Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 4: Các đại môn phái rất bất mãn




Nghe Trình Mộc Phong nói vậy, Tô Ngọc cũng yên tâm, liền khẩn trương sắp xếp người của mình ngồi xuống.
Lúc này, luận võ chưa bắt đầu, Phương Hử ngồi cực kỳ nhàm chán. Y tiếp tục liếc mắt nhìn tên bụng béo kia.
Tô Ngọc cố gắng thu cái bụng lại nhưng không được, đành phải cam chịu. Gã nghĩ thầm, ngươi nhìn đi, nhìn đủ thì thôi.
Trình Mộc Phong ở một bên thấy thế nhíu mày. Uy Đường ở bờ sông Vị Hà, tùy tiện xách một người ra thì đều có thể ở dưới nước gần nửa canh giờ. Tại sao công phu bế khí của đại thiếu gia lại kém như vậy?
Đợi tất cả khách khứa đến đủ, Đường Ngạo Thiên mới dẫn nhi tử vào. Lúc nhìn thấy Uy Đường ngồi giữa, vẻ mặt lão có chút kinh ngạc, nhưng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống ghế chủ tọa.
Phương Hử nhìn trên đài, trong lòng nghi ngờ, Đường lão gia tử cưới bao nhiêu lão bà, sao diện mạo mấy nhi tử lại kém nhiều như vậy?
“Oa, ngươi biết bọn họ sao?” Phương Hử nhìn Tô Ngọc, chỉ thấy gã đang nhìn chằm chằm lên đài, trong mắt có một chút hưng phấn.
“Hả? À… Biết. Lục thiếu gia Đường Hiên của Đường gia là bạn cũ của ta.” Tô Ngọc gật đầu.
“Kia là Đường Hiên?” Phương Hử rất tò mò.”Là người mặc áo lam.” Tô Ngọc nhỏ giọng nói.
Phương Hử nhìn kỹ, gật đầu: “Là người nhìn đẹp nhất.”
Từng đường nét của thiếu niên áo lam trên đài kia không thể nói là kinh diễm, hợp lại chẳng qua chỉ ở mức thanh tú, nhưng mạc danh kỳ diệu (1) làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Tô Ngọc cười hắc hắc: “Ta cũng biết là hắn đẹp.”
Phương Hử liếc gã một cái run rẩy cả người. Tên này mà cũng đỏ mặt mới ghê.
Lời dạo đầu của Đại hội Võ lâm vừa dài dòng vừa nhàm chán, Phương Hử ngáp liên tục, hỏi Trình Mộc Phong: “Khi nào thì bắt đầu đánh nhau?”
“Đó là luận võ, không phải đánh nhau.” Trình Mộc Phong buồn cười, sửa lại áo choàng cho tiểu hài tử: “Chán à?”
“Oáp, nhưng ta muốn xem đánh nhau.” Phương Hử không ngừng dịch tới dịch lui trên ghế. Ngồi ê cả mông rồi..
Trình Mộc Phong đưa tay ra ôm lấy tiểu hài tử: “Khá hơn chưa?”
“Ngươi làm gì vậy?” Phương Hử bị dọa sợ, ở đây có rất nhiều người.
“Quản bọn họ làm gì?” Trình Mộc Phong ôm y chặt hơn: “Nằm sấp trên người ta nghỉ ngơi trước đi. Khi nào đánh nhau ta sẽ gọi ngươi.”
“Không cần, ngươi mau để ta xuống.” Phương Hử không được tự nhiên, vùng vẫy liên hồi.
“Ngươi mà động nữa là ta hôn ngươi đấy.” Trình Mộc Phong nhíu mày uy hiếp.
“…” Phương Hử không dám cựa quậy, đỏ mặt ghé dựa vào vai Trình Mộc Phong.
Tô Ngọc nhìn, không nhịn được cười ra tiếng, hai người này đùa thật vui. Cười xong lại có chút hâm mộ, gã nhìn thoáng qua trên đài, phát hiện Đường Hiên đang nhìn mình, nhất thời kích động, hận không thể đứng dậy chào hỏi.
“Hình như phế vật kia nhớ ngươi mãi không quên.” Đường Khải đứng một bên nhìn Đường Hiên trêu tức.
“Đại ca!” Đường Hiên có chút tức giận.
Tô Ngọc bị Đường Hiên trừng mắt nhìn, cảm thấy có phần thất vọng. Lúc này, gã nhìn huynh đệ Đường gia nói chuyện phiếm trên đài, trong lòng vừa chua xót vừa ghen tị, chỉ mong Tiểu Hiên bằng lòng gả cho mình.
Đường Ngạo Thiên dõng dạc nói trên đài, Trình Mộc Phong vẫn ôm Phương Hử dưới đài, luôn lấy tay xoa nhéo eo tiểu hài tử, đùa đến khi mặt y đỏ lên, thiếu chút nữa là khóc.
Hai người ngồi ở giữa, nơi thu hút sự chú ý của người khác nhất. Tất cả hành động đều rơi vào trong mắt mọi người. Đường Ngạo Thiên không phản ứng, chỉ hơi ho khan một tiếng nhắc nhở. Các môn phái khác nể mặt mũi của Vân Sát Bảo, cũng không ai nhiều lời, nhưng thầm khinh thường trong lòng, tại sao Dạ Lan San lại thu một tên đồ đệ như vậy? Còn tưởng là nhân vật lớn, nhưng bây giờ xem ra chỉ là một tên háo sắc lỗ mảng.
Lúc mọi người đang âm thầm chê trách, Phương Hử lại kêu một tiếng sợ hãi. Đường Ngạo Thiên lại rất bình tĩnh, cũng không thể không ngậm miệng, trên mặt có chút bất mãn.
“Đường chưởng môn, thật có lỗi.” Trình Mộc Phong ôm Phương Hử trong lòng, ôm quyền giải thích qua loa, vẻ mặt rất vô lại.
“Ngươi…” Trưởng tử của Đường Môn là Đường Khải giận dữ, đứng lên, định nói chuyện lại bị Đường Ngạo Thiên ngăn cản.
“Mộc Phong, ngươi không coi chúng ta ra gì, phải không?” Rốt cục có người nhịn không được nữa, đập bàn lớn tiếng chỉ trích.
Trình Mộc Phong ung dung nhìn gã một cái, nhíu mày nghi hoặc: “Các hạ là ai?” Một câu này, tứ phía ồ lên, người vừa đứng lên là chưởng môn phái Ngô Thành – Ngô Thanh thủy, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Trình Mộc Phong không thể không biết. Những lời này rõ ràng là khiêu khích.
Quả nhiên, Ngô Thanh Thủy lập tức rút đại đao ra, đòi tỷ thí với Trình Mộc Phong.
“Mười ngày sau có thể luận võ.” Trình Mộc Phong không đứng lên, chỉ lạnh lùng nói: “Mười ngày sau Đại hội Võ lâm kết thúc, ngươi muốn thế nào thì tùy.”
“Được! Đến lúc đó ai không tới là cháu người kia.” Ngô Thanh Thủy trừng mắt nhìn hắn rồi ngồi xuống, ngực phập phồng kịch liệt.
“Đường chưởng môn, ngươi cứ tiếp tục.” Trình Mộc Phong ôm Phương Hử đứng lên: “Thân thể Tiểu Hử không thoải mái, Trình mỗ dẫn y trở về trước. Ta sẽ quay lại Đại hội vào ngày mai.” Dứt lời, không chờ Đường Ngạo Thiên đồng ý, hắn dẫn Phương Hử nghênh ngang bỏ đi.
Sắc mặt xanh mét của Đường Ngạo Thiên nhìn theo bóng lưng Trình Mộc Phong, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng.
Trái lại, Tô Ngọc coi như không nghe thấy tiếng ồn ào chung quanh, chỉ có chút lo lắng nhìn Đường Hiên. Y cũng bị Trình Mộc Phong chọc tức không nhẹ, mặt mũi trắng bệch.
Trình Mộc Phong ôm Phương Hử trở lại khách điếm, Phương Hử vẫn vùi đầu vào lòng hắn, không nhúc nhích.
Vào phòng, Trình Mộc Phong đặt tiểu hài tử lên giường, ngồi xổm xuống cởi giày cho y.
“Ta ghét ngươi.” Phương Hử rút chân khỏi tay hắn, giọng nức nở. Nếu vừa rồi Trình Mộc Phong không đột nhiên nhéo thắt lưng y đã không thét lên dọa người như thế.
Trình Mộc Phong cũng biết lần này mình có chút quá đáng, bởi vậy cũng không giải thích rõ, chỉ đứng dậy, ngồi bên cạnh y.
“Ta phải về nhà.” Phương Hử nhảy từ trên giường xuống. Y nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Tiểu Ngưu lại biến thành như vậy, so với lúc còn nhỏ, đúng là hai người khác hẳn nhau. Trước đây mình vụng trộm hôn hắn, hắn còn đỏ mặt, hiện tại lại có thể giở trò với mình trước mặt nhiều người như vậy!
“Tiểu Hử!” Trình Mộc Phong giữ chặt Phương Hử, miệng mấp máy, mở miệng đầy khó khăn: “Khi Đại hội Võ lâm kết thúc, ta dẫn ngươi về.”
Phương Hử nghe thế thì hốc mắt đỏ bừng. Hai người đã nói rõ trên đường, Đại hội Võ lâm kết thúc, hắn sẽ dẫn mình đi Nam Hải chơi. Bây giờ còn chưa đến mười ngày, hắn đã không giữ lời hứa.
Buổi tối, Phương Hử không nói lời nào mà lên giường, xoay lại ngẩn người nhìn tường .
Trình Mộc Phong biết y còn giận mình, lại không biết giải thích thế nào cho tiểu hài tử rõ. Vì thế, hắn ngồi bên bàn, tắt nến, tính cứ như vậy qua đêm.
Lúc nửa đêm, rốt cuộc Phương Hử không nhịn được. Y cuộn người lại, ôm gối thấp giọng khóc.
“Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong nghe thấy thì trong lòng đau đớn, vội vàng tiến tới, ôm tiểu hài tử vào trong ngực.
“Mộc Phong.” Phương Hử vừa khóc vừa nói: “Ta rất buồn. Sao ngươi lại biến thành như vậy?”
Ngoài phòng, mấy hắc y nhân nhao nhao thống khổ nâng trán, hai người lại làm sao nữa?
“Ta không thay đổi, ta thật sự không thay đổi.” Trình Mộc Phong vỗ lưng y, nói khẽ: “Ngoan, ngươi hãy tin ta”
“Nhưng mà ban ngày…”
“Ta sẽ giải thích với ngươi sau.” Trình Mộc Phong cắt ngang lời y: “Tóm lại, ngươi hãy nhớ, ta thích ngươi, đời này ta chỉ thích một mình ngươi, chết cũng không đổi.”
Giọng nói của Trình Mộc Phong rất dịu dàng, Phương Hử khụt khà khụt khịt, cảm thấy hơi thẹn thùng rồi nín khóc.
“Không được giận ta.” Trình Mộc Phong lau nước mắt giúp y: “Nghỉ ngơi cho tốt, được không?”
Phương Hử gật đầu, cọ cọ vào giường.
Trình Mộc Phong cười, chui vào chăn, ôm tiểu hài tử trong ngực rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người xuống lầu tính ăn điểm tâm, nhưng thấy có người nhiệt tình vẫy tay chào dưới lầu.
“Tô Ngọc.” Phương Hử chào.
“Tiểu Hử.” Sau khi gọi thì Tô Ngọc có chút chần chờ, ngượng ngùng nói: “Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Hử không?”
“Đương nhiên có thể.” Phương Hử gật đầu, ngồi bên cạnh gã ta.
“Ngươi cũng trọ ở đây?” Trình Mộc Phong hỏi.
“Không phải, ta đến đây ăn điểm tâm.” Tô Ngọc có chút xấu hổ, kỳ thật hắn ta muốn làm quen hai người.
Trình Mộc Phong cũng không nói nhiều với gã, tự nhiên gắp thức ăn cho Phương Hử.
“Ngươi là bạn tốt của Đường Hiên, sao không tới Đường gia?” Phương Hử rảnh rỗi sinh nhàm chán nên bắt đầu nói chuyện phiếm với Tô Ngọc.
“Tiểu Hiên hắn không thích ta.” Tô Ngọc thành thật thừa nhận.
“Vì sao?” Sau khi Phương Hử hỏi xong thì ánh mắt chuyển tới bụng béo của Tô Ngọc. Trong lòng âm thầm nghĩ, nếu bụng Mộc Phong cũng lớn như vậy, mình phải làm sao bây giờ?
Tô Ngọc bị ánh mắt của Phương Hử tổn thương, nghĩ bụng, gia thế của Tiểu Hiên rất tốt, bộ dáng cũng được, mình xứng đôi sao?
“Ngươi đừng nản chí.” Phương Hử lấy tay sờ sờ cái bụng béo của Tô Ngọc, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Sau khi tham gia Đại hội Võ lâm, ngươi có bận gì không?”
“Không có.” Tô Ngọc lắc đầu.
“Vậy ngươi đi với ta, ta biết rất nhiều thần y, sẽ chữa cái bụng béo của ngươi.” Vẻ mặt Phương Hử rất nghiêm túc.
“Có thể chữa?” Tô Ngọc giật mình.
“Sao lại không thể chữa? Cứ nhốt ngươi trong phòng chứa củi, mỗi ngày chỉ ăn bánh ngô, lại đi lên núi gánh nước, một tháng sau bụng ngươi sẽ nhỏ lại.” Trình Mộc Phong đo lường, lạnh lẽo xen miệng vào, trong lòng không vui, tiểu hài tử đối tốt với gã ta như vậy làm gi?
“A?” Tô Ngọc cực kỳ do dự, mình yêu nhất là mỹ thực, ngày nào cũng chỉ có bánh ngô, không bằng chết cho rồi.
“Ngươi đừng phá đám!” Phương Hử thoát khỏi tay Trình Mộc Phong, khoa tay múa chân trước mặt Tô Ngọc: “Ngươi xem, mắt của ngươi rất đẹp, cái mũi cũng không thấp, thịt trên mặt rất nhiều.” Cuối cùng, y tổng kết: “Nếu như không có hai cằm, ngươi thực sự rất tuấn tú.”
Trình Mộc Phong bên cạnh tức đến nhe răng, Tiểu Hử còn khen người khác tuấn tú.

(1) Mạc danh kỳ diệu: Chả hiểu vì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.