Quà tặng
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu vốn không định nói ra ngoài chuyện bọn họ sống chung, nhưng cũng không giấu được vì đường về nhà của họ giống nhau. Vào một ngày đẹp trời bạn học Đinh Duệ Tư sống cùng khu chung cư đã phát hiện có gì đó bất thường.
Đinh Duệ Tư hết sức kinh hãi: "Các cậu sống chung nhanh như vậy à?"
Lạc Ngu: "... Nếu cũng tính cả không ở chung một phòng."
Đinh Duệ Tư: "Các cậu còn muốn ở chung phòng???"
Lạc Ngu mỉm cười: "Có gì không được sao?"
Đinh Duệ Tư: "Dì đồng ý à!!!"
Lạc Ngu gật đầu: "Đồng ý chứ."
Đinh Duệ Tư: "... Ngu ca, cậu có nhìn thấy ba phần kinh hãi, ba phần ghen tị, ba phần sầu muộn và một phần đau thương trong mắt tớ không?"
Lạc Ngu đẩy đầu cậu ta sang một bên, tàn nhẫn nói: "Tôi thấy cậu giống cái búa ấy."
Đinh Duệ Tư ôm đầu: "Không so sánh không tức chết mà! Nếu tớ dám sống chung với Omega thì bố tớ phải đánh gãy chân tớ lần nữa mất!"
Đinh Duệ Tư: "A a a nhưng dù như vậy tớ cũng rất muốn a a a!"
Bố Đinh Duệ Tư xách rau bước đến từ đằng sau: "Mày muốn gì?"
Mặt Đinh Duệ Tư điềm nhiên như không ngâm nga hát: "Con rất muốn bay lên trời, sóng vai cùng mặt trời, thế giới đang chờ con thay đổi..."
Đinh Duệ Tư khoác vai bố cậu ta, vẫy tay với Lạc Ngu và Trì Mục: "Ô, bố à, mua rau gì thế? Mau về nhà thôi, con đói chết mất!"
Lạc Ngu cũng vẫy tay chào Đinh Duệ Tư, kéo tay bạn trai mình về nhà.
Thang Nguyệt và Ngụy Kha biết chuyện này cũng chỉ muộn hơn Đinh Duệ Tư một chút, vì buổi tối lúc Trì Mục họp video bằng laptop, Thang Nguyệt phát hiện căn phòng phía sau hắn khác với mọi khi nên nhiều lời hỏi thêm một câu.
Trì Mục nghe vậy vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng thả lỏng, ý cười hạnh phúc vương trên đuôi mày khóe mắt, nói: "Tôi ở nhà cậu ấy."
Hắn lại bồi thêm một câu: "Có thể ở lâu dài."
Thang Nguyệt: "..."
Ngụy Kha: "..."
Được rồi, được rồi, biết cậu xuân phong đắc ý rồi.
Yêu đương quả nhiên có thể khiến con người ta thay đổi, coi đi, lão đại của họ trước đây là một chàng trai lạnh lùng biết bao, bây giờ thì sao, chậc chậc.
Thế nên sau khi họp xong, Thang Nguyệt lại hỏi một câu.
"Lão đại, cậu tính tặng quà Giáng Sinh gì cho chị dâu đấy?"
Mặc dù gọi Lạc Ngu là chị dâu rất kỳ cục, mà Lạc Ngu cũng không thích nên ở trước mặt cậu cô không gọi như thế mà học theo Đinh Duệ Tư gọi là Ngu ca.
Sắp đến lễ Giáng Sinh, mấy ngày nay tiệm quà lưu niệm trước cổng trường đã bày mấy cây thông Noel nhỏ, bên trong tiệm đều được trang trí đẹp mắt, thiệp và táo càng bán chạy.
Trì Mục gật đầu, nghĩ đến món quà mà mình đã chuẩn bị xong, rất mong chờ đến ngày đó.
Song món quà ấy không thể coi là bất ngờ, vì Lạc Ngu đã biết hắn muốn tặng gì rồi.
Món quà này vốn dĩ là Lạc Ngu tặng cho hắn, nhưng hai người suốt ngày đi về cùng nhau nên rất dễ phát hiện đối phương đang làm gì.
Trước đó vài ngày, Trì Mục đã phát hiện Lạc Ngu đang lén lút đan khăn quàng cổ.
Nhưng việc đòi hỏi kỹ thuật thế này đối với một người chẳng có tí khéo tay nào như Lạc Ngu mà nói, quả thực là rất khó.
Cậu thất bại rất nhiều lần, sau đó bị Trì Mục bắt gặp thì thẳng thắn luôn.
Cậu có thể tự mình thiết kế làm mô hình sắt thép nhưng chỉ độc ở phương diện này là hoàn toàn không có thiên phú mà một Omega nên có.
Sau đó quá trình liền phát triển thành thế này...
Lạc Ngu: "Xin lỗi, tôi thực sự không thể đan tiếp cái khăn quàng này nữa, mẹ tôi còn bảo tôi đang đan áo len! Mẹ nói không cứu nổi tôi nữa, thôi để tôi đổi quà khác cho cậu vậy."
Trì Mục trầm mặc một lúc, nói: "...Hay là để tôi?"
Thế là cuộn len và hai cây kim đan đã được Trì Mục tiếp nhận.
Với tư cách là một học sinh giỏi, thiên phú học tập của Trì Mục rất nhanh, hơn nữa tính cách của hắn lại kiên nhẫn tỉ mỉ, học được luôn cả cách đan hai mặt. Lạc Ngu biết xong thì không còn gì để nói.
Vào ngày lễ Giáng Sinh, bầu không khí trong trường thay đổi một cách kì lạ.
Sáng mùa đông khá u ám, đèn đã được bật lên từ sớm, cửa sổ đóng kín phủ một tầng nước. Hôm nay còn có sương mù, khiến vườn trường càng thêm mờ ảo.
Mọi người đã viết xong thiệp Giáng Sinh để gửi đến tay người mà mình muốn tặng, một số người trên bàn đã đặt đầy táo và chocolate, dù là người không đón Giáng Sinh cũng sẽ bị cuốn vào bầu không khí này.
Đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để tỏ tình, hơn nữa học sinh lớp 12 còn có cơ hội bày tỏ những lời tốt đẹp dễ hơn học sinh lớp 10 và 11.
'Tớ muốn cố gắng cùng cậu, chúng ta cùng nhau đỗ vào một trường đại học tốt.'
Hôm đó Lạc Ngu và Trì Mục cũng nhận được rất nhiều thiệp, đặc biệt là trên bàn Lạc Ngu, cơ man là táo và chocolate.
Lạc Ngu đứng trước bàn của mình, không tháo khăn quàng đỏ sẫm trên cổ ra, nhìn quà trên bàn rồi nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình với Trì Mục.
Đinh Duệ Tư: "Không hổ là Ngu ca của tớ, sức quyến rũ không hề giảm so với trước kia. Cậu không nhận mấy thứ này đúng không?"
Đinh Duệ Tư xoa tay, đã sẵn sàng vơ vét.
Lạc Ngu nhướn mày: "Nếu tôi mà nhận hết chỗ này thì thể nào cũng có người tức chết."
Bình thường nắp lọ giấm đậy chặt muốn chết, hơi mở ra một chút là biết mùi nồng cỡ nào.
Đinh Duệ Tư khom mình: "Đã hiểu! Tớ sẽ tiêu diệt hết chúng nó, thu gom trái tim vụn vỡ của các Beta và Omega!"
Trì Mục: "Còn cả chỗ tôi nữa này."
Đinh Duệ Tư: "Không thành vấn đề!"
Đinh Duệ Tư mở cặp sách của mình, vơ hết toàn bộ chocolate, táo và các đồ ăn vặt khác trên bàn vào trong cặp sách.
Còn những tấm thiệp kia thì Trì Mục giúp Lạc Ngu thu lại, bỏ hết tất cả vào trong ngăn bàn của mình.
Tuy rằng những thứ này cũng không thoát khỏi số phận bị ném đi, nhưng Trì Mục cũng không định ném vào thùng rác ngay bây giờ, đợi khi tan học đến chỗ khác xử lý sau.
Đinh Duệ Tư vui mừng hớn hở giải quyết xong những đồ ăn vặt kia, sau đó mới chú ý đến trên người Lạc Ngu.
"Ngu ca, khăn quàng cổ đẹp đấy, rất tinh xảo."
Khăn quàng màu đỏ, Lạc Ngu vốn đã trắng đeo khăn quàng đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu. Đá lông nheo một cái là trai gái đổ ầm ầm trước vẻ đẹp ngời ngời này.
Lạc Ngu đắc ý hất cằm: "Đẹp không, Trì Mục tự tay đan cho tớ đấy."
Đinh Duệ Tư nhìn khăn quàng cổ rồi nhìn Trì Mục, lại nhìn Lạc Ngu và Trì Mục, ngập ngừng dựng ngón cái lên: "Hiền huệ."
Cảm giác sai lệch của cặp AO này, nghe có vẻ nằm ngoài dự đoán nhưng lại rất trong dự đoán, nói sao thì Ngu ca cũng không thể nào làm ba cái chuyện đan len này được.
Chỉ là Đinh Duệ Tư không biết, không phải Lạc Ngu không làm mà là Lạc Ngu thực sự không thể làm nổi.
Mặc dù là lễ Giáng Sinh nhưng vẫn là một ngày đi học như bình thường.
Sau khi cô chủ nhiệm vào lớp, các học sinh trao đổi thiệp nói chuyện rôm rả quay về vị trí của mình, bắt đầu một ngày học tập.
Tiếng đọc bài buổi sáng vang dội, hôm nay đọc ngữ văn, các nội dụng đọc thuộc lòng khác nhau vang lên trong lớp, hòa vào nhau nghe lộn xộn không ra bài gì.
Lạc Ngu cũng đang bơi trong đó, mắt nhìn <Tỳ bà hành>, tay đặt dưới bàn thì không đứng đắn rờ mó đùi Trì Mục.
Mùa đông thực sự rất lạnh, sau khi Lạc Ngu chuyển đổi giới tính thì sức khỏe có hơi kém đi. Trước đây cậu không bao giờ lo lạnh tay vào mùa đông, ấy vậy mà vào mùa đông đầu tiên sau khi làm Omega, cậu đã bị cái lạnh buốt đó đánh cho tơi tả, suốt ngày đặt bàn tay lạnh cóng lên người Trì Mục sưởi ấm.
Trì Mục nắm lấy tay cậu bỏ vào trong túi áo khoác. Trong không gian nhỏ hẹp, hai bàn tay chen chúc sưởi ấm lẫn nhau.
Lạc Ngu xấu xa gãi gãi lòng bàn tay Trì Mục. Khi cô chủ nhiệm đi tới thì giả đò lớn tiếng đọc sách một cách chăm chú.
"... Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa.
Vặn đàn vài tiếng dạo qua,
Tuy chưa trọn khúc, tình đà thoảng hay...."
Đằng trước vẫn đọc rất to, tận đến phía sau, giọng Lạc Ngu dần nhỏ lại.
"... Chau mày, tay gảy khúc sầu,
Giãi bày mọi nỗi trước sau muôn vàn.
Ngón buông, bắt, khoan khoan dìu dặt,
Trước "Nghê thường", sau thoắt "Lục yêu"..."
Trong bầu không khí đọc sách ồn ào, Lạc Ngu biết Trì Mục có thể nghe thấy tiếng đọc của cậu.
Động tác trên tay cậu không dừng lại, tiếp tục cào lòng bàn tay Trì Mục.
Sau khi giáo viên đi khỏi, Lạc Ngu nhích lại bên cạnh Trì Mục thì thầm.
"Cậu đoán xem quà Giáng Sinh tôi chuẩn bị cho cậu là gì."
Trì Mục nghĩ một lúc, lắc đầu.
Lạc Ngu có rất nhiều ý tưởng hay ho, hắn luôn không nghĩ ra cậu sẽ mang tới bất ngờ gì cho hắn.
Tỉ như con mèo nọ, nó vẫn được bày trên bàn trong căn phòng mà Trì Mục đang ở.
Trì Mục thường xuyên ấn nó, đôi khi Lạc Ngu sẽ đè tay hắn lại không cho hắn ấn. Người thật đang ở đây, cảm giác nghe ghi âm ngay trước mặt chẳng khác nào xử phạt công khai, thực sự xấu hổ quá chừng.
Lạc Ngu nhếch khóe môi: "Tuyệt đối khiến cậu bất ngờ, tối tới phòng tôi là cậu sẽ biết."
Vì câu nói này của Lạc Ngu mà Trì Mục cảm thấy một ngày này lâu ơi là lâu.
Thời gian như bị kéo dài ra trong sự chờ đợi của hắn, mỗi phút mỗi giây dường như chậm hơn rất nhiều so với bình thường.
Trì Mục xem đồng hồ liên tục, Lạc Ngu nhìn hắn cười xấu xa.
Giờ tự học buổi tối do giáo viên môn Toán tọa trấn. Ba mươi phút cuối cùng bị thầy dành ra giảng lại bài thi hôm qua, bạn học Đinh Duệ Tư bị phê bình thê thảm.
Giáo viên toán: "Đinh Duệ Tư, lần trước em nói với thầy thế nào ấy nhỉ? À, em nói là em có tình cảm sâu đậm với môn Toán, tại sao em còn bất cẩn làm sai trong bài thi hả?"
Đinh Duệ Tư: "Thầy à, trong chuyện tình cảm làm gì có nhiều đúng sai như vậy đâu!"
Cả lớp cười ồ lên, thầy dạy Toán cũng bị câu nói của cậu ta làm cho đứng hình, thế là tan học muộn mất ba phút.
Nếu có thể phóng dao bằng mắt thì Trì Mục đã tiễn Đinh Duệ Tư rời khỏi thế gian ngay tại chỗ. Đinh Duệ Tư run lẩy bẩy, không biết mình đã sai ở đâu.
Mặc dù trong lòng rất nôn nóng nhưng khi thời gian sắp đến, Trì Mục vẫn tỏ ra thận trọng. Lạc Ngu không bảo thì hắn cũng không vào phòng của cậu. Hắn nhìn Lạc Ngu tắm rửa như thường ngày rồi vào phòng đóng cửa lại.
Trì Mục đứng trước cửa phòng Lạc Ngu, do dự có nên tiến vào hay không.
Hắn gõ cửa, giọng nói đặc biệt rõ ràng vào ban đêm yên tĩnh.
"Tôi vào được không?"
Bên trong không ai trả lời.
Trì Mục mở cửa, đèn trong phòng đã tắt nhưng rèm cửa sổ lại được kéo ra. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng tới được trên giường, mảnh trắng nọ hòa lẫn với ánh trăng nhu hòa khiến tim Trì Mục đập như trống bỏi.
Lạc Ngu phàn nàn: "Đợi cậu mãi đấy, sao giờ cậu mới tới! Nếu tôi mà không bật điều hòa thì chờ được cậu chắc chết cóng luôn rồi."
Khăn quàng đỏ đậm là thứ duy nhất có thể tránh lạnh, nhưng nó không chỉ giới hạn ở cổ mà được tùy ý quấn qua eo và đùi, mang lại mỹ cảm vô cùng đặc biệt.
Giọng Lạc Ngu lộ ra ý cười: "Cảm giác tự mình quấn mình thật vất vả, may mà khăn cậu đan đủ dài. Này, quà Giáng Sinh của cậu đây, tự bóc đi."
Trì Mục nghĩ, Lạc Ngu quả nhiên là khắc tinh của hắn.
Cậu biết rất rõ làm sao để phá hủy hoàn toàn lý trí của hắn.
(*) Bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, phần thơ xin được trích từ bản dịch của Phan Huy Thực đăng trên trang thivien.net, đọc bản hoàn chỉnh ở