Hai con chim hoàng oanh hót trên cành liễu xanh
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Cành lá không đan xen, ánh sáng xuyên qua khe hở rơi xuống trên mặt đất, hình thành từng vùng sáng bất quy tắc.
Lạc Ngu tựa vào thân cây dùng mu bàn tay che mắt lẩm bẩm: "Tôi thật không ngờ có một ngày tôi vậy mà vào rừng nhỏ với cậu."
Trì Mục lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Lạc Ngu, nhìn khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, híp mắt: "Thế cậu vốn muốn vào cùng ai?"
Cái câu hỏi không khác gì kiếp nạn thứ 82 này, dù đầu óc Lạc Ngu hiện tại có mơ màng cũng nhận ra được nguy hiểm.
Lạc Ngu vùi đầu vào cổ Trì Mục, ngậm lấy vùng da nọ dùng răng nanh nhay, ấp úng nói: "Chưa hề nghĩ đến, đương nhiên không có ai khác, ngoài với cậu còn có thể với ai."
Ánh nắng vàng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, Lạc Ngu lúc này bị phơi nắng càng choáng váng hơn.
Trì Mục khẽ cười, bỏ khăn tay về lại trong túi, nhìn cần cổ trắng nõn của Lạc Ngu.
Mỗi một nơi trên cơ thể người đều có một vẻ đẹp riêng, khi tư duy trở nên mất tập trung tản ra thì mỗi nơi nó nhìn đến đều mang theo hương thơm ngọt ngào.
Hương liên kiều đã phá vỡ màn che của miếng dán ngăn mùi, như thủy triều tụ tập hướng về phía Trì Mục.
Lạc Ngu khàn giọng chỉ huy: "Đi tới trước một chút, chỗ quẹo ấy, chỗ đó là điểm mù, chỉ cần không chui vào từ bên ngoài thì sẽ không nhìn thấy."
Trì Mục cười khẽ: "Sao biết?"
Lạc Ngu: "Lần trước chui vào hút thuốc, bất thình lình có người chui từ đó ra."
Hơi thở Lạc Ngu không ổn định, cắn Trì Mục một cái: "Đừng lề mề nữa, nhanh lên."
Chỗ mà Lạc Ngu nói là một góc sát bên rừng cây và hội trường, cậu tựa vào Trì Mục, định đợi Trì Mục kéo cậu qua đó.
Đột nhiên cơ thể bị nhấc bổng lên khiến Lạc Ngu nhất thời trở tay không kịp, ngay cả đầu óc trì độn cũng tỉnh táo chút ít, vô thức vùng vẫy.
"Thả tôi xuống, dìu đi là được, đệt, chân tôi còn chưa gãy!"
Lạc Ngu chưa từng nghĩ đến chuyện bị bế kiểu công chúa, mặt vốn nóng bừng nay càng đỏ gay. Cậu không dùng lực vùng vẫy nữa, dù sao bị bế công chúa so với việc bị bế còn không ngừng vùng vẫy càng ẻo lả hơn.
Phản ứng bản năng của Omega khiến sức lực nói chuyện của Lạc Ngu giảm đi mấy phần, mắt cậu ngập hơi nước, ánh sáng chiếu vào càng trở nên sáng ngời lóng lánh.
Trì Mục bế thiếu niên có chiều cao xấp xỉ với mình không hề tốn sức. Vóc người Lạc Ngu vốn thiên gầy, hắn phớt lờ những gì Lạc Ngu nói, bế người từng bước tiến về phía trước.
"Trì Mục, cậu mẹ nói thấy tôi thế này liền bắt nạt tôi đấy à?"
Lạc Ngu hung dữ trừng hắn một cái, nghĩ qua hôm nay nhất định sẽ đòi lại thể diện, nhất định phải bế Trì Mục theo kiểu công chúa lượn quanh sân thể dục mười vòng để Trì Mục cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác xấu hổ đó.
Trì Mục thả người xuống, đỡ cậu dựa vào tường, hôn đi giọt nước mắt trên lông mi Lạc Ngu, mắt cong cong: "Chỉ bắt nạt cậu."
Giờ phút này, Lạc Ngu cũng chỉ có thể mặc người bắt nạt.
Ai có thể ngờ kẻ từng là trùm trường lúc này đang ở nơi sâu trong rừng nhỏ bị học sinh xuất sắc bắt nạt còn không có sức đánh trả đây?
Mặt trời cuối tháng chín vẫn còn rất chói chang, nắng gắt đến nỗi khiến lòng người ngây ngẩn.
Lạc Ngu đến nơi bóng râm, dựa vào Trì Mục hai má nóng hầm hập, thần trí cũng mê man.
Mùi bạc hà không có trở ngại gì chui vào mạch máu của cậu, hòa vào tin tức tố trong cơ thể cậu.
Máu chảy tuần hoàn, chuyển giao đến tim và đại não.
Đầu ngón tay cậu nắm đồng phục của Trì Mục, ngửa đầu hít khí.
Có lẽ thích chính là thứ khiến tâm trí người ta mơ hồ hỗn loạn như vậy, nhìn người nọ đâu đâu cũng đẹp.
Hai người đều là học sinh quy củ tự trọng giữ thân trong sạch, thứ nảy nở đâm chồi lớn lên lúc này vẫn còn nhạt màu, đụng chạm cùng một chỗ, nóng đến mức có thể so sánh với mặt trời chói chang trên trời. (là con ciu đấy ạ)
Những lúc thế này Lạc Ngu luôn không có quyền chủ động, bây giờ cũng không có cách nào. Ai bảo thần trí Omega vào lúc này hỗn độn như trong mây mù, chỉ có thể dựa vào Alpha của mình, giành trọn tín nhiệm cho hắn, giao phó cả thể xác và tinh thần cho hắn.
Vườn trường lúc này vắng vẻ, ngoài bác bảo vệ ra thì tất cả mọi người đều ở trong hội trường.
Ngay cả bầu không khí cũng không ồn ào ầm ĩ, yên tĩnh vắng lặng đến nỗi làm nổi bật lên tiếng chim líu lo, đặc biệt rõ ràng.
Chí ít Lạc Ngu nghe được như vậy.
Bàn tay đang bấu chặt vào tường của cậu bị Trì Mục kéo lại, đưa cậu chạm vào hai con chim đang hót.
Lạc Ngu càng choáng váng hơn, người trước mắt dường như có bóng chồng.
Cậu không có sức lực chạm vào nữa, níu chặt lấy cành cây mọc tự do trong rừng cây bên cạnh, bứt xuống vài cọng lá.
Có lẽ chú cắt tỉa lá cây trông thấy sẽ mắng đôi câu, nhưng Lạc Ngu không còn lòng dạ nào nghĩ những cái đó nữa.
Lá cây bị cậu nắm chặt vô cùng, nước vắt ra lòng bàn tay thấm mùi thực vật, hai con chim nọ cũng nhuốm mùi lá.
Mùi bạc hà như tấm lưới được gió đan dệt, chuyển động không ngừng theo dòng chảy không khí.
Khi hai con chim vỗ cánh bay cao về phía mặt trời, đáy mắt Lạc Ngu rã rời mê man.
Thế giới trong sáng quang đãng, Lạc Ngu nghiêng đầu nhìn Trì Mục, sau đó trên môi đau nhói.
Lạc Ngu toan nói gì đó, còn chưa định hình được là nói gì thì va phải đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Mục, cậu không thốt nên lời.
Trước đây Lạc Ngu từng nghĩ không biết con người tiến hóa phân thành ba giới tính là tốt hay xấu, là tiến hóa hay thụt lùi.
Bây giờ nghĩ lại, có xấu nhưng cũng có tốt, dù sao nó làm cho dễ phân biệt được lòng trung thành của hai giới tính, cũng dễ dàng thấu hiểu tình cảm.
Cậu xem, tôi không nói thích cậu, nhưng tin tức tố của tôi, tính cách của tôi, máu của tôi, gen của tôi, tất cả đều đang bày tỏ tình yêu với cậu.
Tuyến thể hơi nhói nhưng chút đau ấy không thể nào so được với cảm giác tin tức tố được đẩy vào.
Đó là sự khống chế của bản năng và yêu thích ngưỡng mộ cuồn cuộn, chúng tràn ngập đại não của Omega, ngoài người trước mắt ra sẽ không bao giờ nhìn thấy ai khác.
Khi Lạc Ngu nhắm mắt lại, Trì Mục bắt đầu giải quyết hậu quả còn lại.
Bọn họ không làm quá dữ dội, chỉ kịp trốn trong một góc chết nên ngay cả động tác cũng cố gắng kiềm chế.
Khăn bị vò thành một nắm, Trì Mục lần nữa dán miếng ngăn mùi lên tuyến thể của Lạc Ngu, bế cậu rời khỏi chỗ này, tiêu hủy chứng cứ vào thùng rác bên cạnh.
Người đã rơi vào mê man lại bị bế công chúa lần nữa không cách nào tỉnh dậy chống lại hành vi này. Trì Mục nhìn mặt cậu, đưa cậu đi về phía phòng y tế. Lúc gần đến nơi thì thả Lạc Ngu xuống, đổi bế thành dìu.
Mùi tin tức tố giao hòa trên người bọn họ vẫn còn nồng đậm, bất kể Alpha hay Omega nào đến gần đều có thể phát hiện ra thân phận của Lạc Ngu và tình huống của bọn họ, nhưng hiện giờ không có học sinh và giáo viên nào đi lung tung trong trường, mà bác sĩ ở phòng y tế lại là Beta.
Trong thời đại hiện nay, ngành y là chuyên ngành hàng đầu dành cho Beta. Nói sao thì trên người Omega và Alpha đều có tính không ổn định, nhân viên y tế là Beta có thể ngăn cách bọn họ khỏi sự quấy rối của tin tức tố, do đó càng thích hợp cứu giúp người bệnh.
Nhưng điều này khiến họ không ý thức được một số chuyện, chẳng hạn như lúc này, bác sĩ thấy Lạc Ngu mê man đang được dìu vào thì vội bảo Trì Mục đỡ người nằm lên giường bệnh, không hề nhận ra trên người Lạc Ngu toàn mùi của Trì Mục.
Lúc thấy bác sĩ chuẩn bị bắt đầu khám, Trì Mục vươn tay ngăn lại: "Thầy đừng lo, cậu ấy chỉ mệt quá nên lịm đi thôi. Hôm qua ngủ không ngon giấc cộng thêm bận rộn cả ngày trời vì ngày hội văn hóa cho nên mệt mỏi, mượn giường chỗ này nghỉ ngơi chốc lát sẽ ổn."
Trì Mục chính là kiểu học sinh đủ tài đủ đức, ngoại hình xuất sắc và khí chất không tầm thường, rất dễ khiến người khác tin tưởng lời hắn nói.
Bác sĩ thấy không phải là ngất xỉu hôn mê thì thở phào một hơi, hoàn toàn không nghi ngờ gì với lời nói của Trì Mục, gật đầu nói: "Vậy được, cứ để trò ấy ngủ ở đây đi."
Trì Mục cực kỳ lễ phép nói cảm ơn rồi ngồi canh bên giường bệnh.
Bác sĩ còn tưởng hắn phải đi, thấy hắn ngồi đó vẫn có chút không phản ứng lại nói: "Không sao, em cứ để bạn ấy ngủ ở đây đi. Ngày hội văn hóa có diễn văn nghệ phải không? Để thầy trông cho, khi nào bạn tỉnh thì thầy nói lại tình huống cho bạn sau."
Trì Mục: "Cảm ơn thầy, nhưng em là người của hội học sinh, mấy tiết mục đó em đều xem qua rồi nên em trông coi bạn ấy được ạ."
Nụ cười trên mặt Trì Mục ấm áp, nhưng lại lộ ra khí thế không được xen vào.
Bác sĩ gật đầu, tiếp tục ở một bên nghịch điện thoại.
Lạc Ngu tỉnh dậy đã là chuyện của hai tiếng sau, nhìn trần nhà trắng trắng đầu óc vẫn có chút lơ mơ, một lúc sau mới nhận ra mình đang ở phòng y tế. Cậu vừa nghiên đầu liền trông thấy Trì Mục đang nhoài người bên giường ngủ say.
Phòng y tế có hai giường bệnh, ở giữa có rèm ngăn, lúc này cái rèm kia được kéo ra, ngăn cách một bên thế giới.
Lạc Ngu xoay người lại, chống đầu ngắm vẻ mặt Trì Mục say ngủ.
Dường như cậu chưa từng thấy vẻ mặt Trì Mục khi ngủ. Trì Mục ngủ muộn hơn cậu, thức dậy cũng sớm hơn cậu, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Alpha trong lúc ngủ.
Dáng vẻ khi ngủ và trong thường ngày của Trì Mục không khác biệt nhiều lắm. Có lẽ do trông hắn có vẻ là một người lãnh đạm nên lúc yên tĩnh nằm ngủ không khác gì lắm nhưng nhìn vẻ mặt lúc ngủ của hắn, Lạc Ngu luôn cảm thấy Trì Mục đang chất chứa nỗi lòng nào đó.
Thực ra, cậu cảm thấy Trì Mục rất ít khi vui vẻ, đương nhiên không tính lúc ở cùng cậu.
Chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến trước đây, Trì Mục dường như luôn như vậy. Trước kia Lạc Ngu cảm thấy đó là giả tạo làm ra vẻ, bây giờ nghĩ lại có lẽ không hẳn vậy, có khi người ta thực sự cảm thấy chẳng có gì vui hay buồn cả.
Lạc Ngu chợt phát hiện, cậu hiểu rất ít về Trì Mục, dù là sự nghiệp này hay là gia đình nhưng Trì Mục đã tìm hiểu rất rõ về cậu, thật đúng là một tên xảo quyệt.
Lạc Ngu say sưa ngắm Trì Mục, tới lúc nhận ra mình đang nhìn vào đôi mắt đen nhánh nọ mới phát giác Trì Mục đã tỉnh.
Cánh môi bị liếm nhẹ, Lạc Ngu bóp mặt Trì Mục.
"Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy... ưm..."
Trì Mục lau đi màu nước trên môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tính sổ cái gì?"
Lạc Ngu uy hiếp nói: "Lần sau còn dám bế tôi kiểu công chúa nữa thì tôi sẽ bế cậu lượn quanh sân thể dục, cho cậu trải nghiệm được cảm giác tốt đẹp đó luôn!"
Trì Mục: "Hết lòng tuân theo."
Lạc Ngu thấy hắn không sợ lời dọa dẫm này, xoa cằm nói: "Thế nào, học sinh giỏi không cần thể diện nữa sao, hình tượng của cậu đâu?"
Nếu có cảnh này thật, hình tượng của Trì Mục phỏng chừng sẽ sụp đổ ngay lập tức trong mắt giáo viên và đám học sinh kia.
Trì Mục: "Chỉ cần cậu muốn thì tôi sao cũng được."
Lạc Ngu chọt mặt Trì Mục: "Thật biết nói ngon nói ngọt, thu lại vẻ mặt này của cậu cho ông."
Trì Mục: "Thế thì thực tế chút nhé, đói chưa?"
Ngày hội văn hóa thường kéo dài ba giờ, tính cả thời gian biểu diễn của mỗi lớp cộng thêm người chủ trì giới thiệu chương trình và bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường, bây giờ đã sắp đến mười một giờ, có lẽ cũng sắp đến phần cuối rồi.
"Không đói, có làm gì tốn sức đâu." Lạc Ngu nói đến đây đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn Trì Mục cười, "Có điều về sau thì chưa chắc phải không?"
Lạc Ngu nhớ hồi cậu đọc sổ tay Omega thì có giải thích điều này, lúc đọc cứ phải gọi là chết lặng.
Đánh dấu hoàn toàn là một việc rất tốn thể lực, không chỉ đối với Omega mà còn cả Alpha nữa, đặc biệt là Alpha.
Dẫu sao Omega vào thời kỳ đó giác quan chính chỉ đặt ở một số nơi, các cảm giác ở cơ quan khác sẽ giảm xuống, bất kể là cảm giác mệt hay đói nhưng Alpha thì không có khả năng này, mức độ tiêu hao cực lớn.
Trì Mục: "Cậu nói lần nào tôi ghi lại lần đó, sau này đều phải trả lại hết."
Lạc Ngu hoàn toàn không sợ, tiếp tục thách thức: "Sợ cậu quá cơ."
Dù sao kẻ bị ép khô cũng là Trì Mục, cậu còn lâu mới sợ.
Một ngày nào đó sau này, Lạc Ngu nhớ đến bản thân đã từng tự tin mù quáng trong quá khứ thì chỉ muốn muốn đập đầu xuống đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc hiểu kết hợp tiêu đề, càng làm càng tốt.