "Cái gì?"
Đinh Duệ Tư: "Thì đấy, có phải Trì Mục mặc đồng phục của cậu không? Sau lưng còn có vết mực nước chưa giặt sạch kia kìa, vết đấy không phải lần trước tớ vô tình quệt lên sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiểm duyệt nhất định phải bới lông tìm vết đúng không?
Lần thứ nhất khóa tôi vì hơi thở của Tiểu Ngu phả vào mặt Trì Trì.
Lần thứ hai khóa tôi vì Trì Trì liếm môi Tiểu Ngu, đầu lưỡi hai người chạm nhau, cái này thì tôi nhận, là tôi sai tôi không nên viết cảnh hôn, đã xóa toàn bộ mấy câu miêu tả.
Kết quả vẫn có lần thứ ba, mục tiêu là chỗ Trì Trì điều chỉnh tư thế ngủ cho Tiểu Ngu.
Đùa tôi à? Tôi muốn sửa cũng không biết sửa thế nào, căn bản không miêu tả thân mật gì cả.
Sửa lần thứ tư, xóa câu "Nụ hôn bất ngờ lại hết sức trong sáng", tôi muốn hỏi kiểm duyệt ngay cả hai chữ "hôn môi" cũng không được đọc à?
Bẻ cong thành thẳng chính là nói mấy người đó.
Để xem còn có lần thứ năm không, viết văn vẫn phải tiếp tục viết, thuần phong mỹ tục vì một nền internet lành mạnh trong sạch không sai nhưng rõ ràng quy định nói từ cổ trở lên, ngay cả hai chữ hôn môi cũng có thể động chạm thần kinh của mấy người, người chi mà ác.
Diên: Bởi vậy tên chương là hôn nhưng chả thấy hôn ở đâu, đừng trách móc tác giả, tác giả cũng bất lực lắm QAQ