Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 11:




Thật ra cũng chỉ là một con cá vàng, lại mới nuôi được ít ngày, Tô Tần cảm thấy mình không nên xúc động mạnh như vậy, chỉ là không hiểu tại sao, trong lòng có chút buồn bã hốt hoảng.
Kem trong cốc chậm rãi tan, giọt nước lạnh rớt xuống sàn nhà, Nghiêm Qua đi từ phía sau tới chỗ cậu nói: “Đứng ngây ra làm gì?”
Sau rồi tầm mắt rơi xuống đống thủy tinh vỡ vụn, “Anh đi lấy cái chổi, em đừng lấy tay chạm vào.”
Tô Tần ừ một tiếng, xoay người ngồi trong phòng khách. Cậu vừa ăn cốc kem, vừa nhìn bóng lưng Nghiêm Qua đến đờ ra.
Vóc dáng người kia cao lớn tựa một pháo đài kiên cố vững chắc, lại mang tới cảm giác an toàn như một bức tường phòng hộ. Anh quét thủy tinh vài cái, để đề phòng, còn dùng cái khăn sạch cẩn thận lau qua mặt đất.
Lúc đi ra, Nghiêm Qua thấy Tô Tần đang mở to mắt cắn kem nhìn mình.
“Nhìn cái gì?” Nghiêm Qua cảm thấy khó hiểu, anh ngồi xuống, “Trong chai đấy có gì vậy?”
“Cá.” Tô Tần đáp một tiếng, uể oải nói: “Đáng ra nên mua một cái bể lớn hơn, thả nó vào trong đấy.”
Cũng không phải bởi vì đẹp, vốn là mặc kệ con cá chen trong cái chai nho nhỏ để treo bên cạnh cửa sổ, cho không gian sinh hoạt của nó thêm phong phú rộng mở.
Trong lòng không rõ có tư vị gì, Tô Tần cảm thấy mình sầu não quá mức rồi, nên thấy hơi buồn cười. Cậu xốc lại tinh thần, ăn vài miếng hết cốc kem, sau đó vứt cái thìa gỗ vào thùng rác.
“Tôi ngủ đây, ngủ ngon.” Cậu nói.
Nghiêm Qua lại bảo: “Có chuyện gì muốn nói thì nói đi, anh có thể nghe em.”
Tô Tần ngạc nhiên, đứng bên cửa quay lại nhìn anh. Người đàn ông duỗi cái chân dài, có chút lưu manh vỗ vỗ bắp đùi mình, dang rộng hai cánh tay, “Đến đây nào, anh có thể ôm em, cho em gối vào vai anh khóc này.”
Tô Tần cảm thấy buồn cười, chút thương cảm ban nãy tan thành mây khói. Cậu lắc đầu, gương mặt dưới ánh đèn trắng có chút yếu đuối, nhưng không vì vậy mà mất kiên cường, cậu nói: “Nếu anh có tâm sự gì, cũng có thể nói cho tôi biết.”
Cậu bắt chước động tác của Nghiêm Qua, dang tay ra, khí thế quay trở lại: “Tôi sẽ cho anh mượn bờ vai mà khóc thầm.”
Nghiêm Qua ngẩn ra, ngồi thẳng dậy cười ha hả.
Hôm sau đến lượt Nghiêm Qua làm bữa sáng, lúc Tô Tần ngủ dậy thì Nghiêm Qua đã bưng bữa sáng lên bàn xong cả rồi. Trên bàn còn bày một bể cá tinh xảo đẹp mắt.
“Anh lấy từ chỗ Đại Thẩm, trước đây cô ấy cũng nuôi cá vàng.” Đại Thẩm trong lời Nghiêm Qua nói chính là chủ cho thuê nhà ở sát vách.
Tô Tần có chút ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không muốn nuôi nữa..Nhưng mà, cảm ơn.”
Nghiêm Qua dặn: “Sau này nếu muốn nuôi lại thì dùng, nhưng nhớ để ở nơi mèo không trèo tới.”
Tô Tần cười cười, gật đầu. Hai người ăn sáng trong bầu không khí vui vẻ hòa hợp, sau đó ra khỏi nhà thì đi theo hai hướng trái ngược nhau.
Lúc Tô Tần đến trường, sân tập đã có không ít người, mấy nữ sinh ngồi nói chuyện phiếm trên thềm đá, mấy nam sinh cách đó không xa thì cắn ống hút uống sữa cười đùa nói chuyện.
Không khí buổi sáng rất mát mẻ, sương đọng trên lá cây càng khiến cành lá non thêm vẻ tinh khôi.
Tô Tần đi tới chỗ đám Viên Kiệt chào hỏi, Trần Minh ngáp dài, tay đẩy gọng kính mắt, cổ áo cậu còn chưa được bẻ, Tô Tần đang muốn nhắc, lại phát hiện căn bản là cậu ta mặc ngược áo.
Lớn đến chừng này rồi mà còn mặc áo ngược. Tô Tần cảm thấy buồn cười, không khỏi nhớ tới em trai đương ở quê. Xem ra chính bản thân mình vẫn còn chưa lớn, vừa đến Nam Thành được vài bận, nay đã lại thấy nhớ nhà.
Cậu đi tới chỗ Trần Minh, chỉ là còn chưa kịp bước đến, đầu bên kia sân tập truyền tới tiếng ồn ào. Cậu đảo mắt nhìn, thấy Lưu Bị đang đi vào từ đầu kia sân tập, trên mặt còn có vết thương, một bên mắt tím đen.
Tô Tần giật nảy mình, thấy cậu ta mặt vô biểu tình tiến vào đội ngũ, lúc này các giáo quan cũng tới rồi, chỉ đành phải đi tập hợp.
Đợi đến giờ nghỉ trưa, vừa giải tán đội ngũ thì Lưu Bị chủ động tới tìm cậu.
“Cùng ăn trưa đi.” Cậu ta nói.
Tô Tần gật đầu, muốn nói rồi lại thôi nhìn cậu ta, Lưu Bị thấy vậy thì bảo: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tô Tần chỉ tay vào vết thương trên mặt cậu ta.
Trong mắt Lưu Bị ánh lên tia tức giận, “Hôm qua đánh với tên khốn Trương Dũng Nghĩa kia một trận.”
Tô Tần ngạc nhiên, trong ấn tượng của cậu, hai người này lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau, so với anh em bình thường còn thân thiết hơn.
Lưu Bị nhìn ra được nghi ngờ của cậu, vừa cùng cậu đi tới căn tin vừa kể: “Hôm qua tôi đi lấy nước thì thấy Trần Miểu ở trong vườn hoa, ở cùng với Mẫu Trần Hạo.”
Tô Tần nhíu mày, Lưu Bị nói tiếp: “Lúc quay về tôi kể cho Trương Dũng Nghĩa nghe, nửa đùa nửa thật nói cậu ta bị gạt rồi. Không khéo Trần Miểu một chân đạp hai thuyền, kết quả còn chưa kịp dứt lời đã bị đánh một cái.”
Tô Tần không biết nên nói gì, nhưng Lưu Bị có vẻ giận không ít, cậu ta nắm tay thành quyền, tức giận nói: “Cái tên vương bát đản, chỉ vì một đứa con gái mà đánh lão tử? Bọn họ mới quen nhau được mấy ngày chứ?!”
Tô Tần nghĩ trong lòng: Hai người cũng mới quen nhau không bao lâu…
Tất nhiên cậu không nói ra mấy lời này.
Lưu Bị lảm nhảm suốt dọc đường đi, Tô Tần làm một người rất biết lắng nghe, cũng không nói gì cả.
Hai người vào trong căn tin, Lưu Bị mời khách gọi một đống món, Tô Tần cũng không tiện cản, bởi vì căn tin trường học không bán rượu nên Lưu Bị mua hai chai Sprite đặt mạnh xuống bàn.
Tô Tần cúi đầu an tĩnh ăn, Lưu Bị mắng một thôi một hồi, vẫn là một người nói một người ăn không vui, liền nắm đũa nhìn Tô Tần đầy bất mãn, “Cậu không an ủi mình được hai câu sao?”
Tô Tần cắn miếng thịt bò, nghe vậy liền nhai vài cái rồi nuốt vào: “Đừng nóng giận.”
Lưu Bị: “…..”
Tô Tần nghĩ một chút lại nói: “Thật ra cậu sai rồi.”
Lưu Bị cả giận hỏi: “Cậu nói gì cơ?!”
Tô Tần đặt đũa xuống, nghiêm mặt bảo: “Chưa biết thực hư là như nào, cậu không nên tùy tiện nói xấu người khác. Tốt xấu gì người ta cũng là nữ sinh, cậu nói vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà người ta.”
Lưu Bị sững sờ một lúc, muốn nói gì đó, nhưng hé miệng mãi chẳng lên lời. Qua một lúc cậu ta thở dài nói: “Mình chỉ.. đùa một chút.”
Tô Tần gật đầu: “Cậu không có ác ý, nhưng chưa chắc người nghe đã nghĩ như vậy. Đại Dũng đánh cậu cũng sai, hai người gặp nhau nói rõ ràng đi.”
Nói rồi, chỉ chỉ vào mũi Lưu Bị: “Cậu xin lỗi đầu tiên.”
Lưu Bị nhíu mày thật chặt. Tô Tần cầm đũa lên gắp miếng thịt lợn chua ngọt ở trước mặt cậu ta, Lưu Bị cầm đĩa bê ra xa.
“Không cho cậu ăn!”
Chiếc đũa của Tô Tần dừng giữa khoảng không, cậu nghĩ một chút, sau đó dời mục tiêu gắp miếng sườn.
Lưu Bị: “….”
Hai người ầm ĩ với nhau, bên cạnh có người đi qua. Lưu Bị vô thức giương mắt nhìn, thấy Trần Miểu và mấy cô bạn, đi bên cạnh còn có Trương Dũng Nghĩa.
Trương Dũng Nghĩa liếc mắt thấy Lưu Bị, vẻ mặt có chút lúng túng, Trần Miểu đi tới chào, “Tô Tần! Lưu Bị!”
Lưu Bị cũng có chút xấu hổ, buông cái đĩa xuống ‘ừ’ một tiếng, sau đó không biết nói gì.
Trần Miểu nói: “Ban sáng đã định hỏi cậu rồi, sao mặt cậu lại bị thương vậy?”
Trần Dũng Nghĩa sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói: “Mình đi gọi món trước.” Nói xong xoay người đi.
Trần Miểu cảm thấy khó hiểu, “Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau?”
Lưu Bị cầm đũa gảy gảy cơm, không hé răng, Trần Miểu cũng không chen vào chuyện của họ nữa, thấy cậu ta có vẻ không muốn nói liền thức thời bảo: “Mình đi trước, hai cậu ăn từ từ.”
Nói rồi khoát tay với Tô Tần, sau đó đi đến bàn bên cạnh.
Tô Tần ăn vài miếng cơm, hỏi: “Cậu không xin lỗi sao?”
Lưu Bị có chút thẹn quá hóa giận, “Nhiều người như vậy sao xin lỗi được?”
Tô Tần ồ một tiếng, tùy tiện nói: “Không bằng đi hỏi Trần Miểu chuyện tối qua đi?”
“Đừng!” Lưu Bị trợn to mắt, “Cậu thấy chưa đủ loạn hay sao!”
Tô Tần tỏ vẻ vô tội: “Hỏi rõ thì tốt chứ sao, nói không chừng trong lòng Đại Dũng cũng không vui.”
Lưu Bị bĩu môi, lầu bầu bảo: “Ai thèm quan tâm đến tên ấy.”
Tô Tần nhún vai, học giọng điệu của Lưu Bị: “Ai thèm quản cậu.”
Lưu Bị: “……”
Ăn trưa xong, hai người nói chuyện phiếm ngồi điều hòa trong phòng ăn. Đúng lúc này thì Viên Kiệt và mấy người ở học viện dược đi tới, mọi người ngồi lại một chỗ nói chuyện phiếm, đều là chuyện bài vở cả, Lưu Bị nghe một lúc liền thấy chán, muốn rời đi, nhưng không biết đi nơi nào.
Tô Tần liếc mắt nhìn Lưu Bị, ở dưới bàn đá một cái vào chân cậu ta, Lưu Bị không nhìn cậu, nhưng cái chân dưới bàn cũng đá lại, hai người cứ như vậy, mặt không đổi sắc trái qua phải đạp với nhau. Sắc mặt Lưu Bị hòa hoãn hơn ít nhiều, thậm chí còn nở nụ cười tươi. Tô Tần cũng nhếch miệng, đạp một cái tới, chỉ là không ngờ lần này bị hai bắp chân của Lưu Bị kẹp chân cậu lại.
Tô Tần muốn thu chân, nhưng đối phương không chịu tha. Cậu nhìn về phía Lưu Bị, Lưu Bị nâng cằm, nét mặt giảo hoạt nhìn qua đây, ý nói —— xem cậu làm thế nào!
Tô Tần cảm thấy buồn cười, nhấc cái chân còn lại lên đạp người, Lưu Bị tránh qua, cái chân đụng vào bàn ‘bịch’ một tiếng.
Mọi người đang nói chuyện quên trời đất liền ngưng lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Bị. Tô Tần không nhịn được bật cười, lúc này Lưu Bị mới buông chân cậu ra.
Tính cách Tô Tần vốn không sôi nổi, nói rõ hơn thì, cậu có vẻ an tĩnh mà chín chắn. Mặc dù cười tươi, thế nhưng cũng không phải kiểu cười lộ răng, chỉ là nụ cười rất nhạt, nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy lóa mắt. Gương mặt cậu sáng rộ lên, rõ ràng không thể dùng từ ‘rực rỡ’ để hình dung, nhưng lại khiến người ta thoải mái.
Lưu Bị nhìn đôi môi mượt mà đang cong lên thành một đường cung rất đẹp kia, không tự chủ mà nhớ lại dáng vẻ nũng nịu của Tô Tần khi say rượu.
“Tô Tần.” Đột nhiên cậu ta cất tiếng: “Hôm nay mình đến nhà cậu nhé.”
Tối nay Nghiêm Qua về hơi trễ, ở dưới lầu mua món nướng và bia, vừa vào nhà liền thấy có hai người đang ngồi trên sô pha, anh ngẩn ra.
“Xin chào.” Lưu Bị quay đầu nhìn anh, nhận ra là người đón Tô Tần đêm đó, cậu ta quay đầu lại hỏi: “Không phải cậu nói anh ta không thuê phòng cùng cậu sao?”
Tô Tần gật đầu, vừa đổi kênh vừa nói: “Bây giờ thì như vậy.”
Nghiêm Qua lấy chân đóng cửa, đi vào đặt đồ xuống bàn hỏi: “Nhóc này ở đâu ra?”
Tô Tần bảo: “Cậu ấy tới ở một đêm.”
Nghiêm Qua nhíu mi, “Ngủ ở đâu?”
Lưu Bị ôm lấy vai Tô Tần, “Đương nhiên là ngủ cùng với anh em tốt rồi.”
Không hiểu sao Nghiêm Qua có chút không muốn, quay đầu nhìn Tô Tần lạnh mặt nói, “Em đồng ý rồi?”
Cuối cùng Tô Tần cũng ngẩng đầu lên, “Không có.”
Nói xong quay sang nhìn Lưu Bị đang há hốc mồm, “Cậu ngủ ở sô pha.”
“Gì cơ?!” Lưu Bị rên lên, “Sao cậu có thể để mình ngủ ở sô pha!”
Nghiêm Qua cười rộ lên, đẩy hộp đồ nướng tới trước mặt hai người, “Ăn đi, anh mời.”
Lưu Bị không khách khí nhận lấy, Nghiêm Qua xoay người chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy Tô Tần ở đằng sau nói: “Nếu không cậu ngủ ở giường, mình ngủ ở sô pha cũng được.”
Lưu Bị bảo: “Vậy cũng không được, cậu là chủ mà.” Sau đó giọng nói có chút trêu chọc, “Ngủ với nhau thì làm sao! Mình cũng không ăn cậu!”
Khóe miệng Nghiêm Qua giật một cái, quay đầu thờ ơ bảo: “Thôi khỏi cãi cọ, giường phòng chính lớn, anh ngủ cùng Tô Tần, nhóc con tới phòng anh mà ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.