Kích cỡ
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Hiện tại vẫn còn sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Trì Mục.
Lạc Ngu thăm dò gửi tin nhắn thử xem Trì Mục đã dậy chưa.
Bên kia trả lời rất nhanh, bảo Lạc Ngu gửi định vị chỗ cậu.
Sau khi gửi địa chỉ của mình cho Trì Mục, Lạc Ngu giục Đinh Duệ Tư về nhà.
Đinh Duệ Tư còn đang giả bộ đau lòng, nhìn Lạc Ngu như nhìn kẻ bạc tình, bị Lạc Ngu gõ đầu mới chịu bình thường trở lại.
Nhưng cậu chàng quả thực có chút mất mát, dùng đầu ngón chân nghiền bụi đất trên mặt đường, nom như một quả quýt héo rũ bị mưa vùi gió dập.
Đinh Duệ Tư oán giận tự làu bàu ra tiếng: "Ngu ca, có phải tớ không còn là người anh em tốt nhất của cậu nữa không? Rõ là luôn ở bên cạnh cậu, sao lại cảm giác có rất nhiều chuyện mà tớ không biết thế?"
Thực ra điều Đinh Duệ Tư muốn hỏi là, cậu có còn là người anh em tốt nhất của Lạc Ngu tốt nhất không, tốt như Lạc Ngu là tốt nhất của cậu ấy nhưng hỏi ra thì kì cục quá nên không dám hỏi.
Lạc Ngu giơ tay vò rối tung mái tóc của cậu ta: "Nghĩ linh tinh cái gì đấy? Chuyện nên biết cậu biết không sót một việc, có một số chuyện dù cho bây giờ không biết, sau này nhất định cũng sẽ biết. Đừng nghĩ linh tinh nữa, có phải lại muốn đến chỗ Đông Đông luyện tập không?"
Đinh Duệ Tư lắc đầu nguầy nguậy: "Cái này thì thôi đi, tớ cảm nhận được tình thương mến thương của cậu dành cho tớ rồi!"
Lạc Ngu búng trán cậu ta cười khẽ: "Ra dáng tí đi."
Đinh Duệ Tư chắc chắn là người anh em tốt nhất của Lạc Ngu, Trì Mục thì khác.
Chuyện có thể làm với Trì Mục, không thể làm với Đinh Duệ Tư.
Bản thân Lạc Ngu cảm thấy quan hệ hiện giờ của mình và Trì Mục thuộc kiểu rõ ràng đôi bên đều hiểu nhưng không ai nói ra.
Tôi biết cậu có tình cảm với tôi, vừa hay tôi cũng có chút tình cảm như vậy với cậu, ghét thì chắc chắn là không ghét, có lẽ còn có chút vui vẻ nho nhỏ.
Dưới sự đưa mắt tiễn đưa của Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư ngáp một cái rồi chui vào taxi, vẫy tay chào Lạc Ngu.
Lạc Ngu thấy hơi đói, nhưng vừa ra khỏi quán net còn chưa tắm rửa đã ăn sáng sẽ khiến cậu cảm thấy không thoải mái, giờ cậu chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.
Chẳng bao lâu thì Trì Mục đến, Lạc Ngu ngồi xuống ghế sau thì thấy vẻ mặt Trì Mục hơi mệt mỏi.
Lạc Ngu đóng cửa xe nói: "Chưa tỉnh ngủ à?"
Trì Mục lắc đầu: "Thức khuya xem vài thứ."
Tối qua Trì Mục bận tới tận ba giờ sáng, vốn định ngủ nhưng nghĩ có thể Lạc Ngu sắp đến bèn không ngủ nữa. Hắn pha cho mình một ly cà phê, tiếp tục bận rộn tới sáu giờ, dặn lái xe chuẩn bị trước đợi lệnh. Hôm qua trong nhà đã được quản gia quét tước dọn dẹp sạch sẽ không dính tý bụi nào.
Lạc Ngu: "Cho nên cậu cũng thức cả đêm à?"
Trì Mục gật đầu, day day ấn đường.
Hắn là một người sống kỷ luật, hiếm khi tốn thời gian để giảm bớt lượng công việc nhưng lần này tương đối đặc biệt.
Lạc Ngu ngáp một cái: "Vậy vừa hay cùng nhau ngủ bù."
Trì Mục vân vê ngón út của cậu, gật đầu.
Tấm ngăn của hàng ghế trước và sau đã được nâng lên từ lâu, Trì Mục cũng không lo lái xe phía trước sẽ nhìn thấy chuyện mờ ám của hắn, tiếp tục nghịch ngón tay Lạc Ngu.
Lạc Ngu đang mệt rã rời chỉ muốn ngủ thôi, híp mắt mặc kệ hắn.
Nhà Trì Mục ở trong một khu chung cư cao cấp, lấy sáng rất tốt, trong nhà sạch sẽ, nom bày biện có vẻ như là sống một mình.
Lạc Ngu: "Cậu sống một mình à?"
Sau khi Trì Mục vào cửa, đặt giày ngay ngắn, nghe vậy 'ừ' một tiếng.
Lạc Ngu nói đùa: "Tôi tưởng cậu sẽ ở kiểu biệt thự to cơ, sau đó trong nhà còn có giúp việc và quản gia, tóm lại là thiếu gia hào nhoáng phô trương."
Tuy rằng không phải biệt thự gì nhưng nhà Trì Mục vẫn to hơn nhà Lạc Ngu nhiều lắm, mặc dù sạch sẽ cơ mà không có hơi người, tuy nhiên vẫn có thể thoáng thấy một ít dấu vết của sự sống trên gối dựa trên sô pha và một số đồ bếp.
Trì Mục thấp giọng trả lời: "Trước đây quả thật như vậy, có điều chỗ đó xa trường quá, cũng không cần thiết phải ở đó."
Lạc Ngu nhướn mày, từ 'cũng' này rất đáng được chú ý.
Song cậu cũng không có hứng thú hỏi thăm chuyện cũ của nhà người ta, lấy thuốc bôi còn nguyên vẹn trong túi ra bỏ tạm lên bàn trà ở phòng khách.
Trì Mục nhìn hình dạng chưa dùng của thuốc mỡ, lại nhìn đôi môi đã kết vảy của Lạc Ngu, rót cho cậu cốc nước.
Lạc Ngu tiện tay nhận lấy xong lại đặt xuống bàn trà, ánh mắt đang tìm kiếm phòng tắm của nhà Trì Mục.
"Nhà cậu có bàn chải đánh răng mới không? Tôi muốn đánh răng rồi mới uống," Lạc Ngu lại ngửi mùi trên người mình, "Có lẽ tôi còn cần một bộ đồ ngủ nữa."
Mùi quán net đương nhiên rất hỗn tạp, dù cho ở phòng riêng không hút thuốc cũng không tránh khỏi mấy mùi hôi kia bám lên người.
Trì Mục chỉ hướng nhà vệ sinh: "Đã chuẩn bị đồ mới cho cậu rồi, cậu đi tắm trước đi, tôi lấy đồ ngủ cho cậu."
Lạc Ngu: "Ok."
Lạc Ngu xỏ dép vào phòng tắm, phòng tắm nhà Trì Mục cũng rất rộng rãi, ở cửa có đặt tấm chống trượt.
Cạnh bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng chưa bóc bao bì, lặng lẽ chờ đợi trong cốc, bên cạnh đặt ba chiếc khăn tắm khác kích cỡ và chất liệu, công dụng rất rõ ràng: một dùng để rửa mặt, một dùng để tắm và một dùng để lau tóc.
Trên tủ không để nhiều đồ lắm nhưng một dãy đồ dùng tắm gội bằng tiếng nước ngoài khiến Lạc Ngu trầm mặc.
Cậu không thể phân biệt được cái nào dùng gội đầu cái nào để tắm, đệt!
Nhưng Lạc Ngu là người có sở trường tìm kiếm, dùng điện thoại chụp một cái là ra kết quả ngay.
Lạc Ngu để điện thoại sang một bên, khi cởi quần áo được phân nửa thì Trì Mục gõ cửa đem đồ ngủ cho cậu.
Cửa mở ra một khe hở, một cánh tay vươn ra.
Trong lúc cửa mở, vòng eo thon gầy cùng cơ thể trắng nõn đã bị Alpha thị lực khá tốt thu cả vào trong mắt.
Trì Mục hoảng hốt nhìn cửa một lát, ngồi trong phòng khách thêm lúc nữa rồi khó chịu đứng dậy, nhìn về phía phòng tắm.
Hai mươi phút sau Lạc Ngu tắt vòi hoa sen trong phòng tắm, nhìn bộ đồ ngủ trong tay mình. Không thể không nói Trì Mục chu đáo thật sự, không cần cậu nhắc đã tự chuẩn bị đồ ngủ cho cậu, có vẻ còn là đồ mới.
Lạc Ngu mặc cả bộ lên người, nom kích thước vạt trước thì hơi trầm mặc.
Eo thì tạm vừa, nhưng cảm giác trống trải đằng trước khiến cậu chợt có chút ghen tị và bất an một cách vi diệu.
Mặc dù cậu đã thay đổi giới tính, nhưng cấu tạo cơ thể không hề co lại, cũng được coi là tiêu chuẩn của Alpha ở độ tuổi này, thậm chí còn khá xuất chúng nhưng hình như Trì Mục còn khoa trương hơn thế.
Tuy rằng cái lần trong khách sạn kia cậu đã đích thân đo kích cỡ rồi nhưng khi đó cậu không tỉnh táo, hoàn toàn không nhớ rốt cuộc nó to đến cỡ nào, chỉ nhớ là nó rất nóng thôi.
Lạc Ngu ôm suy nghĩ này vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Trì Mục lắc lắc máy sấy ra hiệu cậu qua đây.
"Uống cái này trước đã cho dạ dày dễ chịu." Trì Mục chỉ ly sữa nóng đặt trên bàn, "Sau đó qua đây bôi thuốc."
Quy trình đều đã được Trì Mục sắp xếp ổn thỏa, Lạc Ngu ngồi xuống ghế bưng ly sữa ấm lên.
Sữa bò ngọt, còn có hương thơm của mật ong, độ ngọt khiến tâm trạng Lạc Ngu tăng lên, uống hết cả ly sữa.
Sau khi uống xong sẽ không tránh khỏi vết sữa còn sót lại trên môi, may viết thương đã kết vảy nên không bị rát đau gì cả.
Lạc Ngu lấy khăn giấy bên cạnh lau sạch dấu vết trên môi, nhìn nạn nhân khác của vụ tai nạn.
Vết thương của Trì Mục tốt hơn của cậu rất nhiều, vết thương vốn đã nhỏ, cộng thêm có thể tối qua đã bôi thuốc nên hiện tại cũng không nổi bật lắm.
Trì Mục cầm tăm bông ra hiệu với Lạc Ngu: "Ngẩng đầu."
Để tiện bôi thuốc, Lạc Ngu vẫn ngồi như cũ còn Trì Mục đứng trước mặt cậu, bóng của hắn bao phủ lên cậu.
Dù chỉ đang bôi thuốc nhưng dáng vẻ thiếu niên ngẩng đầu, mắt mở to nom cứ như đang đòi hôn.
Ánh mắt Trì Mục chuyên chú vào cánh môi mang theo vết thương kia, tăm bông dính thuốc mỡ, bôi từng chút lên môi Lạc Ngu.
Dù không phải dùng lòng bàn tay, Trì Mục cũng vẫn nhớ xúc cảm mềm mại ấy.
Bất kể là khi hơi thở vấn vít trong đêm khuya thanh vắng hay là sự gắn bó chặt che không thể tách rời của ánh chiều tà.
Đầu óc như bất giác nhớ lại sự sợ hãi và vui sướng khó kiếm soát lúc ấy, điều đó khiến xương cốt tứ chi lẫn linh hồn run rẩy vì sung sướng.
Lạc Ngu không hề biết những suy nghĩ đang điên cuồng nhảy múa trong đầu Trì Mục, cậu đang nhìn chằm chằm vào lông mi của Trì Mục, đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu sợi.
Cậu chưa đếm xong mà Trì Mục đã bôi xong rồi.
Máy sấy tóc phát ra tiếng kêu, bắt động công việc của nó.
Lạc Ngu cảm giác mình hệt như ông lớn, hưởng thụ phục vụ trọn gói của Trì Mục.
Đợi lúc Trì Mục sấy gần khô, Lạc Ngu mới nhớ ra mình có tay.
Song lúc này mà nói để mình tự sấy thì điêu mồm ngu ngục quá, Lạc Ngu dứt khoát tỏ vẻ sấy tóc như vầy được rồi.
Lạc Ngu nhìn các phòng: "Tôi ngủ ở đâu?"
Trì Mục: "Thực ra nhà tôi chỉ có một phòng ngủ chính, cậu có thể ngủ giường của tôi. Nếu cậu cảm thấy không tiện thì tôi có thể ra sô pha ngủ."
Lạc Ngu xua tay: "Đây là nhà cậu, sao tôi có thể để cậu ngủ sô pha chứ? Tôi không kén chọn, có chỗ ngủ là được."
Cậu không muốn cảnh nằm cùng giường với Trì Mục lại xuất hiện nữa.
Trì Mục ung dung trả lời: "Cậu đến nhà tôi sao lại để cậu ngủ sô pha, tôi ngủ là được."
Lạc Ngu: "Thôi thôi, nhà cậu không có phòng cho khách thật à? Trông có vẻ nhiều phòng phết mà."
Lạc Ngu đếm đếm, có tận năm phòng, ngoại trừ phòng ngủ chính chẳng lẽ không có phòng nào cho khách ư?
Trì Mục cười cười: "Nếu giờ cậu không buồn ngủ lắm thì cứ xem tự nhiên."
Lạc Ngu: "Cậu đã nói thế, vậy tôi không khách sáo đâu đấy."
Trì Mục: "Tùy cậu."
Ngoài dì giúp việc ra thì có lẽ Lạc Ngu là người khách lạ duy nhất đến nhà này, ngay từ đầu Trì Mục đã không chuẩn bị phòng cho khách.
Lạc Ngu đẩy cửa phòng ra, bên cạnh phòng ngủ chính là thư phòng, trên giá sách bày đầy ắp là sách và một chiếc bàn làm việc. Ra khỏi thư phòng, Lạc Ngu đi xem những phòng khác.
Cạnh thư phòng là phòng tập gym, diện tích không bé hơn phòng ngủ chính là bao, máy chạy bộ và một số dụng cụ tập khác được sắp đặt rất có trật tự.
Lạc Ngu nhớ tới cơ bụng của Trì Mục, ờm, gìn giữ cũng phải!
Cạnh phòng gym là phòng nhạc cụ, phong cách lắp đặt không khác gì so với những phòng khác, trang trí đơn giản, đặt vài chậu cây xanh hướng sáng, trong phòng có đàn piano, violin, và guitar. Thậm chí trong tủ kính trong suốt còn bày cả sáo và kèn acmonica.
Lạc Ngu nhìn người đang rửa cốc trong bếp, khen ngợi: "Được đó bạn học Trì, biết khá nhiều nha."
Cây guitar để bên tường trông có vẻ được làm rất công phu, Lạc Ngu cũng biết đàn cái này nhưng không thạo lắm. Cậu muốn đến sờ một chút nhưng hiện tại tinh thần không tốt lắm, thôi ngủ dậy rồi sờ cũng được. Đóng cửa lại, cậu bước về phía căn phòng cuối cùng.
Diện tích của căn phòng cuối cùng nhỏ hơn Lạc Ngu dự đoán, hơn nữa dù là ban ngày thì trong phòng cũng tối đen như mực.
Lạc Ngu bật đèn, phát hiện đây là phòng xem phim.
Trên giá sách bày một số đĩa phim, phòng không có cửa sổ, thảo nào không có ánh sáng.
Chiếc giường sô pha đặt trong phòng trông có vẻ mềm mại khoan khoái, chăn mỏng được gấp gọn gàng.
Lạc Ngu: "Chao ôi bạn học Trì, sống tận hưởng thật đấy."
Trì Mục vừa lau nước trên tay vừa bước qua: "Nếu cậu thích thì ngủ dậy rồi chúng ta xem phim."
Lạc Ngu lúc này đã buồn ngủ díu cả mắt, gật đầu, che miệng ngáp.
Trì Mục dẫn Lạc Ngu tới phòng ngủ chính, Lạc Ngu cũng lười chẳng buồn đôi co chuyện ai ngủ sô pha với Trì Mục nữa, đi vào phòng ngủ của Trì Mục.
Rèm trong phòng đã được kéo lại, chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong căn phòng mờ tối thực sự hấp dẫn nhất trên đời với người mệt rã rời vì chơi cả đêm, Lạc Ngu cởi giày nằm nằm lên giường, thở dài một hơi.
Dù là gối, ga giường, hay chăn đều mang theo mùi tin tức tố bạc hà dễ chịu mát lạnh của Trì Mục.
Sự vỗ về trấn an từ đối tác hoàn toàn phù hợp khiến đại não Lạc Ngu nhanh chóng thả lỏng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Tiếng động nhẹ gây sự chú ý của cậu, Lạc Ngu khó khăn mở mắt, thấy Trì Mục đang lấy đồ trong tủ.
Lạc Ngu: "Cậu không ngủ à?"
Trì Mục: "Tôi ra sô pha ngủ."
Lạc Ngu im lặng một lúc, cậu phát hiện Trì Mục luôn có thể làm những việc ngoài dự đoán của cậu. Ban đầu cậu còn tưởng rằng chỉ có một phòng mà Trì Mục còn mời cậu tới ngủ cùng là có âm mưu mờ ám, ai ngờ người ta thực sự muốn cầm chăn ra sô pha ngủ như đã nói?
Nói người này là quân tử đúng là quân tử thật, nhưng nói hắn lưu manh thì cũng không phải chưa động tay động chân bao giờ.
Lạc Ngu sắp không chịu đựng được nữa, càng lúc càng buồn ngủ cực độ.
Giọng cậu mơ hồ mang theo chút giọng mũi: "Ngủ cùng nhau đi."
Dù sao đây cũng là nhà Trì Mục, Lạc Ngu không thể nào ngủ giường để Trì Mục ngủ sô pha được. Mà tính ra thì không có gì xấu hổ hết, có phải chưa ngủ với nhau bao giờ đâu, hành động thân mật hơn nữa cũng không phải chưa có.
Trì Mục đáp một tiếng, cất chăn vào trong tủ rồi bước đến bên kia giường.
Không phải hắn bẫy Lạc Ngu, hắn chỉ đang làm theo ý muốn của Lạc Ngu thôi.
Lúc ngỏ lời mời Lạc Ngu đến nhà nghỉ ngơi, đó chỉ là hy vọng rất hiển nhiên của Trì Mục lúc đó. Hắn quên mất trong nhà mình chỉ có một chiếc giường, trước khi Lạc Ngu tới hắn cũng đã tính toán xong, sô pha và giường sô pha trong phòng chiếu phim đều là nơi có thể ngủ được.
Lạc Ngu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dù rằng bản thân cậu không muốn thừa nhận nhưng sau khi chuyển đổi giới tính, quả thực thể chất và sức lực của cậu đã xuống hơn nhiều so với trước đây. Đến nỗi mà chỉ một đêm không ngủ, cậu đã hơi đau đầu nhẹ.
Mặc dù Đinh Duệ Tư là người nói không trụ nổi trước, nhưng có lẽ Đinh Duệ Tư chỉ buồn ngủ đơn thuần thôi.
Hương liên kiều nhàn nhạt lên xuống theo hô hấp của chủ nhân hòa vào mùi bạc hà. Trì Mục chống đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của Lạc Ngu một lúc, cũng nhắm mắt lại.
Trong mơ Trì Mục cảm giác có cánh tay khoác lên người hắn, bởi vì quen thuộc mùi của chủ nhân cánh tay, lông mi Trì Mục hơi run rẩy nhưng vẫn không mở mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng bên ngoài không lọt vào trong phòng, cả căn phòng tràn ngập mộng đẹp.
Thức thâu đêm rồi ngủ bù thực ra chất lượng giấc ngủ sẽ không tốt lắm. Lạc Ngu đột nhiên mở choàng mắt, trong phòng mờ tối, cả người cậu mệt mỏi, thậm chí đến sức lực giơ tay xem đồng hồ cũng không có.
Mí mắt hơi nóng, cơn tỉnh táo ấy nhanh chóng tan biến, tiếp tục bị thay thế bằng sự mệt mỏi nặng nề.
Lạc Ngu ngửi tin tức tố của Trì Mục, lần nữa nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra một lần nữa thì Trì Mục đã không còn bên cạnh.
Lý trí nói với Lạc Ngu nên thức dậy, không nên ngủ nữa nhưng cơn buồn ngủ phiền muộn không xua tan được dường như lại thôi thúc cậu rơi vào trong cõi mộng mê man, Lại Ngu lại thiếp đi.
Lúc Trì Mục mở cửa phòng, Lạc Ngu vẫn đang ngủ trên giường, giờ đã là năm rưỡi chiều, thời gian ngủ của Lạc Ngu đã vượt xa tám tiếng.
Trì Mục thăm dò gọi người dậy: "Lạc Ngu, dậy được rồi."
Lạc Ngu trùm chăn lên đầu, từ chối nghe.
Trì Mục thấy vậy cũng không tiếp tục gọi nữa mà quay người vào phòng tắm.
Khi khăn mặt nhúng nước lạnh chạm vào da thịt, cảm giác lạnh buốt trực tiếp khiến cho Lạc Ngu bừng tỉnh.
Khi cậu còn chưa kịp bật dậy đã bị Trì Mục đè lại.
Trì Mục: "Tỉnh rồi?"
Lạc Ngu phục hồi lại nội tâm khiếp sợ: "Cậu làm tôi giật cả mình."
Trì Mục đắp khăn mặt lên mí mắt cậu, xúc cảm lạnh lẽo khiến những khó chịu của mắt Lạc Ngu tiêu tan đi không ít. Lạc Ngu nhắm mắt, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo.
Trì Mục: "Đỡ hơn chút nào không?"
Lạc Ngu đáp một tiếng, cầm khăn mặt trên tay, chống người ngồi dậy.
Cậu xoay người xuống giường, xỏ dép lê, nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Trì Mục, một lần nữa sâu sắc cảm nhận sự khác biệt khi thức thâu đêm của mình bây giờ với trước đây, buồn bực nắm chặt khăn mặt.
Cậu không nhịn được nói: "Vẫn là làm Alpha tốt hơn."
Cũng không phải Lạc Ngu ghét bỏ giới tính của mình, chỉ là thấy hơi bất lực trước sự chênh lệch về mặt sinh lý. Gen đã quyết định tố chất thân thể và tinh thân của Alpha vượt trội hơn hẳn Omega.
Lạc Ngu đã biết cảm giác tốt hơn là thế nào, bây giờ bỗng nhiên thụt lùi đương nhiên cảm thấy rất không vui.
Cậu nói xem, tin tức tố ngụy trang thì ngụy trang thôi, có cần chơi trò hề thoái hóa này không?
Hương bạc hà chợt tan vào trong thân thể khiến chút tâm trạng nóng nảy của Lạc Ngu dịu xuống.
Lạc Ngu bị Trì Mục chọc cười: "Không cần thiết, tôi chỉ than phiền tí thôi, đã chấp nhận sự thật từ lâu rồi."
Đột nhiên dùng tin tức tố để an ủi cậu khiến cậu chợt có cảm giác mình đang rất tức giận.
Sự vụng về hiếm có của Trì Mục, không biết an ủi bằng lời nói thế nào nên chỉ có thể dùng tin tức tố nói cho Lạc Ngu biết tâm trạng của hắn.
Lạc Ngu đạp cửa phòng định đến phòng tắm tắm rửa, khi vừa bước ra cửa liền ngửi thấy mùi thơm.
Bếp nhà Trì Mục theo kiểu mở, mùi thơm gần như bao phủ khắp nhà.
Lạc Ngu ngửi vài lần: "Cậu đang hầm gì à? Thơm quá đi."
Trì Mục: "Thịt bò."
Thật ra trước kia Trì Mục cũng không có kinh nghiệm nấu nướng, đây là vừa mới tra sách dạy nấu ăn, bò sốt vang nấu theo công thức có lẽ không xảy ra sai sót đâu.
Lạc Ngu: "Đúng lúc đang đói, vậy tôi đi tắm trước nhé."
Khi Lạc Ngu đang tắm mới để ý mình vẫn luôn để điện thoại trong phòng tắm. Tắm xong cầm điện thoại lên xem mới phát hiện Kiều Uyển Dung đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Nói chung toàn là những câu đại loại như 'Có ăn sáng không', 'Có ăn cơm trưa không', 'Chơi thế nào rồi', 'Đã ăn những gì', 'Có ra ngoài không', sự lo lắng quan tâm như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Lạc Ngu suy nghĩ một lúc, gửi một câu 'Khá ổn' qua.
Dù sao cũng không thể nói mình ngủ thẳng đến tận giờ được.
Lúc Lạc Ngu đi ra, thịt bò mà Trì Mục hầm đã sắp chín, mùi rượu hòa lẫn mùi thịt khiến Lạc Ngu ngửi thôi cũng chảy nước miếng.
Lạc Ngu nhớ tới lời hỏi thăm quan tâm của Kiều Uyển Dung, cầm điện thoại chụp tách tách vài tấm gửi cho bà.
Kiều nữ sĩ bên kia xem kỹ ảnh rồi trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Mẹ: Đây là Tiểu Trì làm à?
Lạc Ngu: Vâng, thơm lắm luôn mẹ ạ.
Mẹ: Sau này con cũng học chút đi, hay là thời gian nghỉ con ở nhà theo mẹ học nấu ăn nhé?
Trong quan niệm của Kiều Uyển Dung thì đương nhiên là Omega ở nhà nấu ăn nhiều hơn, nhưng tài nghệ nấu nướng của Lạc Ngu đỉnh nhất là nấu mì ăn liền.
Lạc Ngu lẩm bẩm: "Con chỉ gửi ảnh cho mẹ thôi mà sao lại bẻ lái bảo con nghỉ hè học mấy thứ nấu ăn này? Con học cái đó làm gì."
Sớm biết vậy cậu đã không vẽ vời thêm chuyện.
Trì Mục đang rửa trái cây trong bếp, nghe vậy nói: "Cậu có thể nói với dì là tôi cảm thấy cậu không cần học nấu cơm."
Lạc Ngu nhấn mạnh: "Là tôi cảm thấy tôi không cần học nấu cơm."
Tuy rằng nói thế, nhưng lúc Lạc Ngu gõ chữ vẫn rất thành thật.
Lạc Ngu: Trì Mục nói con có thể không cần học nấu ăn.
Mẹ:... Ừ.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Uyển Dung: Mày lại khoe tình cảm với mẹ mày nữa à?