Bán Tinh

Chương 26:




Dịch: Hoàng Hi Bình
nguồn: bachngocsach

***
Đã lâu lắm rồi anh không nghĩ đến mẹ, nhưng tối nay lại đột nhiên nghĩ đến mẹ.
Nhớ tới mình hồi nhỏ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, chính mẹ đã kiên trì dạy dỗ. Nghe nói phải sau 3 tuổi anh mới biết nói như những đứa trẻ bình thường. Lại nhớ từ khi còn nhỏ xíu đã bị ba xách đi huấn luyện, ngày nào về nhà cũng mình đầy thương tích. Mẹ cứ nhìn thấy là khóc, luôn cãi nhau với ba. Nhưng lúc đó mẹ vẫn chưa bỏ ba nên cuối cùng chỉ đành cố gắng chịu đựng người chồng, người con như vậy.
Bà từng kể cho Trần Huyền Tùng nghe: “Mẹ và ba con quen nhau khi ba con đi bắt yêu. Hồi đó nơi mẹ ở luôn có người bị thiêu cháy, tỉnh dậy thì không nhớ gì cả nhưng tài sản lại bị cướp hết. Ba con đến bắt tên yêu quái biết phun lửa đó. Có một lần ông ấy gặp mẹ, bởi vì bị yêu quái làm gián đoạn nên đã không kịp xoá ký ức của mẹ đi. Mẹ cảm thấy ba con thật vất vả, cũng rất vĩ đại, mẹ muốn chăm sóc cho ông ấy. Còn ông ấy hả, tuy trong lòng cũng muốn ở bên mẹ nhưng lại sợ liên luỵ đến mẹ nên không dám theo đuổi. Chẳng qua ngày nào cũng lang thang ngoài cổng nhà mẹ… rồi sau đó ba mẹ đã ở bên nhau.”
Nghĩ đến đây, Trần Huyền Tùng bỗng bật cười.
Nhưng sau cùng mẹ vẫn không thể chịu được cuộc sống không phải của người bình thường, mẹ đã bỏ nhà theo…
Mẹ đã bỏ đi rất nhiều năm, vào cái đêm ba trọng thương hấp hối, ông đã nắm tay anh nói: “Con rất giỏi, ba rất yên tâm. Điều duy nhất mà ba không yên lòng chính là… con phải hứa với ba, phải kết hôn thật sớm, sinh con trai… dạy tất cả cho nó. Trách nhiệm… của chúng ta, đời đời bảo vệ… bảo vệ… vĩnh viễn lưu truyền, nhất định không được quên, nếu không… cân bằng của Thế giới sẽ bị phá vỡ…”
Đó là nguyện vọng duy nhất của ba, lúc ấy vì để ông an lòng nhắm mắt, Trần Huyền Tùng mới gật đầu đồng ý.
Nhưng thật ra anh đã sớm đưa ra quyết định, nếu tương lai anh có con, anh quyết không để con mình phải có tuổi thơ đau khổ như mình. Sau khi ba mất, anh ngày càng cô đơn lạnh lẽo, anh cũng dần dần hiểu ra rằng, có lẽ sẽ không có ai sẽ đi cùng mình cả đời. Anh cảm thấy mình cũng không thể có con, bởi một mình anh đâu thể sinh con được, chắc ba ở trên trời cũng không trách anh đâu.
Vì vậy anh nhận đồ đệ.
Anh cũng nhớ vào dịp Tết năm ngoái, con gái sư đệ của ba, sư muội đồng môn Khương Hành Yên của anh đến cửa hàng tại Bắc Kinh đưa cho anh sủi cảo cô ấy tự gói, còn nói mấy câu mơ hồ. Anh đương nhiên hiểu ý của cô ấy, nên không ăn sủi cảo mà chỉ bảo Lâm Tĩnh Biên tiễn cô ấy về.
Khi ấy sư muội đã nói gì nhỉ? À cô ấy rưng rưng nước mắt, nói: “Sư huynh, chúng ta là đồng môn, hiểu rõ gốc rễ. Gia tộc của chúng ta vĩnh viễn không thể sống một cách quang minh chính đại, đã vậy còn phải gánh quá nhiều trách nhiệm nặng nề. Em… em sẽ cố gắng chăm sóc anh, hết lòng hết dạ ủng hộ anh. Em còn có thể sinh cho anh một người thừa kế mang dòng máu của cả 2 gia đình chúng ta, đây cũng là mong muốn của nhà em…”
Lúc đó anh chỉ cảm thấy rất đau đầu, nói với cô ấy: “Em đi đi, anh không có ý định kết hôn, cũng không cần sinh con. Anh có đồ đệ, có thể kế thừa y bát.”
Sư muội khiếp sợ: “Tại sao anh … như vậy thì huyết mạch sẽ đứt đoạn …”
Lúc đó Trần Huyền Tùng không đáp, anh cũng không cần giải thích gì với cô ấy. Đó chính là suy nghĩ thật của anh.
Nhưng giờ anh lại gặp một người, tình huống giống hệt với ba của anh.
Trần Huyền Tùng ngả người ra sau, nằm trên mặt đất, xung quanh là một loạt bảo bối vô giá, yêu ma quỷ quái chỉ cần nghe tên đã khiếp đảm. Anh giơ tay đặt lên trán.
Lục Duy Chân.
Lục Duy Chân từ trên trời rơi xuống.
Rõ ràng chỉ mới quen không lâu, nhưng trong đầu lại hiện lên rất nhiều dáng vẻ của cô.
Cô co rúm trên giường, lộ ra bả vai trắng đến chói mắt, nhìn thật yếu ớt đáng thương, nhưng cô lại không sợ anh, còn ỷ lại nữa chứ.
Trong hầm đậu xe, cô thông minh đoán được anh ăn lương khô, ép anh nhận lấy hộp cơm. Khi đó trong đôi mắt cô hiện rõ vẻ dịu dàng và thương hại.
Lúc chiếc xe kia lao về phía anh, cô vẫn còn đang ngồi trên xe với yêu quái, nhưng lại chỉ quan tâm đến anh, lớn tiếng cảnh báo nguy hiểm.
Yêu quái phun ra nọc độc, anh dịch chuyển tức thời đến bên cạnh cô, bèn nhìn thấy gương mặt đang sợ hãi đến tái mét của cô lập tức chuyển sang ngạc nhiên và mừng rỡ.
Đối với một người bắt yêu không thể công khai xuất hiện trên đời, chỉ có thể lén lút trong bóng tối như anh lại tràn ngập sự quan tâm chân thật.

Trần Huyền Tùng nhắm mắt lại.
Một cô gái ngây thơ, nhân hậu và tốt bụng như thế. Hiện giờ lại bám lấy anh không chịu buông.
Anh xoay người ngồi dậy, cất tất cả bảo bối vào túi rồi treo lên tường. Anh quyết định kéo đồ đệ lên núi luyện 2 tiếng.
Nếu cuộc đời này thật sự có người đồng ý đi cùng anh, chấp nhận sinh con cho anh, anh không phải ba mình, sẽ không để mình có kết cục cô đơn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.