Bản Năng Si Mê

Chương 41: Trà xanh hạng Thách đấu




Trà xanh hạng Thách đấu
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Trong lòng Lạc Ngu giật thót, không ngờ Đinh Duệ Tư lại có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Lạc Ngu: "Lúc sáng chạm mặt, tớ bất cẩn làm bẩn đồ của hắn nên đành phải lấy bộ của tớ cho hắn mặc, hắn đến bệnh viện cùng tôi."
Đinh Duệ Tư nhìn Trì Mục, Trì Mục gật đầu cực kỳ phối hợp.
Lời này nếu để Thang Nguyệt và Ngụy Kha nghe được chắc chắn sẽ cảm thấy có rất nhiều sơ hở.
Không nói đến chuyện nhà Lạc Ngu và Trì Mục không cùng đường, xác suất gặp nhau cực kỳ thấp thì dựa theo hiểu biết của họ đối với Trì Mục, dù cho quần áo bị bẩn thì cũng còn khuya hắn mới mặc của người khác.
Nhưng người nghe là Đinh Duệ Tư nên cậu chàng chỉ gãi đầu, cảm thấy nghe vô lí nhưng lại rất thuyết phục.
Đinh Duệ Tư: "Cậu khó chịu ở đâu à? Đến bệnh viện làm gì?"
Đinh Duệ Tư nhìn tay chân Lạc Ngu vẫn hoạt bát nhanh nhẹn, càng lo lắng cậu bị thương bên trong.
Lạc Ngu: "Tối qua bị người cắn cho một phát, đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván."
Đinh Duệ Tư ngẩn ra: "Đâu xem nào?"
Lạc Ngu vén quần đồng phục lên, trên bắp chân có đắp một miếng băng gạc.
Đinh Duệ Tư: "Đệt, thằng đéo nào đánh nhau mà còn há mồm cắn thế kia? Tuổi chó à? Thằng nào?"
Lạc Ngu: "Không biết, nhưng chắc chắn là người trường mình, thấy nó mặc đồng phục trường."
Cậu lười lười cười khẩy một tiếng: "Tớ mà tìm được nó thì nhất định phải cho nó biết thế nào là lễ độ."
Lạc Ngu xoay bút trong tay, lúc dừng lại đặt bút lên bàn, tiếng vang giòn tan như tiếng thẩm phán đập búa phán quyết.
Trì Mục bên cạnh rơi vào trầm tư, phạm vi được thu nhỏ. truyện kiếm hiệp hay
Người trong trường thì dễ rồi, Lạc Ngu đã bắt đầu tìm người.
Mặc dù tối qua không có đèn, nhưng Lạc Ngu tin chắc cậu đã đánh trúng vào mặt tên đó, dựa theo sức lực của cậu thì mặt tên đó nhất định bị bầm tím.
Alpha nam, trên mặt có vết thương.
Chỉ riêng hai điểm này đã có thể loại trừ không ít người, Lạc Ngu tìm được một tên lớp mười nhưng không phải thằng tối qua.
Cậu hất cằm, thằng nhóc khóa dưới kia như trút được gánh nặng co giò chạy mất.
Đinh Duệ Tư: "Không phải thằng này à? Tìm suốt lớp mười đến lớp mười hai có mỗi nó là Alpha nam bị thương trên mặt thôi."
Lạc Ngu nghịch quả quýt nhỏ trong tay: "Xin nghỉ thì sao?"
Đinh Duệ Tư: "Hình như có, đợi tớ hỏi lại xem."
Lạc Ngu ném quả quýt cho Đinh Duệ Tư: "Về lên lớp trước đã."
Khi Lạc Ngu quay lại phòng học thì Trì Mục đã vào ngồi chỗ rồi.
Đến lúc cậu ngồi xuống thì Trì Mục đưa qua một tờ giấy.
Tờ giấy như một bản sơ yếu lí lịch, trên đó có tên, tuổi, nhóm máu, thậm chí còn có cả địa chỉ gia đình và những người có liên quan.
Chủ nhân của bức ảnh trên đó không nghi ngờ gì nữa chính là thằng tối qua.
Lạc Ngu vô cùng kinh ngạc: "... Đỉnh của chóp."
Trì Mục: "Xem ra là hắn."
Lạc Ngu tò mò: "Sao cậu tìm ra được cái này hay thế? Mà sao cậu biết là hắn?"
Trì Mục: "Tôi điều tra hồ sơ học sinh, lọc hết Alpha nam từ lớp mười đến lớp mười hai ra chuyển thành một bảng dữ liệu. Là người cậu không quen biết thì có thể loại bỏ lớp chúng ta, có được kết quả sơ bộ.
Sau đó tới văn phòng giáo viên hỏi thăm tình trạng sức khỏe và sổ chuyên cần của các Alpha nam trong lớp họ chủ nhiệm.
Kết quả nhận được là có một Alpha lớp mười bị thương ở mặt, nguyên nhân do đánh nhau ngoài trường, thời gian là hai ngày trước, có thể loại trừ. Về chuyên cần thì hôm nay có tổng cộng ba người xin nghỉ, hai người lớp mười một và một người lớp mười hai. Alpha vắng mặt có hai người, một lớp mười và một lớp mười một.
Lý do xin nghỉ của hai học sinh lớp mười một lần lượt là nổi mề đay và viêm dạ dày cấp tính, người nổi mề đay xin nghỉ thời gian cố định bắt đầu từ ba ngày trước, hiện nay đã đi học trở lại. Trên mặt không có thương tích gì, có thể loại trừ. Người viêm dạ dày cấp tính thì tôi đã hỏi thăm và được biết là đã nhập viện, cho người vào thăm thì thấy trên người không có thương tích, cũng có thể loại trừ.
Đã liên lạc với bố mẹ hai học sinh vắng học kia, tìm được người ở quán net mà họ thường đến nên chỉ còn lại một đối tượng duy nhất."
Trì Mục kể không nhanh không chậm, rõ ràng mạch lạc, nhưng lại khiến da đầu Lạc Ngu tê dại.
Kinh khủng, thật kinh khủng khiếp!
Chỉ điều tra hồ sơ rồi lập ra bảng dữ liệu thôi nhưng Lạc Ngu không thể làm được, điều này phải được sự đồng ý của nhà trường, có điều Trì Mục là hội trưởng hội học sinh nên tự nhiên có cách của hắn.
Hành động không một động tác thừa này khiến Lạc Ngu chết lặng người, còn đến bệnh viện thăm hỏi, đi quán net tìm người, chỉ có thể cảm thán một câu như trên.
Lạc Ngu xoa da gà nổi trên tay mình: "Cậu bắt đầu tìm từ khi nào vậy?"
Trì Mục: "Sáng nay, lúc đi ra ngoài."
... Bây giờ mới chỉ hết tiết một buổi chiều.
Vậy có nghĩa là chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, dù chưa từng gặp nhưng Trì Mục đã đào tận gốc rễ của hắn ra, ngay cả học tiểu học ở đâu cũng in trên mấy tờ giấy này đây.
Giọng Trì Mục lãnh đạm: "Tôi sẽ không tùy tiện điều tra thông tin của người khác, đây là lần đầu tiên."
Chỉ cần Trì Mục muốn thì hắn có thể dễ dàng biết được nơi làm việc của bố mẹ tên đó nhưng hắn vẫn giữ lại, không làm đến bước đó.
Trì Mục không muốn khiến Lạc Ngu nghĩ hắn quá đáng quá, hơn nữa cũng chưa có ai khiến Trì Mục tức giận thế này.
Thực ra Lạc Ngu rất cảm động, lấy một viên kẹo trong túi đưa cho Trì Mục.
Lạc Ngu: "Tối mời cậu ăn cơm, thế nào?"
Trì Mục: "Được."
Trì Mục nhận kẹo, xé vỏ kẹo ra, nhưng không đưa vào miệng mình mà đặt bên môi Lạc Ngu.
Lạc Ngu ngậm kẹo vào miệng: "Cậu không ăn à?"
Trì Mục: "Thực ra tôi không thích ăn kẹo."
Đầu ngón tay cũng bị quét qua theo viên kẹo, cảm giác ẩm ướt còn sót lại khiến ngón tay Trì Mục hơi tê tê.
Lạc Ngu: "Ơ? Vậy sao lần trước cậu lại ăn? Tôi còn tưởng rằng cậu thích ăn."
Lạc Ngu tưởng Trì Mục cũng thích ăn kẹo nên mới có qua có lại đưa kẹo cho hắn.
Trì Mục nhẹ mím môi: "Đó là cậu cho."
Bầu không khí chợt trở nên bất ổn, Lạc Ngu quay mặt nhìn tờ giấy trên bàn nhằm để ý nóng lạ lùng trên mặt giảm bớt.
Trì Mục gõ vào tờ giấy kia: "Có lẽ tôi biết hắn vì ai mà tấn công cậu."
Lạc Ngu: "Ai?"
Rốt cuộc là kẻ nào lúc làm chuyện đó ảo tưởng đến cậu chứ! Rõ là muốn cắm sừng Alpha của mình, thằng Alpha kia nổi điên, cậu cũng rất vô tội đó chứ.
Trì Mục: "Thôi Hàm."
Lạc Ngu: "Hình như nghe quen quen... Đệt, cái người mùi ca cao đó á?"
Trì Mục gật đầu, cả người Lạc Ngu toát ra khí đen.
Lạc Ngu: "Lần đầu tiên, tôi thực sự nảy sinh ý nghĩ muốn đánh Omega."
Sao lại là y!
Lạc Ngu bị tên đó hố bao nhiêu lần, người mà cứ như âm hồn bất tán!
Khùng điên hay gì mà lúc mây mưa với người khác còn gọi tên cậu, tên này nên theo tên chó điên tối qua đến bệnh viện khám luôn một thể.
Ảo tưởng sức mạnh quá thể, ngày đó cậu chỉ là tiện tay cứu y mà thôi!
Tuy rằng rất rất phiền tên này nhưng Lạc Ngu cũng chưa từng nghĩ không nên cứu, dù cho y không có liêm sỉ nhưng cũng không nên bị cưỡng hiếp trong hẻm nhỏ.
Trì Mục: "Cậu muốn giải quyết thế nào?"
Vẻ mặt Lạc Ngu hờ hững: "Tan học tìm y nói chuyện."
Đương nhiên Lạc Ngu sẽ không đánh Omega, mặc dù giờ đây cậu cũng là Omega, có đánh cũng không phạm pháp nhưng với loại người đó, Lạc Ngu cảm thấy không cần phải động tay.
Cậu chỉ muốn biết não tên này phát triển ra sao, tuy rằng lúc cứu y đã nói không cần cảm ơn nhưng cũng đừng đâm sau lưng cậu như vậy chứ.
Trì Mục: "Tôi đi cùng cậu."
Lạc Ngu: "Được."
Lạc Ngu quay ra đằng sau, vỗ bàn của Đinh Duệ Tư.
Lạc Ngu: "Nhụy Ti, tớ biết thằng kia là ai rồi, chiều tớ sẽ đi hỏi mấy đứa quen biết hắn, cậu không cần đi theo tớ đâu."
Vẻ mặt Định Duệ Tư tràn đầy mất mát: "Hả? Chuyện của cậu, Nhụy Ti đây nhất định sẽ xông pha khói lửa! Vì sao cậu không muốn tớ đi cùng hả?"
Lạc Ngu: "Trì Mục đi với tớ, hỏi chuyện một Omega thôi chứ có phải đi đánh nhau đâu."
Đinh Duệ Tư: "Vậy tớ càng muốn đi đấy, tớ thích nhất là xem náo nhiệt. Thế sao lại hỏi chuyện Omega, có nội tình gì?"
Lạc Ngu cười lạnh: "Là Omega lần trước hại tớ phải phát tín hiệu SOS cho Trì Mục ấy, cái người ở trong kho dụng cụ hôm trước cũng là y."
Đinh Duệ Tư: "Ối giời ôi!!!"
Hai mắt Đinh Duệ Tư sáng lên: "Ngu ca, cho tớ theo với!"
Lạc Ngu: "Thôi được, nhớ đừng nói trên diễn đàn. Y lên mười hai rồi, dạy dỗ một chút là được, không cần làm ầm lên."
Định Duệ Tư: "Được thôi, tớ làm mờ mặt y đi là được chứ gì."
Đinh Duệ Tư biết con người Lạc Ngu trông thì rất khó hòa đồng nhưng luôn lịch thiệp với Omega. Có lẽ do được mẹ Omega nuôi nấng khôn lớn nên Lạc Ngu luôn đối xử tử tế với Omega.
Nhưng Đinh Duệ Tư nghĩ quả thực Lạc Ngu suy xét rất chu đáo, thần kinh của Omega hết sức mẫn cảm, mặc dù có thể kẻ làm ra những chuyện kia chắc hẳn da mặt khá dày nhưng cũng chưa chắc, ngộ nhỡ người ta vì áp lực học tập năm cuối cấp quá lớn lại bị chỉ trỏ soi mói nữa rồi nghĩ quẩn trong đầu thì biết làm sao bây giờ.
Khi bị gọi vào phòng họp của hội học sinh một mình là trg lòng Thôi Hàm đã hơi bất an, lúc thấy Lạc Ngu đẩy cửa bước vào thì bất an trong lòng y càng tăng thêm.
Đinh Duệ Tư vào sau cùng, khóa phòng họp lại.
Thôi Hàm vặn ngón tay, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
"Hội trưởng gọi tôi tới đây, có chuyện gì sao?"
Thôi Hàm nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ xem cơ hội thoát được ra ngoài là bao nhiêu.
Trì Mục: "Biết Bành Hồng Phi không?"
Thôi Hàm đột nhiên nắm chặt bàn tay dưới bàn: "Biết, học cùng lớp với tôi."
Thôi Hàm lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Nhưng tôi không quen thân gì với hắn cả."
Lạc Ngu nhướn mày: "Không quen à? Alpha đánh dấu anh mà anh lại nói là không quen thân gì hả?"
Đinh Duệ Tư ở bên cạnh chép miệng, thật không ngờ, một Omega nhìn có vẻ đơn thuần thanh tú như một chú thỏ nhỏ này thế mà lại làm ra chuyện chịch nhau trong kho dụng cụ cơ đấy, đã thế chịch xong trở mặt không nhận người.
Thôi Hàm biến sắc, chuyển sang tái nhợt.
Thôi Hàm im lặng một lúc: "Các cậu muốn thế nào?"
Thôi Hàm không hề hay biết về chuyện xảy ra tối qua, sau khi bị Trì Mục cảnh cáo một lần trong phòng âm nhạc thì không tìm Lạc Ngu nữa, chẳng hiểu sao tự nhiên bị gọi đến, đến nơi rồi thì lại bị bới sạch bí mật.
Lạc Ngu: "Bọn tôi chẳng muốn thế nào, là anh muốn thế nào chứ."
Mặt Thôi Hàm tràn đầy vô tội: "Từ sau lần đó tôi đã không tới tìm cậu nữa, tôi muốn thế nào được chứ? Tôi không làm gì cả."
Lạc Ngu: "Nói như vậy, tối qua Bành Hồng Phi nổi điên đến đánh tôi không liên quan đến anh ha?"
Thôi Hàm sửng sốt: "Tại sao hắn lại đánh cậu? Tôi căn bản không kể chuyện của cậu với hắn."
Kể cả việc lần trước được Lạc Ngu cứu Thôi Hàm cũng chưa từng kể với Bành Hồng Phi.
Thôi Hàm: "Chuyện này không liên quan đến tôi, vốn cũng không phải tôi bảo hắn đi, các cậu đi tìm hắn ta là được mà. Hai ngày nay hắn ốm nên xin nghỉ rồi, tôi có thể nói cho các cậu địa chỉ nhà hắn."
Vẻ mặt sốt ruột trốn tránh sự việc của Thôi Hàm khiến Lạc Ngu mắc ói, đến cả Đinh Duệ Tư cũng không khỏi chán ghét.
Đinh Duệ Tư: "Tôi nói nè, tốt xấu gì hắn cũng là Alpha ân ân ái ái đánh dấu anh đấy, thật mẹ nó vô tình."
Thôi Hàm cũng chẳng thèm giả bộ nữa: "Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi mà, điều tôi biết đều nói hết rồi, các cậu nên thả tôi đi rồi nhỉ?"
Lạc Ngu gõ bàn: "Bành Hồng Phi nghi ngờ tôi cắm sừng hắn vì cảm thấy lúc chịch choẹt anh quá thành thạo, hơn nữa còn gọi tên tôi. Oan có đầu nợ có chủ, anh cũng phải giải thích với tôi một chút chứ, sừng trên đầu hắn ta không phải tôi cắm đâu nhé."
Mặt Thôi Hàm lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên không trả lời.
Tối qua y không có ý thức gì cả, không biết mình đã làm ra loại chuyện này.
Tuy rằng y không tiếp tục tới tìm Lạc Ngu nhưng dù sao vẫn không cam lòng.
Suy cho cùng thì Bành Hồng Phi và Lạc Ngu cũng khác xa nhau, bất kể là độ ưu tú của gen, vẻ ngoài hay những phương diện khác. Nếu ban đầu Trì Mục không đến phá rối thì y đã có thể trói chặt Lạc Ngu từ lâu rồi.
Oán hận trong mắt Thôi Hàm quá rõ ràng, Trì Mục lạnh lùng liếc nhìn y một cái khiến Thôi Hàm lập tức khiếp sợ cúi đầu.
Thôi Hàm: "Tôi sẽ giải thích, bây giờ để tôi đi được chưa?"
Lạc Ngu vốn tưởng rằng Bành Hồng Phi đã hoàn toàn đánh dấu Thôi Hàm, Thôi Hàm cũng có cảm tình với Bành Hồng Phi nên mới muốn đến hỏi thăm đôi câu, mục đích là muốn y bỏ ngay hành động gọi tên cậu đi.
Nhưng không ngờ sự việc lại khác một trời một vực với những gì cậu nghĩ, vẻ mặt của Thôi Hàm khiến cậu buồn nôn, cũng lười chẳng muốn hỏi tiếp nữa, để người cuốn xéo.
Đinh Duệ Tư tức giận bất bình: "Người gì vậy không biết, lần đầu tớ thấy có người như thế luôn đấy."
Omega không bị đánh dấu hoàn toàn kỳ thực có thể tùy tiện chơi bời, không bị chi phối bởi Alpha. Chỉ cần không để Alpha thành kết bên trong và đánh dấu hoàn toàn thì sẽ không mang thai.
Nhưng rất ít Omega chơi như thế, vì dễ chơi quá đà mất kiểm soát, giống như nhảy múa trên mũi dao do một khi Alpha lên đỉnh thì sẽ mất hết lí trí.
Kiểu Alpha trong sáng bảo thủ như Đinh Duệ Tư sẽ cảm thấy Omega này đặc biệt không có tự trọng, vô thức bài xích.
Lạc Ngu: "Bỗng nhiên tôi cảm thấy tên chó điên tối qua hơi thảm."
Có lẽ Bành Hồng Phi thực sự rất thích Thôi Hàm, ít nhất tối qua Lạc Ngu có thể cảm nhận được sự căm phẫn kia. Nếu chỉ là bạn chịch thì người ta chất vấn thẳng Thôi Hàm là được nhưng việc đó ngay cả Thôi Hàm cũng không biết.
Trì Mục: "Bây giờ đi tìm Bành Hồng Phi à?"
Lạc Ngu: "Đi, tôi đã ghi âm hết những lời ban nãy rồi."
Lạc Ngu vốn định dạy cho Bành Hồng Phi một bài học nữa nhưng bây giờ nghĩ lại thôi. Không cần ra tay, cứ bật ghi âm trước mặt cho hắn nghe.
Nếu Bành Hồng Phi chết tâm thì cậu sẽ không động thủ, còn nếu Bành Hồng Phi cũng không có ý gì với Thôi Hàm, hai người họ chỉ có quan hệ thân mật sơ sơ thì cậu phải đánh hắn một trận nữa.
Nhưng hiển nhiên suy đoán của Lạc Ngu là đúng.
Bành Hồng Phi ở nhà dưỡng thương, lúc đầu trông thấy Lạc Ngu còn rất phẫn nộ nhưng sau khi nghe xong đoạn ghi âm thì cả người như phát điên, mắt đỏ lừ bắt đầu đập đồ đạc, vừa đập vừa thì thào 'tại sao'.
Lạc Ngu nhìn Bành Hồng Phi mặt mũi bầm dập đang khóc lóc nổi điên, phiền đến nhíu chặt mày.
Xem ra không chỉ não có vấn đề mà mắt cũng không tốt cho lắm.
Lạc Ngu: "Vẫn là câu kia, có bệnh trị bệnh, đừng ra ngoài cắn người bừa bãi. Lần sau nhớ tìm hiểu cho rõ rồi hẵng ra ngoài gây sự, còn để tao gặp lại mày thì không chỉ là đánh một trận thôi đâu."
Bành Hồng Phi giờ như chó nhà có tang, Lạc Ngu lười chẳng buồn nhìn tiếp.
Dù sao trong lòng cậu, hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy, chưa làm rõ chuyện đã đã đi đNgu caời, đồ ngu si.
Lạc Ngu quay người định đi, không ngờ Bành Hồng Phi đột nhiên phát điên.
"Em ấy không phải như thế... Nhất định là chúng mày uy hiếp em ấy nói vậy! Em ấy không thể không yêu tao, em ấy từng nói em ấy muốn ở bên tao cả đời!"
Mắt Bành Hồng Phi đỏ ngầu, đập vỡ tấm gương bên tay, gào lên xông về phía Lạc Ngu.
Trước khi Lạc Ngu đánh trả thì Trì Mục đã đạp thẳng vào bụng Bành Hồng Phi, đá bay người ra ngoài.
Bành Hồng Phi ngã ra đất, không cam lòng phóng tin tức tố công kích.
Ánh mắt Trì Mục lạnh lẽo, kéo Lạc Ngu ra sau lưng rồi tấn công tin tức tố vào đầu Bành Hồng Phi.
Tin tức tố mùi bạc hà êm dịu thay đổi trước mặt Lạc Ngu, tựa như gió rét tuyết lạnh ùn ùn kéo đến, mỗi tấc đều là lưỡi dao sắc bén.
Tin tức tố Alpha có tính áp chế, bạn học Đinh Duệ Tư bên cạnh còn chưa kịp phóng tin tức tố đã bị mang họa suýt ngã khụy xuống, lặng lẽ lùi lại một bước.
Tin tức tố tranh đấu áp chế vô hình thắng hữu hình, tin tức tố của Bành Hồng Phi bị bóp nghẹt từng chút rồi tiêu tan trong không khí.
Bành Hồng Phi hơi hoảng sợ lùi về sau, dường như nhìn thấy tin tức tố của đối phương hóa thành thực thể, tựa như một mũi dao sắc nhọn, từng chút từng chút đánh tan phòng bị của hắn rồi đâm thẳng vào não, bắt hắn ta phải quỳ rạp khuất phục.
Lạc Ngu ngửi thấy mùi tin tức tố tràn ngập tính công kích này cũng không dễ chịu lắm, hơi bịt mũi lại.
Trì Mục nghiêng người nói nhỏ với cậu: "Ra ngoài đợi tôi đi."
Lạc Ngu gật đầu, dẫn Đinh Duệ Tư đi.
Thấy Lạc Ngu rời đi, Trì Mục tháo đồng hồ của mình xuống, vặn cổ tay.
Nhà Bành Hồng Phi không có ai, Lạc Ngu đợi ngoài hành lang thở phào một hơi.
Đinh Duệ Tư: "Tớ bảo này, tin tức tố của Trì ca sợ thật ấy."
Đinh Duệ Tư luôn gọi thẳng tên của Trì Mục trước mặt Lạc Ngu thế mà giờ cũng bắt đầu gọi Trì ca rồi.
Cũng không phải Đinh Duệ Tư chưa đánh hội đồng bao giờ, khi đó tin tức tố bay loạn xạ, mùi gì cũng có nhưng thực sự chưa bao giờ gặp phải cảm giác chẳng buồn phóng tin tức tố thế này.
Một mình Trì Mục đã đủ nghiền nát người khác rồi, hoàn toàn không cần đến cậu.
Đinh Duệ Tư nhìn vào trong: "Cơ mà có chắc là không có chuyện gì đâu không? Mới nãy tin tức tố của Trì ca như muốn giết người vậy."
Lạc Ngu dựa vào cửa, cậu không cảm thấy buồn nữa, ngược lại có chút vui vẻ, còn muốn bảo Đinh Duệ Tư hát bài 'Ngày tươi đẹp'.
Đinh Duệ Tư móc điện thoại ra: "Tớ lên diễn đàn chửi người trước đã."
Đinh Duệ Tư che mặt Thôi Hàm, huỵch toẹt ngay tiêu đề,
[Bàn về Omega vỗ tay vì tình yêu hôm qua ở kho dụng cụ]
Đinh Duệ Tư hùng hồn trình bày một lượt, trút hết mọi phẫn nộ của mình ra mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn đôi chút.
Lạc Ngu lần mò điện thoại, sửa chú thích cho Trì Mục.
Trì Mục hôm nay rất đẹp trai, không gọi hắn là 'ngu ngốc' nữa.
Thế gọi là gì nhỉ?
Lạc Ngu suy nghĩ một lúc, rất nghiêm túc gõ hai chữ 'Trì Mục'.
Lần đầu tiên cảm thấy cái tên Trì Mục này toát ra vẻ anh tuấn ngời ngời!
Nhưng mà chỉ năm phút sau Trì Mục đã bước ra ngoài.
Quần áo, đồng hồ đều chỉnh tề ngay ngắn.
Mùi tin tức tố trên người đã tan hết, Lạc Ngu phát hiện một chi tiết nhỏ, cảm thấy Trì Mục thực sự rất cẩn thận.
Lạc Ngu khoác vai Trì Mục: "Đi, mời cậu ăn cơm."
Lạc Ngu chọn một quán khá sạch sẽ, gọi món đặc sắc nhất, rót nước cho Trì Mục.
Đinh Duệ Tư: "Chắc là tên kia không đến tìm Ngu ca nữa nhỉ? Nhìn hắn cứ như thằng khuyết não."
Đinh Duệ Tư thấy kể ra cũng đỉnh vl, Bành Hồng Phi đúng là lụy tình ngu ngục, còn nói bọn họ ép buộc Thôi Hàm nói vậy, đầu óc như thế sao có thể bình yên trưởng thành được nhỉ?
Lạc Ngu cười khỉnh: "Đến lần nào, tẩn lần đó."
Trì Mục hơi mỉm cười: "Hắn sẽ không đến nữa."
Lạc Ngu: "Cậu cười như vậy làm tôi cảm giác như cậu sắp tung tuyệt kỹ."
Mỗi lần Trì Mục cười như này là Lạc Ngu biết chắc hắn sắp giở trò xấu.
Ý cười trên mặt Trì Mục nhạt bớt: "Mọi sai lầm đều phải trả giá."
Trì Mục không phải kiểu ngoài cứng trong mềm giống Lạc Ngu, những gì Thôi Hàm và Bành Hồng Phi làm đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hắn không cho rằng nếu Bành Hồng Phi biết Lạc Ngu là Omega thì sẽ không tới tìm Lạc Ngu gây rắc rối, đoán chừng sẽ càng tấn công tinh thần quá đáng hơn.
Ngay từ lần đầu khi Thôi Hàm mưu đồ trói buộc Lạc Ngu là Trì Mục đã có suy nghĩ đuổi y ra khỏi trường.
Người có thể làm ra chuyện như vậy chắc chắn rất ích kỷ đê hèn, cộng thêm thái độ của y đối với Bành Hồng Phi thì có thể khẳng định y là người thuộc chủ nghĩa vị kỷ.
(*) Chủ nghĩa vị kỷ: Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội.
Lạc Ngu: "Thế cậu định làm gì?"
Ánh mắt Trì Mục lạnh lùng: "Tất nhiên là tôi định giúp người hoàn thành ước vọng, giúp họ cầu được ước thấy."
Lạc Ngu vô thức lại gần: "Ý là sao?"
Trì Mục đưa điện thoại cho Lạc Ngu để cậu đọc nội dung trên trang.
Đinh Duệ Tư ngồi đối diện tò mò cực kỳ: "Ngu ca, Ngu ca, đừng quên bảo bối Nhụy Ti của cậu cũng muốn nghe nhé!"
Trì Mục cất cao giọng: "Bảo bối?"
Định Duệ Tư không biết tại sao lại giật mình: "Em trai, tôi là em trai."
Lạc Ngu: "Về Thôi Hàm, y cũng rất giỏi."
Tinh thần hóng chuyện của Đinh Duệ Tư bùng cháy: "Như nào?"
Lạc Ngu: "Hồi cấp hai đã bắt đầu gian xíu xằng bậy, vấn đề là nhà y cũng không thiếu tiền, tư liệu nói nhà y tương đối khá giả."
Đinh Duệ Tư: "... Đây là đam mê gì vậy... Sừng trên đầu Bành Hồng Phi vẫn đang mọc tốt nhỉ?"
Lạc Ngu: "Trước đây chỉ tìm Beta, lên cấp ba bắt đầu tìm Alpha, còn..."
Lạc Ngu gần như mất đi khả năng ngôn ngữ.
Đinh Duệ Tư bứt rứt khó chịu: "Còn gì nữa?"
Vẻ mặt Lạc Ngu phức tạp: "Còn từng tìm Omega."
Đinh Duệ Tư cũng ngu luôn rồi: "Áaa tai của tớ!"
Tâm hồn trong sáng của bạn nhỏ Nhụy Ti bị nhiễm bẩn nghiêm trọng, OO còn điên khùng hơn cả AA.
Đinh Duệ Tư ngây ngốc: "Không được, tớ không thể chấp nhận nổi cúc công không sạch!"
Lạc Ngu: "Nhưng năng lực của y mạnh thật, mấy Alpha từng hẹn hò với y sau khi chia tay, đều đánh giá y rất tốt, nói y rất hiền lành đơn thuần, là một người rất rốt. Mỗi lần chia tay là y đều có thể nhận không ít 'quà chia tay' gồm tiền tài và đồ có giá trị."
Lạc Ngu đọc đến cuối cùng thì cau mày: "Y còn từng bị phát hiện bắt cá ba tay, ba người ẩu đả lẫn nhau dẫn đến một chết hai bị thương, cuối cùng cả hai đều được ăn cơm nhà nước."
Rõ ràng người điều tra và viết ra phần tài liệu này cũng rất sốc, dùng hẳn ba dấu chấm than để thể hiện tâm trạng của mình.
Đinh Duệ Tư: "Sao y có thể giấu giếm giỏi như vậy? Buồn nôn quá, không có miếng lương tâm nào hết, tim đen sì."
Đây quả thực là một em trà xanh hạng Thách đấu, lòng dạ thâm độc, mắc ói quá đi mất.
(*) Thách đấu là xếp hạng cao nhất trong game Liên quân mobile (tổng có 7 bậc xếp theo: Đồng, Bạc, Vàng, Bạch kim, Kim cương, Tinh anh, Cao thủ và Thách đấu)
Đinh Duệ Tư: "May mà lúc đầu Trì ca đến kịp thời!"
Nghĩ đến việc Lạc Ngu bị ép ràng buộc với người này, không tình nguyện đánh dấu rồi còn không thể không cưới là Đinh Duệ Tư cảm thấy nổi hết da gà da vịt.
Lạc Ngu cũng cảm thấy rất may bởi vì người này còn dám xuống tay với cả Omega, nếu không phải Trì Mục tới thì có thể cậu sẽ rất nguy hiểm.
Lạc Ngu nhìn Trì Mục nói: "Ý hoàn thành nguyện vọng của người khác của cậu là sao?"
Cậu dường như đã đoán được Trì Mục muốn làm gì.
Trì Mục: "Đôi thần tiên quyến lữ như vậy, sao có thể không giúp họ một chút đây?"
Đinh Duệ Tư xoa tay: "Trì ca, có phải cậu muốn tặng quà thôi học cho họ không?"
Lạc Ngu: "Cậu muốn Bành Hồng Phi đánh dấu hoàn toàn Thôi Hàm à?"
"Chấm dứt tai họa về sau, không phải rất tốt sao?" Hắn vuốt ve vết sẹo mờ trên cổ tay Lạc Ngu, ngước mắt cười khẽ.
Lạc Ngu nghĩ, tên Trì Mục này thật là xấu xa.
Vừa hay xấu xa đúng ý cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.