Bản Năng Si Mê

Chương 45: Thẩm vấn




Thẩm vấn
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Trong căn phòng sáng đèn, Thôi Hàm đang thao tác trước máy tính.
Thôi Hàm đã định làm thì không định chỉ đăng một lần, cũng biết bên phía Trì Mục nhất định sẽ đáp trả nhưng không ngờ lại xóa bài nhanh như vậy.
Thôi Hàm chửi vài câu, lập tức đổi sang tài khoản khác tiếp tục đăng bài.
Ngày đó sau khi tỉnh lại, Thôi Hàm có kích động muốn giết kẻ trước mắt, thậm chí y còn lên kế hoạch tiêu diệt kẻ này thế nào, tống kẻ này vào tù, sau đó ôm cuộc sống mới. Đến nỗi sau khi Bành Hồng Phi tỉnh lại, thấy vẻ mặt vừa tự trách vừa kinh ngạc mừng rỡ của hắn thì trong lòng y chỉ có nỗi căm hận.
Thế nhưng con chó ngu ngục Bành Hồng Phi này lại trưng cái vẻ mặt hạnh phúc ra mà nói với y rằng hắn từng lưu giữ lại một số thứ, những thứ đó đều là bằng chứng, Thôi Hàm không thể động thủ trước khi tiêu hủy được những thứ kia.
Khi Thôi Hàm đang lên kế hoạch từng chút một đẩy Bành Hồng Phi xuống vực sâu thì Bành Hồng Phi tiết lộ chuyện trước đó từng bị Trì Mục và Lạc Ngu tìm đến.
Tính Thôi Hàm đa nghi, lập tức đi kiểm tra camera hôm đó, quả nhiên thấy bóng dáng của Trì Mục và Lạc Ngu, thậm chí còn từ miệng người khác phát hiện mình bị hỏi thăm.
Y liên lạc với những người bạn trai, bạn gái trước đây của mình, phát hiện ai cũng từng bị người dò hỏi.
Nỗi bất an trong lòng Thôi Hàm tăng thêm, nhận thấy có thể mình đang bị điều tra.
Ban đầu y cũng không xác định là Trì Mục và Lạc Ngu, y cảm thấy mình cũng không đụng chạm gì hai người này.
Hiềm khích duy nhất chính là lúc đầu y muốn hiến thân cho Lạc Ngu, nhưng đó có lẽ cũng không thể gọi là hiềm khích đâu, rõ ràng là đem điều tốt cho Lạc Ngu nhưng cậu ta cứ một mực không cần, không cần thì thôi lại còn coi như giày rách không ngó ngàng tới.
Thôi Hàm vừa tiếc nuối vừa tức giận, theo y thấy, Alpha nào mà chả giống nhau, nếu lúc trước không có Trì Mục chen ngang thì bây giờ Lạc Ngu đã là người của y rồi. Dù cho ngoài miệng chống cự nói không tình nguyện ra sao, cuối cùng đạt được lợi ích còn không phải giống nhau.
Nhưng y lại hỏi được từ chỗ Bành Hồng Phi, biết được ngày đó khi Bành Hồng Phi mất lí trí dường như có âm thanh trong đầu. Mà trước đó, chỉ có Trì Mục và Lạc Ngu đã đến tìm hắn.
Thôi Hàm là người không tin sự trùng hợp, y cho rằng đây là một cuộc rắp tâm trả thù, Bành Hồng Phi chỉ là một thằng ngu bị lợi dụng.
Vậy nên Thôi Hàm tạm thời nhịn xuống, đầu tiên để kỳ thi đại học kết thúc, sau đó tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Y dò la được Trì Mục hồi học cấp hai có tin đồn không hay, dù thật hay giả thì y đều có thể lợi dụng nó.
Thôi Hàm dùng một chiếc điện thoại khác gọi điện cho Bành Hồng Phi, lúc nghe thấy giọng người bên kia, không thèm che giấu sự chán ghét trên mặt nhưng giọng nói vẫn ngọt đến phát ngấy.
"Hồng Phi, anh sẽ không nuốt lời chuyện anh hứa với em đúng không?"
"Đương nhiên rồi, Hàm Hàm, anh lập tức đi ngay đây."
"Không được khai em ra đấy, em thực sự không nuốt nổi cục tức này, em sẽ luôn ở ngoài đợi anh được không? Sau này em sẽ xin thuyên giảm cho anh."
Trong giọng nói của Bành Hồng Phi như mang theo si dại: "Được."
Thôi Hàm sắc mặt u ám cúp điện thoại, lấy sim trong điện thoại ra, bẻ gãy làm đôi rồi ném vào trong bồn cầu, sau đó xối nước nhìn sim điện thoại trôi theo dòng nước.
Y sờ tuyến thể sau gáy mình, trong lòng thầm oán hận.
Mặc kệ có phải hai người đó đứng sau chuyện này không, y nhất định sẽ không để bọn họ sống thoải mái!
Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư từng đến nhà Bành Hồng Phi, tất nhiên biết nhà Bành Hồng Phi ở đâu, nhưng khi còn chưa tới nhà Bành Hồng Phi đã trông thấy bóng dáng hắn.
Bành Hồng Phi đứng bên kia đường cái, có vẻ như muốn ra ngoài làm gì đó.
Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư cất bước đi theo nhưng đèn đỏ đã làm lỡ thời gian của hai người.
Đinh Duệ Tư: "Bành Hồng Phi cũng bị Thôi Hàm tố cáo cưỡng ép đánh dấu rồi, có khi nào giờ hắn đi tìm Thôi Hàm không?"
Lạc Ngu: "Không biết, đi theo rồi nói sau."
Lạc Ngu không biết Bành Hồng Phi có biết gì về thứ mà Thôi Hàm đăng hay không nhưng bị người mình thích nói mình là tội phạm hiếp dâm thì không thể nào 'bình thường' như vậy.
Bành Hồng Phi đi bộ, Lạc Ngu rớt lại phía sau cách hắn hai con phố, cùng Đinh Duệ Tư đuổi theo hắn nhưng vẫn không đuổi kịp, nhìn Bành Hồng Phi đi vào một nơi.
Đinh Duệ Tư: "Đờ mờ, Bành Hồng Phi đến đồn cảnh sát làm gì vậy? Tự thú à?"
Lạc Ngu nhíu mày, lấy con dao nhỏ trong túi định dùng để dọa Bành Hồng Phi ra ném vào thùng rác, mặt mày bình tĩnh gọi điện cho Trì Mục.
Trì Mục nhanh chóng bắt máy, máy tính chiếu ra ánh sáng xanh rơi vào đáy mắt u tối của hắn.
"Bành Hồng Phi vào đồn cảnh sát, có lẽ là định tự thú, cũng có thể là gì khác. Cần tôi đưa ra tài liệu chứng minh những gì Thôi Hàm nói là giả không?"
Giọng của Lạc Ngu pha lẫn chút tiếng gió, hơi mơ hồ không rõ.
"Không cần, có cách khác, yên tâm."
Giọng nói của Trì Mục đã điềm tĩnh đanh thép, khiến Lạc Ngu ở đầu dây bên kia bật cười.
"Tôi vốn không lo lắng, chỉ đang nghĩ Thôi Hàm phải trả giá thế nào cho việc này."
"Tội vu cáo hãm hại, tình tiết nghiêm trọng thì phạt tù từ ba đến mười năm. Y đã muốn vào trong cùng Bành Hồng Phi như thế thì đành phải để y toại nguyện thôi."
Giọng Trì Mục lạnh lẽo cùng cực nhưng lại khiến ý cười trên mặt Lạc Ngu thêm sâu hơn.
Lạc Ngu cười khẽ: "Thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ. Đúng rồi, nếu lúc đó bị hỏi thì cứ nói đúng sự thật nhé."
Trì Mục: "Được."
Sau khi Lạc Ngu cúp máy, Trì Mục cầm điện thoại lên gọi đến một số.
Thôi Hàm chuẩn bị khá đầy đủ, không chỉ một tài khoản mà còn thuê cả đội ngũ seeding, xem ra là muốn tạo thế dư luận đây mà.
Nhìn văn ngôn dài ngoằng mang tính phê phán mới ra lò trên Weibo, Trì Mục nghĩ Thôi Hàm có phần không nén nổi nóng giận, bản thân mới đăng không bao lâu mà đã cho blogger ra tay, chỉ lo người khác không biết có trá trong đó hay gì.
Nếu theo phong cách trước đây của Trì Mục, Thôi Hàm đã làm thế này thì có khi hắn còn thúc đẩy dư luận, khiến chuyện này càng lúc càng to, sau đó lật đổ tình thế khiến tính toán của Thôi Hàm hoàn toàn tan vỡ, khiến y từ trong thắng lợi hão huyền rơi xuống địa ngục, nhưng bây giờ Trì Mục lại không muốn chờ đợi.
Chuyện đã liên lụy đến Lạc Ngu, loại chuyện này bị coi là 'sự kiên ác ý', dư luận chắc chắn không dễ nhìn, thậm chí sẽ có rất nhiều người không chờ được mà trực tiếp dựa vào ấn tượng ban đầu tiến hành phán xét người khác.
Trì Mục không thèm quan tâm nhưng không nỡ để Lạc Ngu bị chửi cho nên quyết định đánh nhanh rút gọn.
Thôi Hàm muốn để dư luận lên án, hắn cứ khiến y không gây nổi sóng gió gì.
"Chú Thành ạ, chỗ cháu xảy ra chút vấn đề... Vâng... Không phải vấn đề lớn, áp chế độ hot xuống là được."
Phạm Khiết là một nhân viên cảnh sát ở một cục cảnh sát trong khu vực khu vực Lâm An thành phố Tây Giang, tối nay lúc đang trực ban thì tình cờ gặp một thiếu niên đến đầu thú.
Sau khi hiểu rõ quá trình sự việc, cô bắt đầu điều tra, thu thập chứng cứ lập án xong thì báo cáo với tổ trưởng.
"Kẻ đầu thú là Bành Hồng Phi, nam Alpha, 19 tuổi, người địa phương. Hắn nói vào nửa tháng trước hắn bị người xúi giục cưỡng bức người yêu mình, một Omega nam, trải qua nửa tháng dày vò tâm lý cuối cùng quyết định đi đầu thú, chuộc tội cho tội ác của hắn."
Phạm Khiết gửi tư liệu trong tay vào trong nhóm chat của tổ, trên mặt khó giấu được phẫn nộ.
"Nạn nhân Thôi Hàm, nam Omega, 19 tuổi. Em đã đến nhà nạn nhân kiểm tra, lấy mẫu máu xét nghiệm mẫu máu, xác định y quả thực bị tên họ Bành kia đánh dấu hoàn toàn. Tiểu Phương đã đến nhà nghỉ mà tên Bành kia nói, camera hiển thị quả thực ngày đó họ có đến nhà nghỉ kia."
Tổ trưởng cân nhắc một lúc, nêu ra nghi vấn: "Vậy tại sao nạn nhân không tố giác vào nửa tháng trước?"
Phạm Khiết nghe vậy càng tức giận hơn: "Bởi vì bọn họ đều là học sinh năm cuối, nửa tháng trước còn đang chuẩn bị thi đại học! Lúc em đến nhà Thôi Hàm, Omega yếu đuối kia đã nảy sinh xu hướng tự tử, mà bất ngờ là bố mẹ y không hề hay biết về việc y bị hành hạ và sự đau đớn mà y phải chịu đựng!"
Phạm Khiết hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc: "Thôi Hàm nói y không dám, vì lúc đó vẫn còn đi học, sợ mình ngay cả thi đại học cũng không được. Y không ngờ Bành Hồng Phi sẽ ra đầu thú, y định tối nay báo cảnh sát, thậm chí viết một bài dài trên mạng kể lại cảnh ngộ của mình cho người khác, đứa nhỏ thực sự rất đáng thương."
Phạm Khiết nhớ lại tình cảnh khi mình đến nhà Thôi Hàm lấy bằng chứng hơn mười phút trước, Omega vẻ mặt non nớt tiều tụy, ánh mắt u tối sầu muộn như đã mất hết hy vọng về cuộc sống.
Phạm Khiết: "Em đã in nội dung bài viết ra giấy rồi, có trong này hết, anh đại, anh có thể đọc thử xem."
Tiểu Phương bên cạnh có chút nóng nảy đã không thể chờ được nữa: "Anh đại, bây giờ chúng ta có thể bắt hai Alpha còn lại về thẩm vấn chưa?"
Tổ trưởng là một nam Alpha trung niên, tên là Kỷ Trí Dũng.
Ông đọc xong tất cả tư liệu, cũng không vội bảo Tiểu Phương đưa người về hỏi.
"Trước mắt bằng chứng chỉ có nhiêu đây à?"
Phạm Khiết hơi ngờ vực: "Từng này còn chưa đủ á? Lời tự thuật của Omega, một số ảnh dấu vết, báo cáo giám định, bao gồm cả khẩu cung của Alpha nhận tội kia."
Kỷ Trí Dũng nheo mắt: "Bằng chứng về hai Alpha còn lại không đầy đủ, người chắc chắn phải đưa về thẩm vấn, nhưng chưa đủ để định tội."
Phạm Khiết: "Đáng căm hận nhất chính là loại này, theo lời nạn nhân, y bị hành hạ tinh thần và sinh lý bằng tin tức tố và đạo cụ, hai Alpha kia không có hành vi trực tiếp xâm phạm hay đánh dấu y. Nhưng dù vậy cũng không thể để ác quỷ lấy việc hành hạ người khác mua vui trốn khỏi sự trừng trị của pháp luật được!"
Kỷ Trí Dũng: "Phạm Khiết, bình tĩnh chút đi."
Phạm Khiết miễn cưỡng nhận sai, cô là nữ Beta, đối mặt với chuyện thế này luôn không giữ được bình tĩnh.
Kỷ Trí Dũng: "Trước đi tìm hai Alpha kia về hỏi thử coi, tôi sẽ xem xét Omega đó."
Phạm Khiết: "Rõ!"
Lạc Ngu về đến nhà, vừa ngồi xuống thì cảnh sát đến.
Lúc Kiều Uyển Dung thấy cảnh sát vẫn có chút khiếp đảm bất an, kéo tay áo Lạc Ngu không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Kiểu Uyển Dung nghe nội dung cảnh sát nói, sợ ngây người.
"Cô, cô nói con trai tôi dính líu đến vụ việc dâm loạn Omega?"
Kiều Uyển Dung lắp bắp, đầy vẻ không tin.
Phạm Khiết nhìn phụ huynh hoảng sợ trước mặt, thái độ vẫn rất tốt: "Trước mắt vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng có thể xác nhận là hiềm nghi rất lớn."
Thái độ của cô khi nhìn Lạc Ngu thì không được tốt như vậy. Alpha trẻ tuổi cũng khá đẹp trai, không ngờ lại thối thây tanh tưởi như vậy, dám làm ra những hành vi đó với Omega tội nghiệp.
Kiều Uyển Dung cố gắng giữ bình tĩnh: "Xin hỏi chuyện này xảy ra khi nào thế?"
Phạm Khiết: "Nửa tháng trước."
Kiểu Uyển Dung thở phào nhẹ nhõm, lườm Lạc Ngu một cái, dùng ánh mắt hỏi cậu lại gây ra chuyện gì mà còn bị chụp mũ như thế đấy.
Lạc Ngu nhún vai, cậu cũng cảm thấy mình rất xui xẻo đây.
Kiều Uyển Dung: "Cô cảnh sát à, tôi nghĩ là có hiểu lầm gì đó trong chuyện này rồi ấy."
Phạm Khiết: "Thưa bà, chúng tôi khẳng định người được nêu tên chính là con trai bà nên chúng tôi mới hy vọng cậu ta theo chúng tôi một chuyến tiếp nhận điều tra."
Lạc Ngu: "Mẹ, con đi một chuyến. Mẹ ngủ sớm đi, con sẽ tranh thủ thời gian về sớm."
Phạm Khiết nghiến răng, đồng thời lại có chút nghi hoặc, thế này thì hung hăng càn quấy quá. Rốt cuộc là chắc chắn mình sẽ không bị bắt vì không có chứng cứ hay là thực sự không làm?
Lạc Ngu chậm rì rì theo Phạm Khiết về đồn cảnh sát, đồng thời còn chào hỏi Trì Mục cũng bị đưa đến.
Trì Mục nhìn dáng vẻ lười nhác của Lạc Ngu thì không khỏi cong môi.
Cái tên này đúng thật là vô tâm vô phế, dường như chẳng quan tâm mình phải chịu oan uổng lớn như vậy.
Trong bốn phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, bốn người được đưa vào bốn phòng tách biệt.
Phạm Khiết phụ trách thẩm vấn Lạc Ngu, hai người ngồi đối diện nhau giữa chiếc bàn sắt vuông vắn.
"Tên."
"Lạc Ngu."
"Tuổi."
"Mười tám."
Phạm Khiết nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Ngu: "Biết tại sao tôi gọi cậu đến đây không?"
Lạc Ngu: "Biết, không phải vì Thôi Hàm sao? Bài đăng của Thôi Hàm em cũng đọc rồi."
Phạm Khiết: "Đọc rồi mà cậu còn bình tĩnh như vậy? Không chột dạ? Cũng không tức giận hả?"
Lạc Ngu nhếch môi: "Chỉ cảm thấy y thật nực cười."
Thực ra Lạc Ngu không biết làm thế nào mà Thôi Hàm lại đoán ra chuyện này có liên quan đến cậu và Trì Mục, nhưng cũng không sao cả.
Nếu bây giờ cậu vẫn là Alpha thì có thể sự việc này rất khó giải thích rõ ràng, nhưng cậu không phải Alpha cho nên sự việc cực dễ giải quyết.
Mặc dù cậu không phải nhưng cũng bị mắc ói quá chừng.
Phạm Khiết cau mày: "Cậu cảm thấy nực cười? Thái độ nghiêm chỉnh chút đi!"
Phạm Khiết: "Đối với những gì y nói, cậu có nhận hay không?"
Lạc Ngu buông lỏng tay: "Đương nhiên không nhận, em còn chưa chạm vào một đầu ngón tay của y lần nào."
Phạm Khiết: "Vậy cậu biết Bành Hồng Phi không?"
Lạc Ngu: "Đương nhiên là biết, nửa tháng trước, Bành Hồng Phi tự nhiên tới đánh em, sau mới biết nguyên nhân là hắn cho rằng em cắm sừng hắn, có thể thần kinh tên này không bình thường lắm."
Phạm Khiết: "Hắn chỉ ra và xác nhận cậu và một Alpha khác giật dây hắn đánh dấu Thôi Hàm, điểm này cậu có nhận không?"
"Tất nhiên không nhận rồi, em chỉ gặp Bành Hồng Phi vài lần, mối liên hệ duy nhất vẫn là chuyện hắn tới đánh em. Chuyện đánh dấu Thôi Hàm hoàn toàn là chuyện bản thân hắn muốn làm, lúc hắn tới đánh em còn nói hắn đã đánh dấu Thôi Hàm, bảo em đừng hy vọng nữa đấy."
Lạc Ngu trả lời không chút do dự, thậm chí có hơi kinh ngạc với việc này.
Phải nói rằng, Bành Hồng Phi u mê đến bước này thực sự khiến cậu thua luôn.
Phạm Khiết chọn trọng điểm rồi ghi lại, bút ghi âm vẫn đang mở, tiếp tục hỏi.
"Cậu biết Thôi Hàm từ lúc nào?"
Lạc Ngu không suy nghĩ nhiều: "Giữa tháng ba, em đã cứu y một lần."
Phạm Khiết: "Nói cụ thể."
Phạm Khiết không bất ngờ vì khi cô hỏi Thôi Hàm thì đối phương cũng đưa ra câu trả lời này, nói Lạc Ngu đã cứu y trong hẻm nhỏ, sau đó thì lấy chuyện này đe dọa y, bắt y làm rất nhiều chuyện mà y không muốn.
Lạc Ngu giải thích sơ lược một lượt, Phạm Khiết vừa ghi lại vừa nghĩ về lời nói của Thôi Hàm, oán thầm thằng cặn bã.
Phạm Khiết: "Lần thứ hai tiếp xúc với Thôi Hàm thì sao?"
Lạc Ngu: "Chừng giữa tháng tư thì phải, lần đó trường tổ chức hội diễn văn nghệ, em tập luyện ở phòng âm nhạc, y đi vào rồi khóa cửa lạ, không mang theo thuốc ức chế, muốn em đánh dấu y."
Ngòi bút của Phạm Khiết dừng lại: "Ý cậu là y chủ động à?"
Trong bản ghi chép của Thôi Hàm, Thôi Hàm nói Lạc Ngu dựa vào điều này ép buộc y đến phòng âm nhạc, không cho phép y tiêm thuốc ức chế, sau đó gọi bạn cậu tới rồi hai người tiến hành làm nhục y lần thứ nhất.
Phạm Khiết: "Nhưng Thôi Hàm nói là cậu ép buộc y, còn gọi một Alpha khác tới."
Lạc Ngu: "Vậy y thực sự không biết xấu hổ."
Lạc Ngu cảm thấy hoa hồng nhỏ Bạch Tĩnh Trúc nói rất đúng, Thôi Hàm còn không xinh bằng Bạch Tịnh Trúc, cậu không đến mức gọi Trì Mục cùng chơi được.
Phạm Khiết nghẹn họng, tiếp tục cố gắng giữ bình tĩnh hỏi một cách khách quan.
Phạm Khiết: "Nửa tháng trước, cũng chính vào ngày y bị đánh dấu hoàn toàn, camera có quay được cậu và bạn cậu vào phòng bên cạnh, hơn nữa thời gian ở lại rất dài, điều này các cậu giải thích thế nào?"
Tuy rằng Phạm Khiết và Tiểu Phương trong nhất thời cũng không nhận ra cô gái đó là Thôi Hàm nhưng so sánh khuôn mặt đích xác là một người.
Lạc Ngu như cười như không: "Khách sạn ấy có phải của riêng nhà bọn họ đâu, bọn họ thuê phòng được chả lẽ bọn em không được?"
Lạc Ngu ngồi thẳng người lại, không định nói chuyện phiếm tiếp nữa.
Lạc Ngu: "Chị cảnh sát này, em hỏi chị một vấn đề trước. Em thấy trong bài đăng của Thôi Hàm nói em và Trì Mục thường xuyên dùng tin tức tố áp bức y phải không?"
Phạm Khiết muốn thử coi cậu có thể nói gì, gật đầu.
Lạc Ngu: "Thời gian là sau khi em cứu y đúng không?"
Phàm Khiết: "Theo lời nói của y, đích thực là bắt đầu từ thời gian đó."
Lạc Ngu: "Nhưng khi đó em đã là Omega rồi, em tiến hành áp bức tin tức tố với y thế nào, hửm?"
Lời của Lạc Ngu như một trái bom, trực tiếp khiến cho Phạm Khiết mù mờ.
Phạm Khiết: "Khoan, cậu nói cậu là gì?"
Bất luận là thông tin trên hộ khẩu hay chiều cao đều nói rõ người trước mặt là Alpha.
Lạc Ngu: "Bắt đầu từ hôm sinh nhật mười tám tuổi thì giới tính của em đã đảo ngược, các chị có thể đến bệnh viện kiểm tra, kể cả lần kiểm tra sức khỏe nửa tháng trước, báo cáo kiểm tra vẫn ở nhà em, bằng không thì các chị cũng có thể lấy máu đi xét nghiệm ngay bây giờ."
Lạc Ngu lắc tay, sau đó chống cằm.
Lạc Ngu: "Trì Mục là Alpha, là người yêu hoàn toàn phù hợp của em, hôm đó vừa đúng là kỳ phát tình của em. Chị cảnh sát này, bọn em thuê phòng làm gì, còn cần em nói rõ hơn chút không?"
Trên mặt thiếu niên là nét trêu ghẹo không hề che giấu, tựa như một bức tranh tinh tế tươi sáng sống động, ngay cả khóe mắt long lanh cũng để lộ phong tình của thiếu niên thẳng thắn.
Phạm Khiết hoàn toàn ngớ người, mạch suy nghĩ rối loạn, nhất thời không biết nên sợ hãi thán phục chuyện gì trước.
Mà một bên khác Trì Mục bị Tiểu Phương thẩm vấn cũng đưa ra câu trả lời giật gân tương tự.
"Đó là Omega của tôi, anh nói xem tôi và cậu ấy ở chung một phòng thì có thể làm gì đây?"
Ngữ khí chậm rãi, lời nói ý vị sâu xa khiến cho cảnh sát Phương thân là Alpha độc thân chua xót không thôi.
Phạm Khiết vội vàng ra khỏi phòng thẩm vấn, tụ họp lại với thành viên trong tổ.
Phạm Khiết: "Ôi mẹ ơi, tôi muốn chôn mình quá."
Tiểu Phương: "Người mà chị thẩm vấn vậy mà lại là Omega, phù hợp một trăm phần trăm, tôi cũng muốn!"
Kỷ Trí Dũng so sánh đoạn thẩm vấn của bốn người: "Đã nói rồi, đừng vội vàng đưa ra kết luận. Tiểu Phương, cậu lấy mẫu máu đưa đi xét nghiệm, Phạm Khiết đến nhà cậu ta lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi đến bệnh viện kiểm tra."
Sau khi Kỷ Trí Dũng phân phó xong, ánh mắt rơi trên người Thôi Hàm trong camera.
Omega này không đơn giản, ít nhất tố chất tâm lý rất mạnh, hơn nữa kỹ năng diễn xuất rất tốt. Tuy nhiên, trong mắt ông thì vẫn có chỗ sơ hở, lúc khóc lóc kể lể dường như rất sợ hãi rất hoảng hốt nhưng thực ra quan sát kỹ có thể phát hiện kỳ thực y rất bình tĩnh.
Thôi Hàm đang ngồi uống nước nóng trong phòng không hề hoảng hốt, thậm chí đã định liệu trước mọi việc.
Mặc dù bây giờ y không thể xem điện thoại nhưng có lẽ dư luận đã bùng lên cao trào, những lời chỉ trích kia sẽ khiến Trì Mục và Lạc Ngu hoàn toàn không ngóc đầu lên được, càng khỏi nói đến chuyện sau này Lạc Ngu và Trì Mục đi học sẽ thế nào.
Dù cho không đủ bằng chứng, không thể thực sự làm hại hai người này cũng có thể bôi nhọ bọn họ.
Về danh dự của mình, Thôi Hàm cũng không lo lắng, đi học là việc của ba tháng sau, đến lúc đấy chuyện này đã sớm lắng xuống rồi. Trong ba tháng sẽ có đủ mọi chuyện xảy ra che đậy đi sự việc của y, lúc đó đến trường đại học xa một chút, ai biết y chính là nhân vật chính của sự việc này cơ chứ, cho dù có người nhận ra, y cũng có thể viện cớ như lớn lên giống hoặc là thân thích để đuổi đi.
Ngoại trừ việc phải đi xóa đánh dấu thì hoàn toàn không có chỗ nào khiến y không hài lòng.
Nghĩ đến dấu hiệu này, Thôi Hàm không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ xem phải dùng cách gì để tăng thêm hình phạt của Bành Hồng Phi, để thằng tội phạm hiếp dâm rác rưởi đó chết trong tù là hay nhất.
Ngoài phòng thẩm vấn, Phạm Khiết đọc báo cáo xét nghiệm và báo cáo kiểm tra sức khỏe, chỉ muốn đỡ trán.
Phạm Khiết: "Tôi thực sự không ngờ..."
Trong bài tự thuật trên Weibo của Thôi Hàm thực ra không nói kỹ càng chút nào, nhưng khi lấy bản ghi chép, có lẽ là muốn làm nổi bật tính chân thực nên đã thêm rất nhiều chi tiết miêu tả. Bởi vì đối phương không thực sự ra tay nên đã nhấn mạnh nhiều lần chuyện tấn công bằng tin tức tố, hơn nữa cực kì hùng hồn khẳng định đối phương là hai Alpha.
Điểm này vừa hay khiến khẩu cung của y biến thành bằng chứng giả tạo. Lạc Ngu cũng là Omega, Omega không thể tấn công tinh thần một Omega khác được, Omega không có năng lực này.
Nhắc tới Lạc Ngu, đây cũng là lần đầu Phạm Khiết nghe thấy tình huống đảo ngược giới tính như thế.
Chưa kể hai người này còn hoàn toàn phù hợp nhau, sao có thể còn hứng thú với người khác.
Đối phương vốn không đủ bằng chứng, dưới bằng chứng đanh thép phía bên Lạc Ngu, ý đồ mưu hại của Thôi Hàm quả thật bày trước mắt.
Kỷ Trí Dũng: "Lần sau còn lỗ mãng vào trước là chủ không?"
(*) Vào trước là chủ: Ấn tượng ban đầu giữ vai trò làm chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).
Phạm Khiết và Tiểu Phương đều vội vàng lắc đầu, hôm nay coi như đã được mở mang kiến thức.
Phạm Khiết: "Ai mà ngờ được một Omega như y lại đi hãm hại Alpha như vậy chứ, âm mưu gì không biết."
Kỷ Trí Dũng: "Dù sao cũng chắc chắn là hành vi có chủ đích, trước đừng để lộ, lát nữa thẩm tra lại Omega này và Alpha đầu thú kia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Phạm Khiết gật đầu, cảm thấy tối nay quá kỳ dị, hai người vốn tưởng rằng phải thẩm vấn rất lâu thì lại ung dung rời đi, tưởng rằng vô cùng xác thực không có gì phải ép buộc thẩm vấn ngược lại phải hỏi tới hỏi lui.
Lúc mời Lạc Ngu ra khỏi phòng thẩm vấn, Phạm Khiết vẫn hơi xấu hổ vì định kiến của mình.
Khi Trì Mục bước ra khỏi phòng thẩm vấn quần áo đều chỉnh tề, thấp giọng nói sẽ có luật sư đến bàn cụ thể.
Phạm Khiết đưa hai người ra cửa, đang nghĩ xem nên nói gì.
"Tối nay rất xin lỗi, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ tin đồn trên mạng xã hội, sẽ bảo mật việc riêng tư." Phạm Khiết lộ vẻ tươi cười, "Hai đứa về cẩn thận, chúc các cậu trăm năm hạnh phúc."
Lạc Ngu nghe mà lảo đảo suýt ngã.
Câu cuối cùng này thực sự không cần thiết.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, ý nghĩ duy nhất của Lạc Ngu chính là sau này sẽ không gặp lại Thôi Hàm nữa.
Trì Mục dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu: "Yên tâm đi, về sau sẽ không trông thấy y nữa đâu."
Lạc Ngu: "Đúng rồi, những bài đăng kia thì sao?"
Trì Mục: "Xóa hết rồi."
Lạc Ngu khoác vai Trì Mục: "Được đấy, không hổ là Trì thiếu gia."
Trì Mục bình tĩnh đáp lại: "Không thể phụ lòng cậu luôn gọi tôi như vậy, dù sao vẫn phải để cậu thấy cái gì gọi là sức mạnh tư bản."
Lạc Ngu nghĩ, Trì Mục lại nói nhiều hơn rồi.
Đáng tiếc màn đêm che đi quá nhiều thứ, bằng không kiểu gì cậu cũng phải kiểm tra xem có phải Trì Mục lại xấu hổ không.
Dáng hình đám mây tối nay tựa như đám bông, lại giống như từng mảng chất kết tủa tách rời, không thể che lấp ánh trăng sáng ngời như mâm bạc.
Ánh trăng dịu dàng, soi sáng đường cho hai thiếu niên nắm tay nhau bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.