Editor: Xám
Năm thứ 32 trước công nguyên, nữ nhi Ban Điềm của Tả Tào Việt Kỵ Hiệu úy Ban Huống vào Hán cung, làm Thiếu sử.
Lại đến cuối thu, qua một đêm gió lạnh rừng hoa đào trước đài Nguyệt Ảnh đã rơi rụng chẳng còn bao nhiêu, trên con đường lát đá xanh sáng bóng là vô số cánh hoa màu sắc hỗn độn, Ban Điềm xách tà váy cẩn thận đi theo phía sau Sung nghi cô cô, cúi đầu bước nhanh về phía điện Tuyên Đức, bên trong hộp gấm mà một đám cung nữ bê trên tay, đều là đồ trang sức bệ hạ đích thân ban tặng cho Hứa mỹ nhân trong cung.
Mấy vị cung nhân tuổi còn nhỏ, vừa mới nhập cung không khỏi cảm thấy mới lạ với tất thảy sự vật, nhìn thấy kim bộ diêu* lấp lánh sắc màu trong hộp gấm thì thấp giọng rì rầm.
*kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
"Nghe nói đây là vinh sủng trước nay chưa từng có trong cung đấy, do bệ hạ đặc biện căn dặn người chế tạo gấp trong đêm."
"Ngươi nhìn xem, hoa văn trên bộ diêu này đều là hoa hải đường Hứa mỹ nhân thích nhất đấy."
"Cũng không biết Hứa mỹ nhân đó xinh đẹp đến mức nào, có thể khiến bệ hạ để tâm như vậy."
Sung nghi đi đầu ở phía trước nghe thấy câu này quay đầu nghiêm nghị khiển trách, "Im miệng! Mỹ nhân há lại là người mà các ngươi có thể lén lút bàn bừa?"
Cung nhân chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, không biết trong cung quy củ nghiêm ngặt, lập tức bị thần sắc nghiêm nghị của Sung nghi dọa sợ, mấy khuôn mặt vốn tươi trẻ phúng phính biến thành trắng bệch, quỳ bộp một tiếng xuống con đường lát đá xanh, cuống quýt dập đầu nhận sai, "Sung nghi cô cô thứ tội! Xin Sung nghi cô cô thứ tội! Liễu Đào nhi mới vào cung không hiểu chuyện, vẫn xin cô cô tha cho ta một lần."
Nhìn cung nhân đang quỳ còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, Ban Điềm cũng cúi đầu quỳ gối nhẹ nhàng khấu đầu với Sung nghi, thời điểm này chính là lúc các cung qua lại thường xuyên, cung nhân phạm phải sai lầm như vậy nếu như không cẩn thận để cho công công chủ quản kia biết được, chỉ sợ vị cô nương trẻ tuổi này sẽ không tránh khỏi một trận đau đớn da thịt.
"Muội muội mới vào cung vẫn chưa thành thạo quy củ lễ nghi, Điềm nhi kính xin cô cô bỏ qua cho bọn họ, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa."
Nữ tử chính trực mười sáu tuổi hoa, mặc cung trang màu nhạt trong sáng sớm giống như một đóa u lan mới nở, lông mày người nhìn giãn ra rất nhiều, Ban gia là gia tộc công thần chống lại Hung Nô, kỳ nữ Ban Điềm cũng là danh môn hiểu thơ văn biết lễ nhạc, tuy là nữ quan hạ đẳng Thiếu sử, nhưng cũng có đối đãi không giống với các cung nhân khác.
Đương nhiên Sung nghi hiểu đạo lý đó, thấy Ban Điềm quỳ xuống cầu xin, cũng không tiện truy cứu nữa, chỉ lạnh giọng khiển trách thêm vài câu rồi quay người đi về phía điện Tuyên Đức, bỏ lại một đám cung nhân vẫn chưa tỉnh hồn vội vã đuổi theo.
Khi đến điện Tuyên Đức, Hứa mỹ nhân đang trang điểm, bên trong phòng có một chiếc lư đồng nho nhỏ khắc hoa văn đốt hương liệu hải đường nhàn nhạt. Cung nhân đi đến chỉ đứng ở phía sau lư hương, đều cúi đầu mà đứng, để Sung nghi dẫn đầu tiến lên vấn an tặng thưởng.
"Tham kiến Mỹ nhân, đây là đồ trang sức phụng mệnh điện hạ cho người chế tạo gấp trong đêm cho Mỹ nhân, nô tỳ không dám chậm trễ, kính mong Mỹ nhân không vấn tội quấy rầy."
Hứa mỹ nhân vẫn còn mặc tiết y* khi mới thức dậy, đang để thị nữ vấn tóc cho nàng trước gương, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo sa mỏng màu tím có tay áo rộng rãi, nghe thấy lời này của Sung nghi mới chậm rãi quay người lại liếc mắt nhìn một cái, trong mỗi một cử động, dáng người tinh tế của Mỹ nhân như ẩn như hiện. Đây là lần đầu tiên Ban Điềm theo nữ quan đến nội cung, không dám vượt quá lễ nghĩa chút nào, càng không bàn tới việc có thể len lén ngước mắt nhìn tướng mạo của Mỹ nhân kia một cái, lòng nghĩ đến đây, chỉ thấy một chất giọng mềm mại nhẹ nhàng vang lên.
*tiết y: nội y của phụ nữ cổ đại
"Nói gì vậy, ngược lại cảm phiền cô cô đã đi tặng cho ta chuyến này, Kiều nhi." Mỹ nhân chậm rãi liếc nhìn thị nữ bên cạnh một cái, "Mau nhận lấy." Trong lòng Hứa mỹ nhân ôm một con mèo thân mình đen tuyền, lười biếng tựa vào lòng nàng ta, có lẽ là cảm nhận được tâm trạng tốt của chủ nhân nên cũng kêu meo meo một tiếng.
Ban Điềm vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng mèo kêu thì bàn tay bê hộp gấm run lên một cái rất nhẹ, trái tim cũng đã rớt mất hai nhịp. Đều nói mèo là động vật có linh tính, con mèo trong lòng Hứa mỹ nhân mở to hai con mắt màu lục thẫm đảo một vòng lên người đám cung nhân, ai ngờ trong lúc Hứa mỹ nhân lơ đãng, con vật này lại "vụt" một cái nhảy vọt xuống khỏi đầu gối nàng xông thẳng về phía thiếu nữ mặc cung trang màu nhạt.
Các cung nhân bị con mèo này làm cho hoảng sợ nên đã rối loạn chừng mực, rối rít thét lên tránh né, Ban Điềm lờ mờ ngẩng đầu chưa kịp nhìn rõ đã cảm nhận được một cái chân đen tuyền nhào lên tay nàng. Ánh mắt nhìn đến đâu cũng thấy đôi mắt màu lục thẫm và khuôn mặt lông mềm như nhung, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bị con vật này cản trở, lại hoảng sợ ném hộp gấm trong tay xuống định lùi về sau để né tránh.
Trong sự hoảng loạn, Ban Điềm cảm thấy lưng mình đụng vào một lồng ngực ấm áp cao lớn. Từ già đến trẻ trong phòng đều đã quỳ xuống đầy mặt đất.