Bản Năng Si Mê

Chương 82: Tương lai




Tương lai
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu nghĩ có lẽ là do chuyện tối qua khiến đầu óc cậu bây giờ không rõ ràng, đến nỗi khi nghe được câu nói này lại nghĩ đến phương diện khác.
Đây nhất định là lỗi của Trì Mục.
Song đây là nhà cô, Lạc Ngu cũng không dám làm một số chuyện càn rỡ nào đó, tạm thời nhịn lại.
Cậu mở tay ra với Dư Hiểu Song, nói: "Đưa điện thoại đây anh rút thêm lần nữa, anh không tin tay anh đen đủi như vậy."
Dư Hiểu Song thề sống chết bảo vệ thẻ xanh của mình, nói với Lạc Ngu: "Ban nãy mới ra một con, không thể nào ra liên tục được đâu! Anh à, anh từ bỏ đi! Dù sao anh với anh Trì là một thể, phân anh tôi làm gì, đúng không, anh Trì rút trúng cũng là anh rút trúng!"
Trì Mục tỏ ý khen ngợi: "Ừm."
Lạc Ngu:...
Toi rồi, thế mà thứ cậu để ý đầu tiên lại là 'một thể'.
Chẳng lẽ gen của Omega sẽ khiến người ta trở nên háo sắc???
Lạc Ngu day day huyệt thái dương, cảm thấy mình cần niệm vài lần thanh tâm chú.
Lạc Ngu mở Baidu, vừa gõ được hai chữ thì xóa đi.
Hành động ngu ngốc gì không biết.
Bọn họ cũng không ở lại nhà Dư Hiểu Song quá lâu, quan hệ của hai nhà vô cùng thân thiết nhưng không thể hiện ra ngoài mấy, không phải kiểu cười nói thân thiện qua lại nhiều lần, có tấm lòng đến chúc Tết là được, cho nên gia đình Kiều Uyển Dung bèn ra về trước bữa trưa.
Sau khi ăn trưa ở nhà xong, Kiều Uyển Dung chuẩn bị đi tìm hội chị em chơi mạt chược, để Lạc Ngu và Trì Mục ở nhà rồi một mình vui vẻ ra ngoài.
Trì Mục ở trong phòng bận rộn công việc, Lạc Ngu thì đeo tai nghe nằm trên giường hắn chơi game.
Trong phòng bật điều hòa, Lạc Ngu chơi nóng cả người nên chỉ mặc áo hoodie, cổ áo rộng lộ ra một vùng trắng. Trì Mục nhìn thấy, không nhịn được kéo người qua trồng vài quả dâu tây.
Lạc Ngu đè đầu hắn sang một bên, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại: "Đại thiếu gia, cậu chuyên tâm chút đi."
Sao con người ta trước khi yêu và sau khi yêu lại khác nhau nhiều đến vậy nhỉ?
Trì Mục nhìn dáng vẻ chơi game chăm chú của cậu thì tăng thêm sức lực, mãi đến khi Lạc Ngu nhìn hắn, hắn mới gật đầu 'Ừ' một tiếng.
Lạc Ngu: "Cậu chờ đấy, đợi tôi chơi game xong sẽ xử lý cậu thế nào."
Lạc Ngu nghĩ ra rất nhiều cách quấy rối Trì Mục, nhưng khi cậu chơi game xong, thấy Trì Mục đang nghiêm túc làm việc thì nghĩ một lúc rồi vẫn bỏ qua, ánh mắt trở lại trên màn hình. Lúc cậu định đánh ván nữa thì thấy Đinh Duệ Tư đang online.
Lạ à nha, lúc này Đinh Duệ Tư hẳn phải đang đi chúc Tết họ hàng ở quê mới đúng.
Nghĩ tới chuyện chúc Tết, Lạc Ngu mới nhớ ra sáng nay Đinh Duệ Tư có gửi tin nhắn cho cậu nhưng lúc đó cậu đang bận nên không để ý đến. Đinh Duệ Tư chúc mừng xong còn nhắn thêm một đống lời chúc phù phiếm, đọc được nào là trăm năm hòa hợp này, sớm sinh quý tử này, Lạc Ngu chỉ muốn lấy búa đập vỡ đầu cậu ta ra.
Mặc dù không biết sao Đinh Duệ Tư lại có thời gian chơi game nhưng điều đó không ảnh hưởng tới chuyện cậu mời Đinh Duệ Tư cùng chơi, không ngờ đối phương lại từ chối rồi chơi một mình.
Lạc Ngu nheo mắt nhìn dòng chữ trong game kia, gửi tin nhắn cho Đinh Duệ Tư nhưng Đinh Duệ Tư không trả lời.
Đây không phải phong cách của Đinh Duệ Tư, dù từ chối cậu thì cũng sẽ gửi tin nhắn giải thích cho cậu chứ đừng nói là thấy cậu gửi tin nhắn sang mà không thèm trả lời lại, rất có thể người đang online này không phải Đinh Duệ Tư.
Có điều đây cũng chỉ là chút việc cỏn con, Lạc Ngu không để bụng, tiếp tục vui vẻ chơi game.
Tận đến tối Đinh Duệ Tư mới trả lời tin nhắn của cậu, nói ban sáng là người khác chơi, Lạc Ngu cũng quên luôn chuyện này.
Thời gian nghỉ đông không đến một tháng, nói chậm thì chậm mà nói nhanh cũng nhanh, sau khi qua năm mới, mọi thứ vẫn như cũ.
Lạc Ngu không dành nhiều thời gian ra ngoài chơi. Trước kia cậu sẽ đi net cày game hoặc đến sân bóng rổ chơi bóng, nhưng năm nay thể chất của cậu có chỗ thay đổi, đến mức mà nhìn gió rít ngoài cửa là đã hết muốn ra ngoài, dứt khoát làm ổ trong nhà chơi game hoặc làm bài tập.
Ngày trước cậu ít khi nghiêm túc làm bài tập nghỉ đông.
Ngoại trừ làm xong Vật lý và Toán thì các môn khác đều làm khá cẩu thả, có vài năm còn do Đinh Duệ Tư gấp rút viết hộ cậu cho xong.
Nhưng năm nay thì khác, có Trì Mục ở bên, Lạc Ngu cũng ngại không nghiêm túc làm bài tập.
Hết cách, ai bảo bạn trai quá xuất sắc làm chi, cậu buộc lòng phải không ngừng cố gắng nâng cao bản thân để không bị hắn bỏ mặc ở phía sau.
Sau khi làm xong Toán Lý Hóa, Lạc Ngu chọn hoàn thành những bài tập Ngữ văn tương đối ít chữ, rồi đi đánh hạ Tiếng Anh.
Do trước đó không ngừng học thuộc từ vựng nên thành tích Tiếng Anh của cậu thực sự khá hơn rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng còn quên nên cần luyện tập liên tục để củng cố.
Ngoài làm bài tập trong sách giáo khoa, Trì Mục còn yêu cầu cậu luyện phát âm.
Nếu hôm nào lười biếng thì hôm đó không có kẹo ăn.
Đối với người hảo ngọt như Lạc Ngu mà nói, hình phạt này không khác nào một loại cực hình.
Lúc trước Lạc Ngu không thích bị quản thúc, khi cậu không muốn nghe chính là không muốn nghe, nhưng yêu đương dường như khiến con người ta phải cúi đầu, không còn cái tính ngang bướng lúc trước nữa.
Lạc Ngu bị quản thúc chẳng những không cảm thấy phiền chán, trái lại còn có cảm giác ngọt ngào đến lạ.
Lạc Ngu không khỏi chậc một tiếng, rùng mình nổi da gà.
Hôm kết thúc kỳ nghỉ đông, dường như cuốn sách thời gian bị lật nhẹ sang một trang mới.
Học kỳ mới đã đến, các bạn học thân quen ngồi trong lớp học quen thuộc, nhưng vẻ mặt lại là căng thẳng và khát khao xa lạ.
Bây giờ đã là học kỳ cuối lớp 12, sau học kỳ này thì bước ngoặt cuộc đời sẽ đến.
Năm mới, học kỳ mới, mục tiêu mới, nhiệm vụ đầu tiên mà cô chủ nhiệm giao cho mọi người chính là suy nghĩ kỹ về trường đại học lý tưởng của mình, sau đó viết một bài văn nộp lên.
Cô chủ nhiệm sẽ dán lên bức tường ngoài lớp, mỗi học sinh đi qua đều có thể đọc được mục tiêu của họ, từ đó nhắc nhở họ không được chểnh mảng, tiếp tục nỗ lực vươn lên vì mục tiêu và ước mơ của mình.
So với Lạc Ngu còn chưa xác định thì mục tiêu của Đinh Duệ Tư rõ ràng hơn nhiều.
Cậu chàng muốn thi vào Đại học Ngoại ngữ quốc gia, đây vẫn luôn là trường học mơ ước của cậu chàng.
Lạc Ngu nhìn tờ giấy trống không, tự hỏi xem mình ngưỡng mộ trường đại học nào nhất. Cậu quay đầu nhìn Trì Mục, phát hiện Trì Mục đã viết tên của một trường đại học hạng nhất ở thủ đô.
Lạc Ngu rất hiểu lực học của mình, nếu cậu vẫn phát huy ổn định như bây giờ thì có thể đỗ vào một trường đại học không tồi, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với trường đại học mà Trì Mục đăng ký.
Tuy rằng hiện tại chỉ là viết trường đại học mà mình muốn hước đến chứ chưa phải là mục tiêu thực sự nhưng sau khi nghiêm túc đắn đo một lúc, cuối cùng cậu viết ra tên ngôi trường nọ.
Trường này cũng nổi tiếng ở trong nước, có thể lọt vào top 10. Về ngành nghiên cứu Vật lý đã đào tạo ra không ít nhân tài, hơn nữa điểm chuẩn hàng năm cũng là con số mà Lạc Ngu nắm chắc.
Đinh Duệ Tư lại gần xem bọn họ viết gì, sau đó có chút ngạc nhiên: "Ơ, Ngu ca, các cậu không định thi vào cùng một trường à?"
Ngôi trường mà Lạc Ngu muốn theo học cách thủ đô một khoảng cách nhất định, không gần lắm.
Đinh Duệ Tư cứ tưởng rằng hai người nhất định sẽ thi vào cùng một trường nên lúc nhìn thấy bọn họ đăng ký trường khác chỗ nhau thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lạc Ngu để giấy lên bàn bạn tổ trưởng, nói: "Để xem đã, bây giờ chưa chắc đã là nguyện vọng cuối cùng."
Mặc dù đang trả lời Đinh Duệ Tư, nhưng ánh mắt cậu lại rơi trên người Trì Mục.
Lúc trước cậu đã trao đổi với Trì Mục, Trì Mục đưa ra đề nghị, tìm một số trường đại học khá tốt cho cậu nhưng cậu luôn chưa chắc chắn, mãi đến tận hôm nay.
Tuy là một cặp đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt nhưng hai người rất ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau. Lạc Ngu và Trì Mục đều không đề nghị hay yêu cầu đối phương phải thi vào cùng một thành phố với mình mà lựa chọn điều có lợi nhất cho nhau.
Đinh Duệ Tư gãi đầu: "Vậy Ngu ca này, lúc cậu ấy ấy thì làm thế nào?"
Lạc Ngu: "Đã nghiên cứu ra thuốc ức chế rồi."
Đinh Duệ Tư nhìn Trì Mục: "Thế Trì ca, cậu chịu được à?"
Trì Mục nhìn Lạc Ngu mím môi: "Không chịu được."
Đinh Duệ Tư: "Vậy sao lại..."
Đinh Duệ Tư chưa nói hết câu đã bị buộc phải dừng lại giữa chừng trong tiếng chuông vào giờ tự học.
Sau khi tan học lớp tự học tối, Lạc Ngu và Trì Mục im lặng suốt đường về nhà.
Trì Mục không về phòng mình mà theo Lạc Ngu đến phòng cậu.
Lạc Ngu vỗ vỗ giường mình, bảo Trì Mục lên đây. Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng nhau ngắm vầng trăng khuyết như lưỡi liềm.
Lạc Ngu như vui đùa mở lời trước: "Đột nhiên cảm thấy bầu không khí này nên có thêm vài lon bia."
Trì Mục: "Trời lạnh lắm, hay là uống nước nóng?"
Lạc Ngu gác chân lên người hắn, tùy ý ngã xuống giường: "Trời ạ, đừng phá hỏng không khí được không?"
Trì Mục nắm cổ chân cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, không đáp lại.
Trong lúc yên lặng, Lạc Ngu lại lần nữa lên tiếng: "Thực ra đó là kết quả mà tôi đã nghĩ đến. Nếu không có gì bất trắc, có lẽ cũng là lựa chọn cuối cùng của tôi."
Tay Trì Mục không khỏi siết chặt, giọng trầm thấp: "Tôi biết, có lẽ tôi có thể..."
"Cậu không thể." Lạc Ngu ngắt lời hắn, ngồi dậy, vì tư thế không tiện nên cưỡi lên người Trì Mục luôn, "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, không cần phải thế."
Nếu Trì Mục muốn thi vào cùng trường với Lạc Ngu thì đó là chuyện cực kì dễ dàng, nhưng xét tổng thể mà nói, trường nào tốt hơn thì khỏi phải bàn.
Trì Mục ôm eo Lạc Ngu, im lặng lắng nghe nhịp tim của cậu.
Thực ra trong chuyện tình cảm, Omega là người dễ lụy hơn, hi vọng luôn luôn có thể ở cạnh bên Alpha của mình, nhưng hiển nhiên Lạc Ngu là kẻ khác loài trong số đó.
Gần mười tám năm làm Alpha, cách tư duy của Lạc Ngu đã được định hình rồi. Xét về mặt này, cậu cảm thấy hai người không nhất thiết phải lúc nào cũng dính lấy nhau.
Mặc dù không nỡ, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để hai người đạt thành nhất trí ở mặt này. Tất nhên, Lạc Ngu mong là mình có thể phát huy vượt mức bình thường, có thể vào cùng trường đại học với Trì Mục, nhưng dựa trên thực tế mà nói, luôn phải có kế hoạch đáng tin cậy một chút.
Lạc Ngu bỗng nhiên tò mò: "Nếu không ở cùng một chỗ với tôi, dự định ban đầu của cậu là gì?"
Trì Mục: "Chắc là sẽ đi du học."
Tâm trạng Trì Mục vẫn sa sút, mặc dù về lý trí hắn hiểu rõ đâu mới là lựa chọn tốt cho cả hắn và cậu, nhưng nghĩ đến chuyện phải xa nhau, thậm chí là xa nhau lâu như vậy, dù rằng ngày đó vẫn chưa tới nhưng tâm trạng Trì Mục vẫn tuột dốc không phanh.
Lạc Ngu: "Thế nếu có cơ hội thì cậu phải tranh thủ nắm chắc đấy nhé."
Lạc Ngu nói xong, bị lời của chính mình chọc cười, xoa mặt Trì Mục.
"Cậu xem có phải tôi cực kỳ có lòng tin với cậu cho nên mới không lo ngại gì như này không?"
Chắc chắn dù có chia xa cũng sẽ không khiến bọn họ chia tay.
Trên mặt Lạc Ngu lộ ra nụ cười xấu xa: "Tôi nghĩ lại rồi, hay là cậu vẫn nên thi cùng trường với tôi đi. Chứ mà chỉ toàn gọi điện thoại, cậu không nhìn được cũng không ăn được hình như thảm lắm đó."
Lời này đương nhiên là nói đùa, Lạc Ngu nghĩ, cảm giác thích một người có lẽ chính là như vậy.
Nguyện cho Trì Mục đỉnh của chóp không bao giờ rơi khỏi mây trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.