Quà tặng
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Cho đến nay đây tuyệt đối là lần đánh dấu khó quên nhất của Lạc Ngu, thậm chí còn vượt xa cú sốc lần đầu tiên của cậu.
Nước trong bể bơi, cơ thể người ngâm nước lạnh buốt nhưng Lạc Ngu vẫn cứ thấy nóng hầm hập.
Thành bể cũng lạnh ngắt, Lạc Ngu dán chặt lên trên, vẻ mặt có chút mơ màng.
Đắm chìm giữa biển bạc hà ẩn chứa ý đồ muốn khống chế khiến cậu dù đang nổi trên mặt nước lại tựa như chìm trong nước không tài nào thở nổi.
Trong khoảnh khắc đạt tới cao trào, cảm giác thậm chí còn mơ hồ, giác quan như rơi vào một khoảng trống rỗng, mênh mông mờ mịt không còn lại gì khác.
Lạc Ngu được đưa lên bờ, người cậu ướt rượt, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân vết nước.
Lý trí dường như bị quăng vào một không gian khác, trôi nổi lững lờ bên ngoài cơ thể.
Lạc Ngu sắp đứng không nổi nữa, ở trong nước tiêu hao thể lực nhanh hơn so với thường ngày.
Lạc Ngu được Trì Mục bế tới sô pha rộng lớn, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà để ý tới chuyện người mình ướt sũng sẽ làm ướt sô pha, mệt phờ người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trì Mục bật một bóng đèn nhỏ ở phòng khách, làm lộ rõ mấy dấu vết đỏ hồng trên người Lạc Ngu.
Vẻ mặt Lạc Ngu nhuốm đầy mệt mỏi, mặc cho Trì Mục tiếp tục lưu lại dấu vết vỗ về trên những vết thương kia.
Lúc bị chạm vào thực ra không đau mấy, lí do là tuy đánh nhau không hạ thủ lưu tình nhưng cũng kiểm soát lực mạnh yếu, chẳng hề coi đối phương như kẻ thù hay cứ đánh vào bộ vị quan trọng mà là đánh nhau so kỹ thuật, cho nên chỉ gây ra vết thương nhẹ mà thôi.
Hơi thở ấm nóng phả lên những dấu vết kia mang theo cảm giác ướt át dịu dàng, trộn lẫn vào vết nước trên người Lạc Ngu.
Lạc Ngu dùng chân chặn ngực Trì Mục mở miệng nói: "Mau đánh dấu."
Cậu nghiêng người chỉ vào tuyến thể của mình.
Nếu Trì Mục cứ lề mề tiếp thì có khi còn tới thêm một lần không chừng. Lạc Ngu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho bước cuối cùng, ít nhất bây giờ cậu không muốn.
Trì Mục theo ý cậu, hiện tại cũng không muốn đùa giỡn người ta quá, cúi đầu cắn lên tuyến thể Lạc Ngu.
Cảm giác tin tức tố xông vào cơ thể gần như sung sướng ngang với lúc đạt tới cao trào, hoặc là nói không hề thua kém tẹo nào.
Tin tức tố được truyền vào như thấm vào linh hồn, vui sướng không thể ngăn cản.
Sau khi Lạc Ngu ngủ, Trì Mục đưa cậu đến phòng ngủ chính ở tầng hai, lau sạch người giúp cậu xong rồi đắp chăn lên cho cậu.
Làm xong xuôi mọi việc hắn mới thở phào một hơi, bước vào phòng tắm, ở trong hồi lâu mới ra ngoài.
Sau khi Lạc Ngu tỉnh lại đã chẳng muốn nói gì về chuyện xảy ra trước đó nữa. Loại chuyện này mới đầu còn hốt hoảng chứ giờ thì cậu đã có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi.
Bản thân Lạc Ngu cũng không phát hiện cậu đã quen với đụng chạm của Trì Mục. Rõ ràng số lần chưa tính là nhiều, ngoại trừ một tuần đầu rối loạn thì một tháng chỉ có một lần thôi, tính ra cũng mới chỉ ba bốn lần.
Lạc Ngu tỉnh lại thì đêm đã vào khuya, Trì Mục nằm bên cạnh cậu đã ngủ rồi.
Lạc Ngu mở mắt chống đầu ngắm vẻ mặt say ngủ của Trì Mục, mạch suy nghĩ trong đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Cậu đã hoàn thành xong món quà chuẩn bị cho Trì Mục, chỉ đợi tặng đi thôi.
Cho nên tặng kiểu gì để món quà này mang lại cảm giác bất ngờ đây nhỉ?
Lạc Ngu nghĩ một hồi, đầu óc không có nhiều tế bào lãng mạn lắm bày tỏ thật khó nghĩ quá.
Trước đây cậu chưa từng tặng quà cho ai mà dụng tâm chuẩn bị thế này. Tuy rằng cậu cũng thường tặng quà cho Đinh Duệ Tư nhưng cũng không dành nhiều công sức như vậy: đích thân tự tay làm, hỏng lần nào làm lại lần đó, ngay cả bên ngoài cũng nhờ mẹ vẽ hộ hai lần.
Lạc Ngu tự tưởng tượng vài trường hợp trong đầu, cũng nghĩ luôn không biết Trì Mục có thích món quà này không.
Trì Mục chắc sẽ thích món quà này chứ ha?
Lạc Ngu suy nghĩ miên man, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra kết quả nên vẫn quyết định tặng món quà này một cách bình thường, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi Lạc Ngu tỉnh lại thì Trì Mục vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trì Mục: "Tôi đã gọi bữa sáng rồi, tắm xong thì đi xuống phòng ăn dưới tầng ăn sáng."
Lạc Ngu đáp một tiếng, vén chăn chuẩn bị rời giường.
Vừa vén ra cậu liền phát hiện bất thường, quần bơi của cậu bây giờ có thể vẫn đang trôi nổi dưới bể bơi, trần truồng ngủ suốt một đêm mà cậu không hề phát hiện ra.
Lạc Ngu dùng tốc độ nhanh nhất đắp chăn lại, cậu thề cậu chắc chắn nghe thấy Trì Mục bật cười lúc đi ra.
Tắm rửa mặc quần áo xong xuôi đi xuống tầng thì Trì Mục đã mở hết nắp hộp đồ ăn ra, bày xong bữa sáng của Lạc Ngu.
Bữa sáng khá thanh đạm, cháo và dưa muối khai vị, còn có xíu mại, sủi cảo hấp và bánh bao.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bọn họ rời khỏi biệt thự nhỏ này. Trước khi đi Lạc Ngu còn đặc biệt đến bể bơi nhìn một cái, được lắm, bằng chứng quần bơi đã bị tiêu hủy.
Nơi này không dễ bắt xe nhưng Trì Mục cũng không gọi lái xe tới đón mà đặt xe trên app rồi theo Lạc Ngu đến nhà cậu.
Trên đường đi Lạc Ngu gửi tin nhắn cho Đinh Duệ Tư nhưng bên kia vẫn không trả lời.
Điều này nằm trong dự đoán của Lạc Ngu, có lẽ ba Đinh Duệ Tư đã tịch thu điện thoại của cu cậu rồi.
Đến cổng chung cư, Lạc Ngu không vội về nhà mà cũng không đến nhà Đinh Duệ Tư.
Cậu ghé vào siêu thị mini trong chung cư mua một đống đồ ăn vặt rồi đi vòng ra sau khu nhà chỗ Đinh Duệ Tư.
Ở đó có một sân tập nho nhỏ, mấy đứa trẻ con đang chơi xung quanh đó. Có một đứa trông thấy Lạc Ngu thì lon ton chạy qua.
"Anh Lạc Ngu, anh Đinh Duệ Tư lại bị nhốt rồi ạ?"
Lạc Ngu xoa đầu cậu bé: "Nhóc Tiền hở? Anh còn tưởng nhóc quên anh rồi đấy, còn nhớ giỏi nhỉ."
Nhóc Tiền cũng là một cậu nhóc Alpha, sống ở khu nhà sau khu nhà Đinh Duệ Tư, thường xuyên chơi ở chỗ này. Lần đầu tiên Lạc Ngu gặp nhóc Tiền thì nhóc mới chừng bốn tuổi, bây giờ có lẽ đã tám tuổi rồi.
Nhóc Tiền tự hào vỗ ngực mình: "Đương nhiên là nhớ rồi, trí nhớ của em cực tốt, nhưng lâu lắm rồi anh không tới chơi với em."
Lạc Ngu: "Bọn anh phải đi học mà, làm như cũ nhá, cái này cho em."
Lạc Ngu nhét sữa và khoai tây chiên trong tay vào tay nhóc Tiền. Cậu nhóc làm dấu 'ok' với cậu rồi đứng nguyên tại chỗ điều chỉnh hơi thở, sau đó dồn khí xuống đan điền.
"Anh Đinh Duệ Tư đẹp trai ơi! Ra đây chơi đi!"
Giọng nói ấy vô cùng vang dội, dọa cho con chim đầu cành sợ hãi bay đi.
Tình huống trước mắt hiển nhiên vượt quá khỏi nhận thức của Trì Mục, đến cả Trì Mục bình tĩnh như thế cũng suýt bị tiếng gào to kỳ dị này làm cho giật thót.
Lạc Ngu vỗ đầu nhóc Tiền: "Ngoan, đi chơi đi."
Nhóc Tiền vẫy vẫy tay, ôm đồ ăn vặt quay lại sân tập.
Lạc Ngu cười với Trì Mục nói: "Thằng nhóc vui phết nhỉ?"
Trì Mục gật đầu, giọng cũng rất vang.
Lạc Ngu: "Đinh Duệ Tư trước đây cũng thường xuyên bị ba nhốt trong nhà. Khi đó tôi sẽ đứng dưới này gọi nó, có lẽ là hồi cấp hai, lúc tôi tới thì cậu nhóc này đang chơi bên cạnh."
Lạc Ngu nhớ lại khi đó, vẫn cảm thấy rất thú vị.
Lạc Ngu giơ tay áng chừng: "Hồi ấy nó mới khoảng bốn tuổi thôi, lớn tầm này này."
Lạc Ngu: "Nó nói rằng tôi gọi bé quá, nếu tôi cho nó một chiếc kẹo thì nó sẽ gọi giúp tôi."
Trì Mục: "Rất có đầu óc kinh doanh."
Lạc Ngu: "Mới đầu tôi vốn không định quan tâm, nhưng sau đó nó còn bàn điều kiện với tôi, nói có thể mua một tặng một, lần sau sẽ giúp tôigọi miễn phí một lần. Một thằng nhóc mới hơn bốn tuổi thôi đấy mà khiến tôi vui ơi là vui. Tôi cho nó kẹo luôn, trẻ con đứa nào cũng to mồm cả, hiệu quả tốt đến bất ngờ."
Lạc Ngu: "Sau này Đinh Duệ Tư đến thương lượng với nó, dùng một gói que cay đổi lại sau này lúc nó gọi thì thêm ba chữ anh đẹp trai."
Lạc Ngu vừa nói vừa nhìn chằm chằm nhà Đinh Duệ Tư. Quả nhiên chỉ một lát sau, cửa sổ phòng Đinh Duệ Tư mở ra. Đinh Duệ Tư đứng trong thò đầu ra ngoài vẫy tay với Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư không dám hét quá to, chỉ có thể khoa tay múa chân ra hiệu.
Trì Mục nhìn chằm chằm một hồi: "Cậu ta đang nói gì thế?"
Lạc Ngu nhìn chằm chằm một hồi rồi nói: "Chắc là nói nó vẫn còn sống."
Ra dấu cách xa thế kia, nếu Lạc Ngu xem hiểu được thì cậu chính là đối tượng phù hợp 100% của Đinh Duệ Tư luôn.
Đinh Duệ Tư vẫy tay một lúc rồi biến mất.
Khoảng chừng ba bốn phút sau, Đinh Duệ Tư mới ló đầu ra rồi ném thứ gì đó xuống.
Lạc Ngu nhặt thứ mà cậu ta ném lên, là túi đựng bút, ngoại trừ bút thì bên trong còn có một tờ giấy, bên trên viết một câu vô cùng nguệch ngoạc.
'Ngu ca cứ yên tâm bay đi, Nhụy ti sẽ luôn sát cánh theo cùng!'
Lạc Ngu: "Tên ngốc này."
Mặc dù Lạc Ngu nói vậy nhưng rõ ràng tâm trạng tốt hơn nhiều.
Ít nhất Đinh Duệ Tư còn có sức sống vui mừng hớn hở là được, Lạc Ngu chỉ lo Đinh Duệ Tư quá bướng sẽ bị đánh kinh hơn.
Cậu cầm túi bút của Đinh Duệ Tư trong tay, vẫy tay với Trì Mục.
"Cậu đứng dưới tầng chờ tôi một lát, tôi có cái này muốn cho cậu."
Trì Mục không biết cậu chỉ thứ gì, gật đầu.
Lạc Ngu chạy như bay về nhà, Kiều nữ sĩ đã đi làm, trong nhà không có ai.
Lạc Ngu đi vào phòng lấy quà. Cậu cất công gói hộp đàng hoàng rồi bỏ vào trong chiếc túi khá đẹp.
Lạc Ngu chạy xuống lầu, đưa túi cho Trì Mục.
Lạc Ngu: "Tuy quà đến hơi muộn nhưng coi như lòng biết ơn của tôi dành cho cậu về vụ Thôi Hàm lần trước, cậu nhớ về nhà mới được mở ra đấy."
Trì Mục kìm nén hiếu kỳ trong lòng: "Được."
Lạc Ngu nói thêm: "Đồ này là tự tôi làm đấy, chắc không đến nỗi đẹp lung linh đâu, mà cũng không có tác dụng gì cả."
Trì Mục: "Chỉ cần là cậu tặng thì tôi thích hết."
Lạc Ngu: "... Người anh em à, đừng có sến sẩm thế được không?"
Lạc Ngu đẩy vai Trì Mục, vẫy tay với hắn.
Lạc Ngu: "Rồi đấy, bây giờ cậu mau mau về nhà đi, tôi không tiễn cậu nữa, bái bai."
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút không thể nào tả nổi, ánh mắt của Trì Mục khiến Lạc Ngu cảm thấy toàn thân nóng bừng hoảng hốt.
Lạc Ngu đi lên nhà, lúc bước đến cửa sổ tầng hai thì không nhịn được ló đầu ra ngó xem Trì Mục đi chưa.
Trì Mục vẫn đứng nguyên tại chỗ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu.
Lạc Ngu lại vẫy tay: "Cậu mau về nhà đi."
Trì Mục: "Ừ."
Lạc Ngu đi lên tầng ba, lúc đi đến khúc ngoặt lại không nhịn được nhìn ra lần nữa.
Trì Mục vẫn chưa đi, vẫn đang ngẩng đầu nhìn Lạc Ngu.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, đến tận khi Lạc Ngu sắp lên tới tầng nhà mình thì Trì Mục mới vẫy tay với cậu.
Lạc Ngu: "... Đồ ngốc."
Cũng không biết là đang nói Trì Mục hay đang nói mình.