Bản Năng Si Mê

Chương 47: Lấy lòng cậu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lấy lòng cậu
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Đám người hò reo sôi nổi, hầu hết là xem náo nhiệt đùa bỡn nhưng cũng có một số người đang gào thét trong lòng 'Tôi là giả, OTP mới là thật!'
Người tạo box cp đứng ngây ngốc trong đám người, từ ngày cô quyết tâm dựng lán đu OTP, cô chưa từng nghĩ chính chủ sẽ đáp lại, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần bị liên hệ xóa bài đăng, ai mà ngờ chuyện gì vừa xảy ra thế này? Chính chủ tự tặng ke luôn???
Trên bục kéo cờ, dáng vẻ hai thiếu niên đang khoác vai nhau cười đùa mang theo ánh nắng sáng rực in sâu vào mắt cô.
Áaaaa OTP công khai rồiiiiiiiiii!!!
"Em đã xúc Cục dân chính đến cho OTP rồi đây!"
Giọng cô không lớn, chìm ngập trong làn sóng tiếng hò hét.
Đầu óc thầy chủ nhiệm giáo dục ong ong bởi tiếng hét bên dưới, muốn phê bình Lạc Ngu không chịu làm theo quy củ lại còn dương dương tự đắc, nhưng chợt nghĩ đến học sinh ưu tú Trì Mục cũng không làm theo kế hoạch nên chỉ có thể miễn cưỡng kiềm nén cơn giận dữ sắp bùng phát, xua tay để giáo viên các lớp dẫn học sinh quay về lớp.
Cô chủ nhiệm nhìn vài sợi tóc lơ thơ còn sót lại của thầy, vừa bực vừa buồn cười nhìn Lạc Ngu không nghiêm chỉnh bá vai Trì Mục.
Cô cũng không nói gì khác, chỉ khoát tay nói: "Về lớp đi."
Lạc Ngu vừa bước xuống đã bị Đinh Duệ Tư ôm lấy cánh tay la to 'ngầu vải mận ổi cóc xoài'.
Đinh Duệ Tư: "Tớ đứng dưới này cười sắp thăng luôn há há há há há! Cậu không thấy thầy chủ nhiệm giáo dục tức đến hói cả đầu ha ha ha!"
Lạc Ngu cười hì hì: "Tin vịt ấy mà, chuyện nhỏ như con thỏ thôi."
Đinh Duệ Tư: "Đúng đúng đúng, Ngu ca nói gì cũng đúng."
Đinh Duệ Tư chỉ tiếc Thôi Hàm không có mặt ở đây, nếu không thế nào cũng phải khiến y tức hộc máu.
Trì Mục khoanh tay nhìn Lạc Ngu đang nói cười với Đinh Duệ Tư, lông mày khóe mắt cũng thoáng chút vui vẻ thoải mái.
Thang Nguyệt và Ngụy Kha đã không cảm thấy ngạc nhiên nữa, sóng đôi đi phía sau dõi theo bóng lưng Trì Mục đang bước đi bên cạnh Lạc Ngu.
Thang Nguyệt: "Cậu nói xem có phải anh đại đã..."
Thang Nguyệt không dám nói ra những lời như 'Động lòng' hay là 'Rơi vào tay giặc', luôn cảm thấy nói ra dường như sẽ phạm vào điều cấm kỵ gì đó.
Giọng Ngụy Kha vẫn bình tĩnh nói: "Có lẽ."
Thang Nguyệt: "Sao cậu không tò mò chút nào vậy?"
Ngụy Kha: "Làm người không cần tò mò thừa thãi, dù có phải hay không thì chúng ta cũng không thể nhúng tay vào."
Thang Nguyệt bĩu môi: "Cậu thế này thật vô vị, nhưng nói cũng phải."
Từ lần đi xem pháo hoa là Thang Nguyệt đã cảm thấy bất thường rồi, chẳng qua cô rất ít suy đoán động cơ của Trì Mục, nhưng sự thân thiết và nuông chiều của Trì Mục đối với Lạc Ngu quả thật khiến người ta không thể coi nhẹ.
Lạc Ngu giống như một trường hợp đặc biệt, khiến Trì Mục mà cô thấy hoàn toàn khác với Trì Mục mà cô biết trước đây.
Dường như ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô quá rõ ràng, Trì Mục đằng trước như cảm nhận được quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt kia, Thang Nguyệt rùng mình.
Được rồi, vẫn là Trì Mục quen thuộc ấy.
Vì biểu hiện vừa rồi của Lạc Ngu, các học sinh lớp 11-1 đến tận khi vào lớp vẫn chưa bình tĩnh được, luôn nhìn về phía Lạc Ngu và Trì Mục.
Lạc Ngu cũng cảm thấy mình sắp bị những ánh mắt kia đâm thành cái sàng. Lúc cậu cố ý nhìn lại, những người đó còn giả đò nhìn ngang liếc dọc, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nhưng hóng hớt buôn chuyện cũng chỉ là gia vị của cuộc sống, kỳ thi cuối kỳ sắp tới mới quan trọng.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng đốc thúc cả lớp học tập, nhấn mạnh lần nữa: "Điểm số của lần thi cuối kỳ này chiếm 70% tỷ lệ tham khảo, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc chia lại lớp khi lên lớp mười hai, các em không được lơ là đâu đấy, chuyên tâm ôn tập, cũng không được nước đến chân mới nhảy."
Người chọn ba môn Lý Hóa Sinh vẫn rất nhiều, tuy nhiên người ở lớp 11-1 hiện giờ chưa chắc lên mười hai vẫn có thể ở lại cùng lớp.
Vẻ mặt mọi người khi nghe xong đều rất nghiêm nghị, trong lớp chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút và lật sách, tiếng quạt quay dường như cũng chỉ là âm thanh nền, dần đi xa bên tai.
Lạc Ngu đã ôn tập xong những môn khác, giờ cậu đang chép đi chép lại từ đơn tiếng Anh. Phương pháp lần này không linh hoạt lắm nhưng vẫn tương đối có hiệu quả với trí nhớ, có Trì Mục ở bên theo dõi, cậu muốn ăn bơ làm biếng cũng không được.
Ngay cả Đinh Duệ Tư cũng đang ôm đề Toán luyện lại những câu sai, trên mặt viết rõ chín chữ 'quyết không từ bỏ dù đau khổ tột cùng.'
Ban đầu Lạc Ngu định tặng quà trước khi thi nhưng cái tính cầu toàn cứ làm cậu trễ hẹn, thành ra đến tận ngày thi mà vẫn chưa ra thành phẩm.
Vào hôm thi, có người lo lắng hơn, có người thoải mái ung dung.
Lạc Ngu chuyển bàn ghế xong, nhìn Đinh Duệ Tư lúc thì mắc tè lúc thì gặm móng tay, vỗ đầu cậu nhắc cho cậu có tiền đồ một chút.
Đinh Duệ Tư than khóc thảm thiết: "Bố tớ nói nếu lần này thi tốt sẽ mua điện thoại mới cho tớ, nếu thi không tố thì chỉ có đánh đơn nam thôi."
Bố mẹ Đinh Duệ Tư đều là Beta, đương nhiên cảm thấy rất tự hào khi có thể sinh ra được cậu con trai Alpha thế này. Vì thế nên bố Đinh Duệ Tư quản lí cậu rất nghiêm, muốn bồi dưỡng Đinh Duệ Tư thành tinh anh, từ cái tên Đinh Duệ Tư đã biết bố cậu chàng kỳ vọng cao thế nào.
Nhưng tính cách Đinh Duệ Tư lại nghịch ngợm không nghiêm túc, nếu không thì hồi học tiểu học cũng sẽ không làm ra chuyện thấy Lạc Ngu trèo tường liền vừa đuổi vừa hô muốn làm đàn em của cậu.
Lạc Ngu: "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, thi xong chơi suốt đêm với cậu héng?"
Đinh Duệ Tư: "Ok luôn! Quyết định thế nhé!"
Chơi game chủ yếu là vui vẻ, niềm vui sẽ nhân đôi khi chơi game cùng anh em.
Đối với Đinh Duệ Tư mà nói, vui vẻ chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi chuông reo, các thí sinh mang theo giấy bút được phát trước đó vào phòng thi.
Bởi vì thành tích thi giữa kỳ vừa rồi khá tốt, Lạc Ngu và Trì Mục được phân vào cùng phòng thi.
Song một người số báo danh 01, người còn lại thì 46, đúng là 'Anh ở đầu sông em ở cuối sông' phiên bản đời thực.
Trước lúc thi, Trì Mục bóc một cái kẹo cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu phồng má: "Vị bạc hà à?"
Ngày nào Trì Mục cũng mang cho Lạc Ngu một viên kẹo, hầu hết đều là vị trái cây hỗn hợp, có khi là dâu tây có khi là sữa, thi thoảng cũng có bạc hà.
Trì Mục cong môi: "Ừm, cho cậu mượn sức mạnh của tôi."
Lạc Ngu ngậm kẹo bạc hà khẽ cười một tiếng: "Cảm ơn nhé."
Vị kẹo bạc hà nhè nhẹ, xộc lên hơi mát ngọt dịu, tựa như hơi thở của Trì Mục thực sự quấn quanh bên người cậu.
Kỳ thi diễn ra hai ngày, trước khi thi môn cuối cùng thì mọi người đã dọn hết đồ về nhà.
Thi xong môn cuối, cả lớp cùng nhau ở lại tổng vệ sinh.
Lớp phó thể dục cầm cây lau nhà lao qua lao lại như một cơn lốc đen, đáng nhẽ lau sàn là việc của số ít Omega trong lớp do lớp phó lao động giao nhưng một mình lớp phó thể dục nhận làm hết phần việc của ba Omega, phất tay bảo ba người về trước, bày tỏ mình hắn làm là được.
Khi ba Omega cười nói cảm ơn, trên mặt lớp phó thể dục lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Đinh Duệ Tư đang lau kính bình luận: "Liêm sỉ không còn một miếng."
Cậu ta lắc đầu than thở: "Hùng hài nhi à, làm simp chúa không có kết cục tốt đẹp đâu."
Lớp phó thể dục họ Hùng, người đen thui nhưng lại có một tấm lòng khác người nên mọi người đều gọi hắn bằng cái tên thân mật là Hùng hài nhi.
Lớp phó thể dục không thấy xấu hổ, tiếp tục vui vẻ lao động.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng tại sao cậu simp một lần ba người vậy?"
Lớp phó thể dục tích chữ như vàng: "Tung lưới rộng."
Đinh Duệ Tư lắc đầu chép miệng: "Ngu ca, cậu nhìn cậu ta xem, chẳng có tí kinh nghiệm gì hết, thế này sao mà lấy lòng được Omega. Một lần simp nguyên cả lớp, ai mà không nhìn ra được toan tính của cậu ta chứ?"
Lạc Ngu cũng đang lau cửa sổ, nghe vậy liền liếc cậu ta: "Ý là cậu rất có kinh nghiệm hả?"
Đinh Duệ Tư từng hẹn hò với bạn gái Omega, không bao lâu thì bị người ta đá, mức độ tham khảo lời cậu ta nói cũng rất thấp.
Đinh Duệ Tư ho nhẹ: "Ít nhất thì tớ cũng có chút ít kinh nghiêm nhé, nói ra Ngu ca cậu mới là cái đồ không có đối tượng đấy, định sống với Trì Mục cả đời thật hả?"
Lời này của Đinh Duệ Tư chỉ là nói đùa, nhưng Lạc Ngu lại nghĩ có gì mà không được chứ.
Đinh Duệ Tư thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Lạc Ngu thì vội vàng xua tay: "Đùa thôi, Ngu ca, lau nhanh lên, cậu hứa chơi suốt đêm với tớ rồi đấy!"
Lạc Ngu nhìn sắc trời lại nhìn đồng hồ: "Bây giờ còn chưa đến năm giờ chiều, tám giờ rồi tính."
Đinh Duệ Tư bĩu môi: "Ứ ừ~ Người ta không muốn đâu!"
Cái điệu nũng nịu này thực sự khiến người ta không thể chịu nổi.
Lạc Ngu ném giẻ lau vào tay cậu, cười mắng mau cút.
Đinh Duệ Tư cười hề hề giặt giẻ lau một lượt rồi ném lại cho Lạc Ngu, đoạn vừa hát ngâm nga vừa tiếp tục lau kính của mình.
"Anh cẩn thận, một nụ hôn khiến chúng sinh đảo điên..."
Đinh Duệ Tư hát bài 'Hôn khắp nơi', nhưng Lạc Ngu nghĩ đó có lẽ là tiếng phổ thông thêm tiếng Quảng Đông mà Đinh Duệ Tư tự chế, cộng với giai điệu chạy đến dãy Himalaya, vô cùng đặc sắc.
Nhiệm vụ của Trì Mục là lau bảng và bàn giáo viên, sau khi hắn xử lý xong nhiệm vụ, thu dọn đồ của mình, mời Lạc Ngu đang đứng trên bệ cửa sổ cùng đi ăn tối.
Lạc Ngu lau hai ba lần xong cửa kính, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tựa vào cửa ra dấu Ok với Trì Mục.
Đinh Duệ Tư chỉ mình: "Này? Này? Ngu ca, tớ? Tớ thì sao?"
Lạc Ngu xua tay không chút lưu luyến: "Tám giờ nói tiếp, gọi điện thoại."
Đinh Duệ Tư: "Ôi Alpha!"
Nhụy Ti nhỏ bé bi phẫn lau cửa sổ.
Lạc Ngu chỉ mang bút chì và bút máy đi thi, sau khi bỏ chúng vào túi thì lắc lư đi cùng Trì Mục.
Lạc Ngu: "Trì thiếu gia mời tôi đi ăn ở đâu đấy?"
Trì Mục: "Chỗ đường Vân Khê có một quán ăn Tứ Xuyên rất ngon, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ thích."
Lạc Ngu chợt dừng bước: "Ể? Nhưng không phải cậu không ăn cay dược à?"
Trì Mục trông nhã nhặn, khẩu vị cũng thiên về thanh đạm, khá phù hợp với đồ ăn Quảng Đông.
Trì Mục không giải thích nhiều: "Ăn được."
Lạc Ngu nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Này, không phải cậu đang lấy lòng tôi đấy chứ?"
Trì Mục khẽ 'ừm' một tiếng, tan vào trong gió.
Trong cái nóng nực của mặt trời dường như trộn lẫn chút gì khác, khiến mùa hè oi bức không quá đáng ghét nữa.
Lạc Ngu nhếch khóe môi, vô thức hát ngâm nga.
Là bài 'Hôn khắp nơi' mà Đinh Duệ Tư hát trước đó, nhịp điệu khiến người ta gật gù đắc ý.
"Anh cẩn thận, một nụ hôn khiến chúng sinh đảo điên, một nụ hôn cứu một mạng người..."
Giọng Lạc Ngu có tinh thần thiếu niên phóng khoáng, bài hát này cậu từng tập qua, hát cũng khá chuẩn.
Âm thanh theo gió đưa vào tai Trì Mục, khiến tâm trạng Trì Mục càng thêm sáng tỏ.
"Một nụ hôn đánh cắp trái tim, một nụ hôn giết chết một người, một tấc hôn đáng giá tấc vàng, một hành trình đầy ắp gian nan..."
Lạc Ngu vui vẻ hát, sắc vàng rải đầy mặt mày khiến Trì Mục đang nhìn trộm cậu giật mình bừng tỉnh.
Rõ ràng đã có tiếp xúc thân mật hơn nhưng Trì Mục và Lạc Ngu lại chưa hôn nhau bao giờ.
Có chăng cũng chỉ là va chạm vô ý, nhưng cũng đủ khiến tim Trì Mục loạn nhịp.
Hắn vẫn nhớ xúc cảm khi ấy, khô ráo ấm áp, ngay cả hít thở cũng trở nên dè dặt.
Tác giả có lời muốn nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.