Bản Năng Si Mê

Chương 44: Không vội




Không vội
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Sau khi Lạc Ngu vội vàng cúp điện thoại, bầu không khí rơi vào tình cảnh vi diệu khó hiểu.
Trì Mục trả lời vấn đề mà Lạc Ngu vừa hỏi: "Bọn họ gọi phục vụ phòng một lần rồi."
Lạc Ngu cũng chuyển chủ đề sang Thôi Hàm: "Nhưng không phải Thôi Hàm không bằng lòng sao? Nếu y vẫn báo án thì Bành Hồng Phi vẫn phải đi ăn cơm nhà nước đó thôi."
Trì Mục: "Có chứng cứ thì không đâu."
Trì Mục lấy điện thoại ra cho Lạc Ngu xem mấy tệp file.
Lạc Ngu: "... Cái này mà cậu cũng lấy được à?"
Trì Mục: "Cái này tìm thấy trong điện thoại với trong nhà Bành Hồng Phi. Hắn rất thích Thôi Hàm nên lưu lại rất nhiều thứ để hồi tưởng, bao gồm những lời âu yếm không giới hạn của Thôi Hàm, quà tặng các thứ. Về sau đây đều là những bằng chứng có thể giúp hắn ta phản bác lại."
Những bằng chứng mà Lạc Ngu nhìn thấy chính là những thứ mà Trì Mục nói, trong ảnh là nhật ký của Bành Hồng Phi, một vài đoạn ghi âm, thậm chí còn có video thân mật.
Lạc Ngu dám cá Thôi Hàm trăm phần trăm không hề hay biết về sự tồn tại của những video kia, vì qua góc chụp có thể thấy rất rõ ràng là chụp trộm, hơn nữa với sự thận trọng của Thôi Hàm thì y sẽ không để những chứng cứ như vậy tồn tại.
Có khả năng tính cách của thằng Bành Hồng Phi này cũng hơi có vấn đề, hoặc là hắn đã đạt tới trình độ cao nhất của simp chúa (*), thông thường người bình thường nảy sinh dục vọng cũng không lén cất giấu nhiều thứ như thế, nhất định có khuynh hướng biến thái. Nhưng Lạc Ngu nghĩ lại thấy cũng phải, nếu đầu óc Bành Hồng Phi bình thường thì không thể làm ra hàng loạt việc khiến người ta nghẹt thở thế này.
(*) gốc là 舔狗: Ý chỉ đối phương không hề có thiện cảm với mình, không quan tâm mình, bơ mình, nhưng mình lại cứ một mực hạ thấp tự trọng để lấy lòng, nịnh bợ đối phương. Mình mạn phép dùng simp chúa cho thưn thuộc QAQ
Trì Mục: "Pháp luật quả thực tương đối thiên vị Omega nhưng Alpha vẫn có quyền giải thích. Chỉ cần có bằng chứng đầy đủ thì cũng chỉ có thể phán định Thôi Hàm lâm thời đổi ý, tòa án chỉ có nước hòa giải hoặc cưỡng chế ngăn cách, đây là kết quả tệ nhất mà tôi dự đoán."
Trì Mục dừng một chút mới nói tiếp: "Nếu cưỡng chế ngăn cách, Bành Hồng Phi chắc chắn không tình nguyện, nếu Thôi Hàm bằng lòng chịu đựng đau đớn đi xóa ký hiệu thì chắc gì Bành Hồng Phi sẽ buông tha Thôi Hàm."
Lạc Ngu lại nghĩ đến một khả năng khác nói: "Vậy nếu Bành Hồng Phi cam tâm tình nguyện thú nhận, tự mình đến đồn cảnh sát thì sao?"
Trì Mục: "Càng tốt chứ sao, so với cưỡng chế ngăn cách vẫn còn một khả năng."
Cho dù thái độ hai người này ra sao, cuối cùng kết quả đều không như ý nguyện.
Xóa ký hiệu của Alpha là một việc vô cùng đau đớn, sự đau đớn kia không kém gì việc rút hết máu trong người ra rồi bơm máu mới vào.
Dù cho hai người này không định ở bên nhau cả đời, Trì Mục cũng đạt được mục đích giày vò hai người này, chỗ khác nhau cũng chỉ là mức độ hành hạ mạnh yếu mà thôi.
Lạc Ngu nghĩ thông suốt, sau đó 'Ồ' một tiếng.
Lạc Ngu: "Trì Mục, cậu có cảm thấy, vừa rồi có phải cậu nói nhiều hơn không?"
Mặc dù những lời Trì Mục vừa nói đều coi như điều giải thích cần thiết, nhưng theo hiểu biết của Lạc Ngu về Trì Mục, hắn rõ ràng có thể khái quát lời lẽ ngắn gọn hơn, sau đó để cậu tự suy nghĩ.
Bỗng chốc nói một chuỗi thoại dài thế này thật là không phù hợp với phong cách thường ngày của Trì Mục.
Trì Mục tỉnh bơ nhéo lòng bàn tay mình: "Hửm?"
Thực ra không ai biết, chỉ cần Trì Mục căng thẳng hoặc xấu hổ sẽ bất giác tăng tần suất và thời lượng nói chuyện lên.
Lạc Ngu: "Đấy, này mới là bình thường này."
Lạc Ngu đoán chừng có khi Trì Mục đang xấu hổ về chuyện xảy ra trước đó cũng nên, nhưng cậu quan sát Trì Mục một lúc thì thấy vẻ mặt của Trì Mục vẫn trước sau như một, trông cực kỳ bình tĩnh.
Ánh mắt dừng lại của Lạc Ngu quá rõ ràng, Trì Mục bất giác hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt của Lạc Ngu.
Nhưng trước mắt lại hiện ra đôi mắt mờ sương ban nãy của Lạc Ngu, cảnh tượng đan xen nhau khiến Trì Mục hơi bối rối cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát mình.
Lạc Ngu nhích lại càng gần hơn, thấy tai Trì Mục đỏ bừng, ngạc nhiên nhìn thêm vài lần.
Nhiệt độ vành tai của Trì Mục hoàn toàn bộc lộ tâm trạng của hắn, phá hoại rốt ráo vẻ mặt bình tĩnh của hắn.
Trì Mục xấu hổ!
Lạc Ngu đột nhiên muốn cười, nhưng cố gắng nhẫn nhịn không bật cười trước mặt Trì Mục.
Ôi chao, Trì Mục vậy mà xấu hổ này.
Trong lòng Lạc Ngu nghĩ thế, chút tâm trạng thẹn thùng của cậu đều không cánh mà bay, nội tâm đầy ý nghĩ hư hỏng muốn trêu chọc Trì Mục. 𝘕ha𝔫h 𝔫hấ𝙩 𝙩ại ⩶ TrU𝐦𝙩ru yệ𝔫﹒𝑉𝔫 ⩶
Cậu còn tưởng Trì Mục luôn có thể giữ bình tĩnh cơ, hóa ra hắn cũng sẽ mắc cỡ đó.
Trì Mục và xấu hổ, đặt hai cái này với nhau, sao lại vẫn có chút đáng yêu thế nhỉ?
Lạc Ngu dựa gần thật gần: "Nè, cháo này cậu mua ở quán nào thế? Có vẻ khá ngon đấy."
Cậu cố ý dựa vào bên cạnh Trì Mục, hơi thở thở ra khiến tai Trì Mục sắp bốc cháy tới nơi.
Trì Mục cụp mắt bình tĩnh nói: "Một quán ở chỗ rẽ cách đây không xa."
Sau khi xấu hổ còn muốn giả bộ đứng đắn, hình như càng đáng yêu hơn rồi.
Lạc Ngu chống mặt, nhìn bộ dáng giả vờ trang nghiêm của Trì Mục, quyết định tạm tha cho hắn một lần, giấu đi ý nghĩ xấu xa của mình, uống cháo để che đậy ý cười bên môi.
Dán miếng dán ngăn mùi mới, Lạc Ngu và Trì Mục ném rác vào trong thủng rác rồi cầm thẻ phòng đi trả phòng.
Còn người cách vách muốn bao lâu mới ra thì không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Không lâu sau đó, khi Đinh Duệ Tư trông thấy Lạc Ngu và Trì Mục, vẻ mặt đều rất ngờ vực, thậm chí lúc nhìn Lạc Ngu còn có chút oán hận trong lòng.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, rốt cuộc các cậu đã đi đâu hả? Bỏ tớ lại một mình bị hành hạ no đòn ở đây."
Hành hạ mà Đinh Duệ Tư nói đương nhiên là đến từ sự tấn công đề toán của Thang Nguyệt. Lạc Ngu không xuất hiện bao lâu thì cậu bị bắt làm đề toán bấy lâu, thật là vô cùng bi thảm.
Lạc Ngu không biết giải thích với cậu thế nào, dứt khoát nói chuyện của Thôi Hàm để làm phân tán sức chú ý của cậu.
Đinh Duệ Tư sốc: "Đồ nữ? Đỉnh của chóp! Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
Hệt như Lạc Ngu nghĩ, sức chú ý của Đinh Duệ Tư hoàn toàn bị nội dung tin đồn hấp dẫn, sau lại hỏi cậu đi làm gì lần nữa, rất dễ dàng bị cậu lừa gạt.
Trì Mục bên kia hoàn toàn không cần giải thích, Thang Nguyệt và Ngụy Kha chưa bao giờ hỏi hắn đã làm gì.
Sự việc này đương nhiên còn chưa dừng ở đây, Lạc Ngu và Trì Mục bọn họ vẫn đang theo dõi tiếp.
Ngày hôm sau, Thôi Hàm và Bành Hồng Phi đều không đi học. Đây là bình thường, mùi trên người Thôi Hàm còn chưa tán hết đâu, thậm chí Lạc Ngu cũng không biết rốt cuộc họ kết thúc hay chưa, có phải vẫn đang trong nhà nghỉ kia không.
Sau khi cho người theo dõi, Lạc Ngu cũng không quá tập trung vào việc Thôi Hàm có đến trường không, tiếp tục việc học của mình, hơn nữa bắt đầu suy nghĩ phải đền đáp Trì Mục thế nào.
Chuyện này chủ yếu đều là Trì Mục ra sức, bữa cơm lần trước chắc chắn không đủ, Lạc Ngu đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho hắn.
Nhưng Trì Mục thích gì nhỉ?
Trì Mục thường ngày chẳng có tí ham muốn đòi hỏi nào, hơn nữa hắn giàu hơn cậu, có thể mua những món đồ đắt tiền hơn cậu.
Lạc Ngu chỉ biết Trì Mục không thích ăn kẹo lắm thôi.
Sau khi về nhà, Lạc Ngu lục lọi đồ mình hiện có một lượt, nhìn ngăn kéo đầy kẹo của mình, rơi vào trầm tư.
Lạc Ngu nghĩ có thể cậu vẫn chưa hiểu rõ Trì Mục nên sai Đinh Duệ Tư đi hỏi Thang Nguyệt xem có thể hỏi được Trì Mục thích gì không.
Đinh Duệ Tư lập tức đi làm ngay, nhưng kết quả thăm dò là Thang Nguyệt cũng không biết Trì Mục thích gì.
Nhụy Ti: Tớ biết Ngu ca thích ăn kẹo, đánh nhau và vật lý nhé, vậy mà ngay cả Trì Mục thích gì Thang Nguyệt cũng không biết, quá tệ!
Nhụy Ti: Tớ đã khinh bỉ cô ta rồi!
Đinh Duệ Tư gửi ảnh chụp màn hình đến, chứng minh mình không nói bừa.
Lạc Ngu phóng to bức ảnh, là cuộc đối thoại của Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt.
Đinh Duệ Tư hỏi thẳng Trì Mục có thích thứ gì không, Thang Nguyệt bên kia gửi ba dấu hỏi chấm, lặng im suy nghĩ một lúc, mới gửi đến ba chữ: Tôi không biết.
Ngay cả Thang Nguyệt luôn theo bên cạnh Trì Mục cũng không biết Trì Mục thích gì, nghe vô lí nhưng lại rất thuyết phục.
Trì Mục vốn là người không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hắn có thích gì hay không người khác khó mà nhìn ra được.
Lạc Ngu ngậm viên kẹo trong miệng, xoay bút trên tay, ánh mắt liếc qua liếc lại trên bàn sách, cuối cùng đáp xuống thứ gì đó.
Đó là mô hình tàu thủy do cậu tự ghép trước đây, tất nhiên cậu không định tặng Trì Mục cái này, nhưng từ đây cậu nhận được chút linh cảm.
Lạc Ngu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trì Mục.
Lạc Ngu: Cậu thích thú cưng không?
Trì Mục dừng động tác gõ bàn phím, nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi ý của Lạc Ngu.
Lẽ nào muốn tặng hắn một con động vật nhỏ sao?
Hắn suy nghĩ một lúc, cân nhắc trả lời.
Trì Mục: Tàm tạm.
Lạc Ngu: Thích mèo không? Hoặc là chó? Thỏ, vịt, hổ, cá heo?
Trì Mục nghĩ, hai con sau cùng chắc không phải thú cưng đâu.
Hắn không đoán được Lạc Ngu muốn làm gì, thành thật trả lời câu hỏi của cậu.
Trì Mục: Trước đây từng nuôi một con mèo.
Lạc Ngu: Sau này thì sao?
Trì Mục: Lớn tuổi, lặng lẽ ra đi.
Con mèo đó có từ khi Trì Mục sinh ra, lúc Trì Mục bảy tuổi thì nó không kiên trì được nữa mà ra đi.
Lạc Ngu đã hiểu, trong lòng đã có cách, đang định hỏi tiếp Trì Mục dáng vẻ con mèo đó trông thế nào thì Trì Mục gửi tin nhắn đến.
Trì Mục: Cậu muốn xem nó không?
Lạc Ngu: Có.
Trì Mục gửi qua vài tấm ảnh, hình như là ảnh cũ, không rõ nét lắm.
Đó là một con mèo Anh lông ngắn, đôi mắt to màu xanh lục trông rất lanh lợi, khi nằm bò ở đó sẽ có cảm giác nghiêm túc đặc biệt, trông rất ngầu.
Trong ảnh, Lạc Ngu cũng nhìn thấy Trì Mục lúc nhỏ.
Nom khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nhìn như ông cụ non ngồi ngay ngắn trước đàn piano, con mèo kia nằm bò trên tấm đệm bên cạnh, dường như rất hưởng thụ.
Trì Mục ngồi trước đàn dương cầm như một quý ông tí hon, cái kiểu lạnh lùng kia hình như từ bé đến lớn đều không thay đổi mấy.
Lạc Ngu: Nó rất đáng yêu, có tên không?
Trì Mục: Ông tôi gọi nó là Lục Lạc.
Trì Mục: Nhưng tôi muốn mèo của tôi tên là Tiểu Ngư.
Lạc Ngu nghi ngờ có thể Trì Mục đang ám chỉ cậu, nghĩ tới box cp trên diễn đàn mà mình xem được thì hơi nóng mặt bỏ điện thoại sang một bên.
Một lúc sau Lạc Ngu mới cầm lại điện thoại, ghi nhớ dáng vẻ của con mèo tên Lục Lạc kia rồi lật giấy nháp, lấy bút vẽ bản thiết kế theo linh cảm trước.
Trì Mục đợi mãi không thấy Lạc Ngu trả lời, do dự có nên gửi tin nhắn tiếp cho Lạc Ngu không, suy nghĩ một hồi vẫn là không kềm nén được mà gửi tin nhắn qua.
Trì Mục: Hỏi mấy cái này làm gì?
Lạc Ngu: Bí mật.
Đã là bí mật, Trì Mục cũng không truy hỏi nữa, nhưng hắn biết bí mật này nhất định có liên quan tới hắn.
Sẽ là bất ngờ nào đây?
Lẽ nào muốn tặng hắn một con mèo?
Thực ra hắn không đam mê nuôi mèo, chỉ có ý nghĩ với con mèo tên 'Tiểu Ngư' thôi.
Trì Mục lặng lẽ chờ đợi bất ngờ này, đợi hai ngày, đến tận lúc Thôi Hàm đi học lại rồi mà bất ngờ của Lạc Ngu vẫn chưa xuất hiện trước mặt hắn.
Trì Mục có chút mất mát, chẳng lẽ hắn đoán sai?
Nhưng vẻ mặt Lạc Ngu vẫn rất bình thường, mỗi lần hắn muốn hỏi đều sẽ bị lảng sang chuyện khác.
Ngày mà Thôi Hàm và Bành Hồng Phi đi học trở lại, bạn học Nhụy Ti là người dẫn đầu sốt sắng hóng chuyện nhất.
Đinh Duệ Tư nghe ngóng tin tức xong liền lao về: "Ngu ca Ngu ca, lạ lắm nhớ, tại sao không nhìn ra được họ cãi nhau nhỉ?"
Đinh Duệ Tư: "Tớ vừa kiếm người hỏi, người trong lớp họ đã biết Thôi Hàm bị Bành Hồng Phi đánh dấu rồi. Thôi Hàm và Bành Hồng Phi vẫn ra vào cùng nhau, không phải như chúng ta tưởng tượng hả?"
Lạc Ngu cau mày, đối diện với ánh mắt của Trì Mục.
Kỳ lạ, quả thực là kỳ lạ.
Theo lý mà nói thì Thôi Hàm không thể ôn hòa nhã nhặn vui tươi ở cùng một chỗ với Bành Hồng Phi, tuyệt đối là có bẫy.
Lạc Ngu: "Không thể thế được, sao Thôi Hàm có thể nhẫn nhịn được!"
Hôm đó cậu nghe rõ rành rành, câu chửi mắng nào của Thôi Hàm cũng có ý khiến Bành Hồng Phi chết đi, mới ba ngày thôi, không thể biến thành một người khác, một người vợ hiền dâu thảo được.
Lạc Ngu: "Liệu có phải là kết quả thứ nhất mà chúng ta dự đoán không nhỉ?"
Kết quả thứ nhất, đương nhiên chính là Thôi Hàm và Bành Hồng Phi ở bên nhau, sau đó nồi rách úp vung nát cả một đời.
Trì Mục suy tính một lúc nói: "Không bình thường, có thể Thôi Hàm đã phát hiện gì đó."
Đinh Duệ Tư vò đầu: "Trì ca, ý cậu là y biết chúng ta theo dõi hả?"
Đinh Duệ Tư vốn muốn nói Thôi Hàm biết bọn họ đứng sau giật dây nhưng nghĩ lại thì bọn họ không làm gì hết mà, cũng không phải bọn họ bỏ thuốc hai người này dồn ép họ mây mưa, nhiều nhất chỉ là quần chúng hít hà drama mà thôi.
Lạc Ngu: "Không chắc, còn nửa tháng nữa là thi đại học rồi, xem hai người họ định làm gì đi."
Mấy ngày này Lạc Ngu bận làm quà cho Trì Mục, không có tâm tư để ý đến hai người kia.
Nếu Thôi Hàm biết rồi... Lạc Ngu xoay cây bút trên tay, biết rồi thì sao.
Để xem có phải y muốn giở thủ đoạn gì không, nếu y nhất định tiếp tục tìm đường chết, vậy chỉ có thể chịu kết cục thảm hại hơn.
Nhưng sắp đến kỳ thi đại học rồi, Thôi Hàm không có bất kỳ động tĩnh nào, yên tĩnh khác thường.
Trì Mục và Đinh Duệ Tư vẫn luôn theo dõi nhưng Lạc Ngu lại bôn ba khắp các hẻm nhỏ phố lớn, thu thập linh kiện cho thứ mình muốn làm.
Linh kiện máy móc rải rác trên bàn làm việc, Lạc Ngu cẩn thận dính keo lên các bộ phận, đặt vào nơi đã thiết kế xong.
Khi linh kiện cuối cùng được lắp xong, Lạc Ngu ấn nút khởi động, con mèo màu bạc kia động đậy, phát sáng theo ý cậu nhưng vài phút sau, bánh răng phát ra tiếng kẹt, bé mèo ngừng trên bàn không hoạt động nữa.
Vỏ ngoài của bé mèo là Lạc Ngu mời người mẹ thông minh khéo tay vẽ. Vốn cậu tính tự làm nhưng không biết thế nào mà chẳng hề có thiên phú về mặt nghệ thuật, cậu vẽ biểu đồ nguyên lý vật lý khá giỏi chứ những thứ khác thì không, thành quả cứ như bị không gian bóp méo vậy.
Lại một lần thất bại, Lạc Ngu thở ra một hơi, cũng không nản lòng. Cậu tháo vỏ ngoài ra, viết lý do thất bài vào sổ rồi định làm lại lần nữa, có lẽ vẫn có thể thêm một ít thứ khác vào.
Kỳ thi đại học sắp diễn ra.
Khi lớp mười hai thi đại học, lớp mười và mười một được nghỉ ba ngày.
Đinh Duệ Tư vắt chân chơi game ở nhà Lạc Ngu, ném ánh mắt tò mò nhìn Lạc Ngu đang vùi đầu vẽ thứ gì đó.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu đang vẽ gì đấy? Loay hoay cả nửa ngày."
Lạc Ngu không ngẩng đầu lên: "Cậu tự chơi đi."
Đinh Duệ Tư càng tò mò hơn: "Tớ chỉ xem xíu thôi mà."
Lạc Ngu lật một trang giấy nháp cho Đinh Duệ Tư xem những công thức tính trị số và tỉ số trao đổi mà mình viết, Đinh Duệ Tư lập tức thu hồi ánh mắt.
Đinh Duệ Tư: "Tở vẫn nên chơi game thôi."
Đinh Duệ Tư học Lí Hóa Sinh không tệ lắm nhưng mà điểm cũng chỉ ở mức đủ vớt vát chứ không dồn hết tâm trí đi tìm tòi học hỏi thêm, thấy Lạc Ngu vẽ cái gì mà điện cực và sơ đồ mạch điện là bỏ đi ngay.
Đinh Duệ Tư chơi một hồi lại phân tâm: "Cậu nói Thôi Hàm thực sự chịu thiệt như vậy sao? Rửa tay nấu canh? Tớ không tin đâu."
(*) Rửa tay nấu canh (洗手做羹汤): Miêu tả hành vi nhà gái sẵn sàng từ bỏ điều kiện sống cực tốt vì nhà trai, vì tình yêu mà bất chấp mọi thứ. Rửa tay nấu canh là tập tục thời xưa, tân nương xuất giá ngày thứ ba phải xuống bếp làm thức ăn. Chứng tỏ nàng dâu mới sau này phải thận trọng dè dặt cha mẹ chồng, đồng thời cũng là phép thử khả năng lo liệu việc nhà của cô đối với gia đình mới.
Lạc Ngu dừng ngòi bút, tựa lưng vào ghế day ấn đường.
Lạc Ngu: "Tớ luôn có một dự cảm xấu nhưng không biết là gì."
Thôi Hàm cho cậu cảm giác quá giống một con rắn độc, nếu y càng phách lối thì Lạc Ngu càng không để tâm, nhưng y bất động sẽ khiến cậu cảm thấy y sắp tung đại chiêu.
Lạc Ngu: "Nếu y thực sự muốn làm gì đó thì khả năng cao là sau khi thi đại học xong, cũng chính là mấy ngày này, cứ theo dõi y thôi."
Thôi Hàm là loại người gặp chuyện gì cũng nhất định phải tách mình ra trong trong sạch sạch, loại người như y sẽ không xé thẳng mặt mà cũng không lấy lòng vô ích, từ việc y có thể thoát thân hoàn hảo trong vụ một châm đạp ba thuyền khiến hai chết một bị thương là có thể thấy y tâm cơ rất sâu.
Vào tối ngày kết thúc kì thi, người của Trì Mục luôn theo dõi tài khoản xã hội của Thôi Hàm thấy một bài đăng mới trên weibo.
Cùng lúc đó, diễn đàn trường học và các trang hóng phốt khác cũng đăng tải bài viết kia.
Trì Mục lạnh mặt nhanh chóng chặn rồi xóa, mày nhíu chặt.
Đinh Duệ Tư vẫn ngồi ở nhà Lạc Ngu, đang nhàm chán lướt diễn đàn thì thấy một bài đăng rất kinh hãi.
Đinh Duệ Tư: "Đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Thứ mẹ gì đây?"
Đinh Duệ Tư: "Công khai danh tính: Tôi muốn tố cáo hai Alpha vô nhân tính ngược đãi...?"
Đinh Duệ Tư còn tưởng là có drama ngon để hít, nhanh chóng ấn vào xem, sau đó cả người đều hóa đá.
Đinh Duệ Tư: "Nếu tớ không mù, Thôi Hàm công khai tố cáo cậu với Trì Mục và một Alpha nữa đã gây ra hành vi tàn ác vô nhân đạo với y?"
Đinh Duệ Tư: "Đệt mợ nó chứ! Người còn lại là nói Bành Hồng Phi chăng?"
Lạc Ngu bỏ bút trên tay xuống, cầm điện thoại trong tay Đinh Duệ Tư lên xem. Câu từ đập vào mắt khiến cậu mím chặt môi, nhiệt độ trong mắt cũng giảm xuống.
Chủ bài đăng: Tôi là Thôi Hàm, là một Omega học sinh cuối cấp vừa thi đại học xong, cuối cùng tôi cũng có dũng khí nói ra sự việc này khi đã rời trường học. Tôi muốn tố cáo công khai danh tính hai Alpha lớp mười một và một Alpha lớp mười hai trường tôi, vào một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học đã làm chuyện buồn nôn thế nào đối với một Omega tôi đây.
Lạc Ngu cười khẩy, hóa ra là lên kịch bản này. Khhông hổ là Thôi Hàm, thủ đoạn dựa vào thân thể hãm hại người thấp kém như vậy cũng chỉ y mặt dày vô sỉ dám làm.
Đinh Duệ Tư chửi mát: "Vãi cả chuyện buồn nôn, trời ơi, y thiệt sự khiến tớ buồn nôn muốn chết!"
Lạc Ngu còn muốn lướt xuống dưới đọc nội dung bài đăng thì phát hiện bài đăng đã bị xóa, không biết là ai làm.
Lạc Ngu trả điện thoại lại cho Đinh Duệ Tư, lấy điện thoại của mình ra gửi tin nhắn cho Trì Mục.
Trì Mục không trả lời, không biết đang bận hay là không thấy.
Lạc Ngu đi lại trong phòng, cầm điện thoại ra cửa phòng đi đến phòng của Kiều Uyển Dung.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca làm gì vậy?"
Lạc Ngu: "Tìm ít đồ."
Tối nay Kiểu Uyển Dung tăng ca không ở nhà, Lạc Ngu gửi tin nhắn hỏi chỗ để kết quả giám định và báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó cậu đã cầm về nhà từ lâu, mẹ Kiều thấy cậu vứt lung tung trong phòng bèn thu dọn lại giúp cậu rồi cất nó vào phòng của bà cùng với kết quả giám định ban đầu.
Thủ đoạn này của Thôi Hàm thật là buồn nôn, dư luận ban đầu luôn bênh vực kẻ yếu, chỉ xem tiêu đề ba Alpha và một Omega, cộng thêm một số diễn tả là Thôi Hàm đã đạt được một số ủng hộ mà không tốn công sức gì.
Nếu cậu là Alpha thật thì có lẽ sẽ thực sự phải đau đầu một trận, nhưng ba tháng trước giới tính của cậu đã đảo ngược, chỉ cần đưa bằng chứng này ra thì lời của Thôi Hàm như trò hề vậy, nực cười đến tột cùng.
Điện thoại của Lạc Ngu chợt rung lên, là ảnh chụp màn hình do Dư Hiểu Song gửi đến.
Tiểu đề trong hình đặc biệt chói mắt: Đăng lại bài đăng ở diễn đàn trung học phổ thông số 1, cái vị họ Trì kia lại làm chuyện mờ ám với Omega?
Thiếu nữ nghiện net: Từ lần trước sau khi em xâm nhập vào diễn đàn này, thỉnh thoảng em sẽ vào xem một chút, kết quả hôm nay đọc được cái này.
Thiếu nữ nghiện net: Em thấy trong link của chủ post còn có tên anh nên chụp ảnh màn hình trước rồi xóa bài.
Thiếu nữ nghiện net: Em đã chặn ID, tra IP của người đó, định vị ở chỗ này.
Thấy Dư Hiểu Song gửi địa chỉ qua, Lạc Ngu ghi nhớ trong lòng.
Lạc Ngu: Cảm ơn nhé.
Thiếu nữ nghiện net: Anh, có chuyện gì à? Sao lại có người làm thế?
Về nội dung trong bài đăng, Dư Hiểu Song hoàn toàn không tin. Nếu Lạc Ngu có thể làm ra chuyện như vậy thì cô sẽ xơi sống máy tính của mình.
Hơn nữa cô lần theo đường link tìm được ảnh tự sướng của chủ bài đăng kia, đẹp bằng anh cô à, còn vu tội anh cô chơi y, vô liêm sỉ, không biết tự lượng sức mình à?
Thiếu nữ nghiện net: Đúng rồi, lúc em muốn giúp anh xóa bài đăng của trường các anh thì phát hiện bài cũng bị xóa, ID cũng bị chặn rồi, thủ pháp giống hệt người lần trước.
Lạc Ngu: Biết rồi.
Giống hệt lần trước, có lẽ là bên Trì Mục làm, xem ra Trì Mục cũng đã biết chuyện.
Thiếu nữ nghiện net: Lại có bài đăng mới rồi, em xóa tiếp giúp anh.
Lạc Ngu: Chuyển qua đây để anh đọc nội dung một chút.
Lạc Ngu xem sơ qua nội dung tổng thể xong, phát hiện Thôi Hàm vậy mà dùng một viên đá ném chết ba con chim.
Y tố cáo cậu và Trì Mục hành hạ y về cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng còn sai khiến một Alpha khác cưỡng hiếp đánh dấu hoàn toàn y.
Không nghi ngờ gì nữa Alpha còn lại kia chính là Bành Hồng Phi.
Trong bài đăng nêu rõ đích danh, tạm thời đều là tự thuật, vẫn chưa có bằng chứng thực sự.
Trong diễn đàn trường, người đang online đều sốc, bàn tán liên tục trước việc bài đăng cứ xuất hiện là lại bị xóa.
Đinh Duệ Tư đang xung phong nơi tiền tuyến, tỏ ý tin vịt đều là tin vịt, hoàn toàn là chó điên cắn loạn.
Các chị em fan của Trì Mục và Lạc Ngu sôi nổi bày tỏ nhất định là bịa đặt, tên Thôi Hàm kia ở đâu chui ra, nói không chừng là mắc bệnh hoang tưởng hoặc cố tình bôi nhọ.
Còn có người đoán có thể là đàn anh tên Thôi Hàm kia bị người trả thù, mặc dù diễn đàn đăng ký bằng mã số học sinh nhưng cũng không yêu cầu chứng thực, có khả năng là người khác đóng giả.
Một số người thì tin, nếu bị oan thì đâu cần xóa bài nhanh thế, lỡ đâu là sự thật thì sao.
Đinh Duệ Tư vừa chửi Thôi Hàm thần kinh vừa cố gắng hết sức dẫn dắt dư luận trên diễn đàn, sắp bị những người nói có thể là sự thật làm cho tức chết.
Thôi Hàm điên thật rồi à, kìm nén nửa tháng, đến cả Bành Hồng Phi cũng cho vào cuộc.
Đinh Duệ Tư: "Sao Thôi Hàm biết được a a a a a!"
Đinh Duệ Tư trước sau không thể hiểu nổi, hoàn toàn không biết có vấn đề ở đâu.
Khi Đinh Duệ Tư gõ chữ nhanh đến mức bị chuột rút, một tay chửi nhau thiện nghệ khác đã quay lại trên diễn đàn.
Đinh Duệ Tư: "Mẹ nó hoa hồng nhỏ đáng yêu quá đi mất!"
Lạc Ngu đang cầm tài liệu tiến vào: "Hở?"
Đinh Duệ Tư: "Hoa hồng nhỏ đăng bài trên diễn đàn chế giễu tên vu cáo hãm hại cậu, không xinh đẹp bằng một nửa cô ấy mà còn mơ mộng hão huyền cậu nhìn trúng y, sự oán hận của cô nàng khiến tớ hả giận lắm."
Lạc Ngu hơi kinh ngạc cười cười, cất tài liệu vào ngăn kéo rồi mặc áo khoác mỏng.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, sao trông cậu chẳng vội chút nào thế?! Tớ sắp cuống hết cả lên rồi này!"
Lạc Ngu nghịch xoay dao nhỏ trong tay: "Có gì mà vội, đi, đi tìm Bành Hồng Phi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.