Sau khi chia tay với Thái tử gia Thịnh Cảnh An - cậu ấm con nhà quyền quý bậc nhất kinh thành, tôi đã bí mật kết nối với camera giám sát nhà anh ta.
Ban đầu chỉ là muốn xem trộm con mèo nhà anh, nhưng cảnh tượng trong camera dần trở nên “vừa mờ vừa lem.”
Anh không coi ai ra gì, vô tư khoe cơ bụng, khoe nhan sắc thần thánh ba trăm sáu mươi độ không góc c.h.ế.t của mình.
Tôi từ thèm mèo chuyển sang thèm thân thể của anh.
Nửa năm sau, có người thấy tôi chậm chạp, mãi chẳng hành động, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.
Đêm khuya, tôi mở camera.
Thấy vị Thái tử gia Thịnh Cảnh An kia nằm trên giường, áo choàng tắm nửa kín nửa hở, trông vừa damdang vừa hư hỏng.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Mật khẩu nhà anh không đổi, qua đây đi."
1
Tháng thứ ba sau khi chia tay Thịnh Cảnh An, cuối cùng tôi cũng kết nối được với camera giám sát nhà anh ta. Thế nhưng camera bị lệch, mỗi lần muốn nhìn mèo đều chỉ thấy đuôi.
Hôm bảo mẫu nghỉ, tôi len lén lẻn vào biệt thự nhà Thịnh Cảnh An, điều chỉnh góc camera. Từ vườn hoa đến phòng khách, rồi đến cả tầng hầm, Tiểu Nếp ở bên cạnh cứ ngước mắt nhìn tôi.
Vừa điều chỉnh xong camera trong hầm rượu, trên cầu thang liền vọng lại tiếng bước chân. Tôi tưởng Thịnh Cảnh An về, vội vàng ôm Tiểu Nếp nấp sau tủ rượu.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, lắng tai nghe, là tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất.
Tôi thò đầu ra, liếc mắt nhìn. Người đến lại là đối tượng xem mắt của Thịnh Cảnh An, Lục Kỳ.
Hôm nay Thịnh Cảnh An không ở nhà, bảo mẫu và tài xế cũng không có ở đây, sao cô ta vào được?
Lục Kỳ dừng lại trước tủ rượu, đưa mắt đánh giá những chai rượu được cất giữ, cuối cùng chọn một chai rượu vang đỏ trị giá 52 vạn. Cô ta nhếch môi cười: "Chính nó."
Tiểu Nếp vùng ra khỏi lòng tôi, chạy đến chân Lục Kỳ.
Lục Kỳ giật nảy mình, thấy là Tiểu Nếp, cô ta liền lấy mũi giày đá đá nó: "Thì ra là con mèo bạn gái cũ tặng Cảnh An à, phiền phức thật đấy."
"Meo ~~" Tiểu Nếp ngẩng đầu nhìn chai rượu vang đỏ trong tay Lục Kỳ, như muốn cô ta trả lại.
Lục Kỳ cười lạnh: "Ông nội Thịnh đã cho tôi mật mã nhà Cảnh An rồi, tôi muốn mở chai rượu vang đỏ nào chẳng được?"
"Chờ Cảnh An về, tôi sẽ cùng anh ấy uống." Lục Kỳ nói xong, cầm chai rượu vang rời khỏi hầm rượu.
Người đi rồi, tôi mới chui ra khỏi tủ rượu, ôm Tiểu Nếp lẩm bẩm: "Cả hầm rượu, cô ta lại chọn đúng chai đấy."
Chai rượu vang đó đối với tôi và Thịnh Cảnh An mà nói, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tôi và Thịnh Cảnh An ở bên nhau ba năm, ông nội anh liền tìm đến, nói sẽ không cho phép cháu trai mình cưới một nữ minh tinh.
Tôi tự biết bản thân và Thịnh Cảnh An không môn đăng hộ đối, sẽ không có tương lai. Đây là một đoạn tình cảm biết rõ không có kết quả, tôi không dám để mình lún sâu thêm nữa.
Hơn nữa, ông nội Thịnh còn giới thiệu cho Thịnh Cảnh An đối tượng xem mắt mới, tôi cảm thấy đau lòng nên đã đề nghị chia tay, rút lui kịp thời, ít nhất còn có thể làm bạn.
Tiểu Nếp là do tôi tặng cho Thịnh Cảnh An.
Sau khi chia tay, tôi muốn xin anh trả lại Tiểu Nếp, anh không chịu, ném cho tôi năm trăm vạn, nói mua đứt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nếp.
Lúc đó, tôi đang vướng vào vụ kiện chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý cũ, phải bồi thường rất nhiều tiền. Tiền tiết kiệm của tôi không đủ, cho nên đã nhận năm trăm vạn kia.
Cư dân mạng đều khuyên tôi ban đêm đến trộm mèo, nhưng tôi không dám, rốt cuộc cũng đã nhận tiền của người ta rồi.
Hơn nữa, Thịnh Cảnh An là cậu ấm con nhà quyền quý bậc nhất kinh thành, nếu chọc giận anh ta, anh điên lên mà ra tay chặn đường sống của tôi thì chỉ là chuyện phút mốt.
Vì vậy, tôi chỉ có thể âm thầm kết nối vào camera giám sát nhà anh, lúc rảnh rỗi thì nhìn Tiểu Nếp một chút. Nghĩ đến việc Lục Kỳ cũng có mật mã nhà Thịnh Cảnh An, đáy lòng tôi dâng lên một tia chua xót.
Tôi tự an ủi mình, thôi bỏ đi, tôi và Thịnh Cảnh An đã chia tay rồi, anh và Lục Kỳ sớm muộn gì cũng kết hôn, tôi không có tư cách ghen.