Lớp 12
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Dưới ánh mặt trời, Lạc Ngu dùng tay chắn ánh nắng nhìn màn hình, gửi tin nhắn cho Trì Mục.
[Lạc Ngu]: Tôi đã nói với bọn Đinh Duệ Tư rồi.
Tâm trạng Lạc Ngu rất tốt, còn gửi một sticker qua.
[Trì Mục]: Xem ra rất suôn sẻ.
[Lạc Ngu]: Nhất định phải suôn sẻ.
Trước kia Lạc Ngu không nói là do không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình, hiện tại rốt cuộc đã bước qua điểm mấu chốt đó, cũng có thể nói rồi.
Hai kẻ dở hơi bên cạnh đừng nói cái gì mà trở mặt tuyệt giao, còn đang nghĩ cách chọc cho cậu vui vẻ đây này.
Lạc Ngu bỗng thấy mình vẫn rất may mắn, có tình thân tình bạn, bây giờ còn có Trì Mục.
Tâm trạng ngọt lịm ấy khiến bản thân Lạc Ngu ê cả răng, không nhịn được bật cười.
[Trì Mục]: Bên tôi cũng rất suôn sẻ.
[Trì Mục]: Lúc nào cùng ăn bữa cơm nhé, chọn luôn tối nay được không?
[Lạc Ngu]: Được, để tôi nói với họ một tiếng.
[Lạc Ngu]: Vẫn ở quán này à, hay đổi quán khác?
Lạc Ngu biết khẩu vị của Trì Mục thực ra thiên về thanh đạm, hai người kia thì cậu không biết.
[Trì Mục]: Ăn hải sản không?
[Lạc Ngu]: Ăn!
[Trì Mục]: Cứ quyết định vậy đi.
[Lạc Ngu]: Okkkkk!
Hai kẻ ngốc bấm tốc biến cũng không chạy quá xa, đang ở góc đường đợi Lạc Ngu chậm rãi đi tới.
Lạc Ngu nói với bọn họ về chuyện ăn cơm tối nay, Dư Hiểu Song lẩm bẩm: "Muốn bày rượu cưới nhanh vậy à?"
Đinh Duệ Tư: "Thế tớ có cần chuẩn bị chút quà gặp mặt gì đó không?"
Trán Lạc Ngu hơi nổi gân xanh: "Gặp bạn học, cậu chuẩn bị quà gặp mặt mẹ cậu à?"
Đinh Duệ Tư cười đùa: "Vậy tớ không thể tặng cho Thang Nguyệt món quà vô cùng long trọng chính thức à? Về sau phải bắt tay làm hòa rồi đó, biến chiến tranh thành hòa bình, kẻ thù nay đã thành thông gia."
Lạc Ngu: "Dù là như vậy thì bài tập toán cậu cần làm vẫn phải làm."
Vẻ đắc ý trên mặt Đinh Duệ Tư lập tức sụp đổ: "Sao mà vô tình quá vậy? Cứ để tớ thoát khỏi vực sâu Toán học một tí đi."
Lạc Ngu uống nước: "Đúng rồi, lớp học thêm của cậu thế nào? Cậu thấy được không?"
Đinh Duệ Tư nhún vai: "Tớ thấy không ổn lắm, cũng chỉ xem tớ làm bài tập mà thôi. Có lẽ có chút hiệu quả chăng, dù sao tớ thấy hiệu quả không lớn, giáo viên kia còn giảng không hay bằng thầy Toán ở trường."
Lạc Ngu: "Không nói lại với ba cậu à?"
Đinh Duệ Tư: "Đó là họ hàng bên đằng ba tớ, nói với ổng có mà ăn đấm à? Thôi ở lại đấy cũng tốt, giáo viên dạy Tiếng Anh là một người chơi game rất giỏi, hơn nữa tớ luôn cảm thấy giọng thầy ấy quen cực, không nhớ là đã nghe được ở đâu."
Dư Hiểu Song: "Á, có vấn đề! Là ai nói Omega sẽ ảnh hưởng tốc độ xuất kiếm của người đó ấy nhở?"
Đinh Duệ Tư: "Nghĩ vớ vẩn gì thế, nếu là Omega thì ông đây đã khoe lâu rồi. Người ta là Alpha đó, trông rất đẹp, có điều vẫn không thể so sánh với Ngu ca của anh, nhưng kỹ thuật chơi game thực sự không tồi, có điều vẫn không thể so sánh với Ngu ca."
Lạc Ngu: "Bớt nịnh hót đi, đi chơi game không? Chiều cậu rảnh không?"
Đinh Duệ Tư: "Lớp học thêm chiều nay là môn Tiếng Anh, tớ khỏi đi cũng được."
Ba người tụ họp cùng nhau cơ bản chính là chơi game, hoặc là Dư Hiểu Song xem hai người chơi bóng rổ, hoặc là hai người lôi kéo Dư Hiểu Song vận động.
Dư Hiểu Song là trạch nữ chính hiệu, lười vận động, ngoài hoạt động giải trí ăn uống tương quan với họ ra thì chỉ có chơi điện tử.
Nhưng ba người họ cũng đã lâu không chơi game cùng nhau nên lập tụ ngay.
Ba người tìm quán net ngồi chơi cả chiều, mãi đến khi Trì Mục gửi tin nhắn cho Lạc Ngu mới nghỉ.
Trì Mục lái xe tới, tài xế do bạn học Ngụy Kha tạm thời đảm nhiệm. Dư Hiểu Song ngồi ghế phó lái, Lạc Ngu và Trì Mục ngồi một bên, Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt ngồi một bên.
Bốn Alpha ngồi cùng nhau, rõ ràng ghế sau hơi chen chúc.
Đinh Duệ Tư từ trước đến nay ham hóng hớt không chê lớn chuyện, lập tức đề nghị: "Ngu ca, hay là cậu ngồi lên đùi Trì ca đi, như vậy là có thể dành ra chút không gian cho bọn tớ, tớ sắp bị chèn dẹp lép rồi."
Trì Mục cho Đinh Duệ Tư một ánh mắt khen ngợi, Đinh Duệ Tư gật đầu đón nhận, vô cùng lịch sự.
Lạc Ngu lườm cậu ta một cái: "Nếu cậu chê chật thì cứ ngồi lên đùi Thang Nguyệt đi, không thì bảo Thang Nguyệt ngồi lên đùi cậu cũng được."
Thang Nguyệt: "Không cần đâu, tôi sợ cậu ta đè chết tôi mất."
Đinh Duệ Tư: "Nói như thể cậu không đè chết tôi ấy, không biết mình nặng bao nhiêu à?"
Sự thật chứng minh dù cho quan hệ của Lạc Ngu và Trì Mục đã công khai, hai người này cần tranh cãi vẫn sẽ tranh cãi, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là bắt tay làm hòa.
Lạc Ngu không đếm xỉa hai người bên cạnh bắt đầu cãi cọ, ngọ nguậy người, cậu ngồi chen vào chỗ Trì Mục quả thực cũng khó chịu, dứt khoát vỗ đùi Trì Mục, tỏ ý Trì Mục nhường chút.
Trì Mục mở rộng vòng tay ôm trọn Lạc Ngu, bàn tay đặt lên eo Lạc Ngu, siết chặt người trước mặt hắn.
Lạc Ngu nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Có cảm thấy nặng lắm không?"
Trì Mục nhẹ giọng đáp: "Không, hình như gầy hơn hồi học kỳ trước một chút."
Trì Mục lấy lòng bàn tay đo eo Lạc Ngu, mảnh khảnh dẻo dai, vừa vặn khảm vào lòng hắn.
Hai người đang tranh cãi bên cạnh bất giác ngừng lại, nhìn nhau cạn lời nghẹn họng.
Đinh Duệ Tư: "Thôi, không cãi với cậu nữa, có gì hay ho đâu, dù sao cũng đều là chó độc thân."
Thang Nguyệt: "Giờ phút này tôi thấy cậu nói rất đúng."
Dư Hiểu Song: "Em ngồi ghế trước cũng cảm thấy bị xúc phạm."
Ngụy Kha vẫn giữ im lặng nhưng cũng gật đầu tỏ rõ thái độ của mình.
Lạc Ngu và Trì Mục hoàn toàn không biết mình đang rắc cơm chó, nghịch ngón tay của nhau, nhẹ nhàng ngửi tin tức tố của đối phương trong không gian chật hẹp.
Nói chung đây chính là lợi ích của phù hợp hoàn toàn, dù cho có miếng dán ngăn mùi cũng có thể cảm nhận được mùi của đối phương mà những người ngồi cạnh không hề cảm giác được.
Xe chạy đến nơi, Lạc Ngu tự nhiên nắm tay Trì Mục bước vào trong. Bọn họ vui vẻ ăn xong bữa hải sản lớn, uống bia tùy ý tán gẫu.
Sao trời lấp lánh sáng ngời, hòa với tâm trạng hào hứng của các thiếu niên.
Thời gian như sông hội tụ đổ ra biển lớn, mỗi ngày đều giống nhau, nhưng dường như mỗi ngày lại khác nhau.
Đối với Lạc Ngu mà nói, kỳ nghỉ hè này khác với những kỳ nghỉ hè khác, khác chỗ nào đương nhiên là ở Trì Mục.
Không phải ngày nào cũng gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn cơm xem phim, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau tập luyện trong phòng gym ở nhà Trì Mục, hoặc đi dạo trên cầu ven sông, đến sân bãi chuyên dùng đua xe.
Thế là mùa hè này trôi qua cực kỳ nhanh, trong nháy mắt, Lạc Ngu đã nghênh đón lớp 12 của mình.
Lớp 12 dù sao cũng khác lớp 10 và 11. Trường trung học phổ thông số 1 Tây Giang có ba dãy phòng học, tương ứng với lớp 10, 11 và 12. Mỗi lần lên lớp là một lần chuyển đến dãy phòng học tương ứng, để học sinh thông qua môi trường xung quanh cảm nhận được mình thực sự đã lên lớp.
Lạc Ngu vẫn nằm trong tay cô chủ nhiệm lớp 11-1, dù ba Đinh Duệ Tư đã nói chuyển Đinh Duệ Tư sang lớp khác nhưng cái tên Đinh Duệ Tư vẫn vững vàng xuất hiện trong danh sách lớp 12-1.
Trì Mục vẫn vững vàng đứng nhất lớp, cô chủ nhiệm hiển nhiên không thể để học trò cưng của mình lọt vào tay giáo viên khác, cho nên tổng thể thành viên trong lớp không thay đổi gì nhiều.
Học kỳ mới không khí mới, biển lớp trên cửa đổi thành 12-1, hành trình mới sắp bắt đầu.
Đầu học kỳ mới vẫn chưa xếp lại chỗ ngồi cho nên mọi người tự do ngồi với nhau.
Lạc Ngu quen thói chọn ghế sau cùng, Trì Mục ngồi bên cạnh cậu.
Sau khi thấy học sinh có mặt đủ cả rồi, cô chủ nhiệm đi giày cao gót đứng trên bục giảng, bắt đầu tiến hành buổi họp lớp đầu tiên.
Không thể không nói giáo viên chủ nhiệm đa số đều là tuyển thủ xuất sắc trong ngành nấu súp gà cho tâm hồn, luôn có thể truyền cảm hứng cho học sinh, khiến học sinh cảm thấy được khích lệ không ngừng.
Lạc Ngu nghe cô lặp đi lặp lại hai chữ lý tưởng, tay chống mặt, thấy hơi mờ mịt.
Mục tiêu của cậu từ nhỏ đã rất kiên định, nhưng hiện tại điều kiện khách quan không cho phép nên cậu chỉ có thể thay đổi mục tiêu.
Đổi thành gì thì cậu vẫn chưa nghĩ xong.
Cậu lặng lẽ đụng cánh tay Trì Mục, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi hắn: "Lý tưởng của cậu là gì?"
Lạc Ngu vốn tưởng Trì Mục sẽ nói mình muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, hoặc đại loại như những lời rất ngầu, nhưng Trì Mục lại nói: "Mục tiêu tạm thời là thay đổi hiện tại."
Lời nói của Trì Mục khiến Lạc Ngu không hiểu lắm, nhưng cậu cũng không kịp hỏi kỹ, bởi vì hình như cô chủ nhiệm đứng phía trên đã phát hiện bọn họ đang nói chuyện, mỉm cười bảo Trì Mục đứng dậy, hỏi lý tưởng của hắn là gì.
Ánh mắt cả lớp rẹt rẹt rẹt hướng về phía này, đợi Trì Mục phát biểu.
Trì Mục: "Lý tưởng của em là có thể đóng góp cho lĩnh vực máy vi tính trong khả năng cho phép..."
Lạc Ngu: "..."
Lạc Ngu lặng yên nghe Trì Mục nói, nhìn những người bên cạnh và cả cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng cũng ngạc nhiên thán phục khen ngợi hắn.
Cuộc sống năm cuối cấp 3 mở màn như vậy đấy, Trì Mục vẫn là lớp trưởng, Lạc Ngu được bổ nhiệm làm lớp phó Vật lý, ngay cả Đinh Duệ Tư cũng được làm lớp phó Tiếng Anh.
Cô chủ nhiệm nói, đây là chế độ khích lệ, để họ lấy mình làm gương, phát huy sở trường, khắc phục nhược điểm.
Lạc Ngu chỉ cảm thấy mỗi ngày phải thu bài tập mệt xỉu.
Lớp chia thành các tổ nhỏ, bài tập nộp cho tổ trưởng, sau đó tổ trưởng nộp cho lớp phó bộ môn.
Lạc Ngu vốn tưởng rằng mọi người đều rất tự giác, kết quả không ngờ ngày đầu tiên đã không nộp đủ bài tập.
Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt đã ra khỏi chỗ ngồi đi giục từng người một, Lạc Ngu ôm chồng bài tập kia đứng dậy bỏ lên bàn giáo viên.
Tiếng rầm thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, Lạc Ngu gõ bàn.
"Còn ai chưa nộp bài tập Vật lý thì nộp bây giờ, ngay và luôn, tôi đếm đến mười, nếu không nộp thì đưa danh sách cho tôi."
Lạc Ngu nhìn mặt đồng hồ đeo tay, bắt đầu đếm.
Không ai rề ra nữa, bởi vì trông Lạc Ngu thực sự rất hung dữ.
Uy danh bên ngoài của cậu dù đã qua một kỳ nghỉ hè cũng không giảm đi tí nào.
Trì Mục ở dưới chống cằm nhìn cậu, vợ tôi thật ngầu.
Tiết cuối cùng buổi chiều là môn Vật lý, Lạc Ngu mang bài tập giáo viên đã chấm quay lại lớp. Cậu vừa ngồi xuống thì lớp phó văn nghệ cầm bảng biểu bước vào lớp và thông báo với mọi người hoạt động sắp tới.
Trường Trung học số 1 Tây Giang có một truyền thống là tổ chức ngày hội văn hóa đầu năm học, không chỉ để học sinh lớp 10 mới vào thấy được tài hoa của các đàn anh đàn chị khóa trên mà còn cho học sinh lớp 12 thấy được sức sống tràn trề của các em khóa dưới.
Mỗi lớp biểu diễn một tiết mục, cũng có thể đồng diễn với nhau.
Lớp phó văn nghệ: "Có ai hào hứng báo danh không nào?"
Mọi người mồm năm miệng mười bàn bạc, đến lúc phải đăng kí thì lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi do dự.
Ở hàng sau không biết Alpha nào hô một tiếng: "Ngu ca làm một tiết mục thay lớp chúng ta ra trận đi."
Mọi người bắt đầu hùa theo, dù sao mọi người đều biết Lạc Ngu biết hát biết chơi trống.
"Ngu ca một tiết mục!"
"Ngu ca dùng mị lực của cậu giết sạch họ trong chớp mắt đi!"
Lạc Ngu dựa ghế lười nhác nói: "Cũng không phải không được, tôi hát được vài bài, nhưng không đảm bảo hay đâu."
"Cậu hát gì cũng hay!"
"Bây giờ có thể hát không?!"
Bầu không khí trong lớp sôi nổi, mọi người nô nức lên tiếng. Truyện Full
Lạc Ngu ngồi thẳng người, hắng giọng.
"Yên lặng nào yên lặng nào! Ngu ca của chúng ta sắp biểu diễn rồi!"
Cả lớp lập tức yên ắng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người đều cho rằng có thể Lạc Ngu sẽ hát bài gì đó thật bùng cháy. Cậu luôn cho người ta cảm giác là thiếu niên vừa A khí ngời ngời vừa nhiệt liệt, giống như một con dao sắc bén xé đi vỏ ngoài lạnh lùng vô vị.
Mà lần này Lạc Ngu mở miệng, giai điệu lại vô cùng êm ái.
"Trong sách cứ mãi viết về những buổi chiều hoàng hôn ngất ngây niềm vui
Anh và em cùng nhau đạp xe tán gẫu đôi điều
Em khoác trên mình bộ quần áo trắng tinh mà anh rất thích
Lướt qua rất nhiều khung cảnh, trải qua nhiều điều lãng mạn..."
Mọi người nín thở, nào là sợ hãi, nào là hoảng hốt, đến cả học sinh lớp khác đi qua cũng không nhịn được dừng lại nghe.
Mắt Lạc Ngu nhìn thẳng vào Trì Mục trước mặt, mặt mày mang theo ý cười thoải mái.
"Anh cũng có đôi chút thích thú nụ hôn vừa rồi phải không
Nếu không thì tại sao cứ nắm lấy tay em mãi không buông..."
Trì Mục đang nắm tay cậu lặng lẽ siết chặt, dường như trong mắt chỉ có thể chứa thiếu niên trước mặt.
"Chầm chậm thích anh, chầm chậm thân thiết,
Chầm chậm kể về mình, chầm chậm bước cùng anh..."
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều trên cành cây, thâm nhập vào lòng thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Ngu hát bài Chầm chậm thích anh của Mạc Văn Úy.
(bản dịch lời tham khảo từ wordpress, có thay đổi một chút cho hợp với truyện)