6
Ba tháng chia tay Thịnh Cảnh An, tôi dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Lịch trình được sắp xếp kín mít, đột nhiên bị đổi vai, xem như cho mình nghỉ phép vậy.
Nghỉ ngơi được mấy hôm, chị Tĩnh gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu rất phấn khích: "Kiều Hi, ngày mai em quay lại đoàn phim, tiếp tục quay phim!" "Không phải là để em đi đóng nữ phụ đấy chứ? Vậy thì em không làm."
Dù sao cũng là người có chí khí.
Nghe vậy, chị Tĩnh liền cười nói: "Đương nhiên là đóng nữ chính rồi, Thịnh đại thiếu gia đã ra mặt, sao có thể để em đi đóng nữ phụ được?"
Thì ra là Thịnh Cảnh An ra tay, tôi còn tưởng anh ta quên mất rồi chứ.
"Vậy mấy ngày nay, Diệp San quay phim công cốc sao?"
Chị Tĩnh: "Không có công cốc, mấy ngày nay cô ta giúp em quay hết cảnh hôn, cảnh thân mật rồi, nghe nói môi bị hôn đến tróc da luôn."
Hả?
Tôi đột nhiên phản ứng lại, tại sao Thịnh Cảnh An lại nói mấy hôm nữa hẵng giúp tôi giải quyết.
Hóa ra là diễn viên đóng thế tự tìm đến cửa, không cần thì phí.
Chu đáo ghê!!!
Chị Tĩnh lại dặn dò: "Nghe nói mặt Lục Kỳ lúc đó đen xì, chắc chắn cô ta sẽ không chịu để yên, em cố gắng đừng xung đột với cô ta nữa."
"Ừm, em biết rồi." Tôi xưa nay không chủ động gây chuyện, nhưng với Lục Kỳ thì cũng khó nói lắm.
7
Tôi tiếp tục trở lại đoàn phim quay phim, tối trước khi ngủ sẽ mở camera xem Tiểu Nếp. Thịnh Cảnh An ban ngày sẽ đến Thịnh Thị làm việc, tối mới về nhà. Hôm nay, tôi vừa mở camera phòng ngủ của anh, liền thấy anh quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra.
Trên cơ bụng còn đọng vài giọt nước, thật khiến người ta muốn được anh yêu thương.
Anh không coi ai ra gì mà vô tư khoe cơ bụng, khoe nhan sắc thần thánh ba trăm sau mươi độ, không góc c.h.ế.t.
Di chứng của việc lén xem camera chính là, buổi tối thường xuyên nằm mơ thấy anh.
Những quá khứ ngọt ngào, mặn nồng trước kia, cứ thế hiện lên trong giấc mơ hết lần này đến lần khác.
Khi tỉnh mộng, trong lòng trào dâng một trận trống rỗng, tôi liền nhịn không được mở camera xem anh ngủ có ngon không.
Trong màn hình, Tiểu Nếp nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh. Đó vốn dĩ là vị trí của tôi, may mà là Tiểu Nếp, nếu đổi thành Lục Kỳ, hay là người phụ nữ khác, chắc tôi sẽ ghen mất.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái bộ phim đã đóng máy. Công việc tiếp theo của tôi là ghi hình show thực tế du lịch.
Trước đó, công ty sắp xếp cho tôi một buổi tiệc rượu của đạo diễn.
Ban đầu tôi muốn từ chối, công ty nói đạo diễn Kim đích thân gọi điện thoại yêu cầu tôi đi, trong tay ông ta có một dự án phim điện ảnh, nếu nói chuyện hợp nhau, nói không chừng có thể nhận được một vai.
Công ty nói, cho dù không phải vì nhận tài nguyên, cũng nên đi để mở mang tầm mắt, tạo ấn tượng tốt trước mặt đạo diễn điện ảnh.
Tôi bước vào phòng bao, phát hiện trong phòng ngoài đạo diễn Kim ra, còn có thêm mấy vị đạo diễn khác.
Diệp San cũng ở đó, cô ta ngồi bên cạnh đạo diễn Kim, nhìn thấy tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý. Sau đó, cô ta ghé vào tai đạo diễn Kim, hạ giọng nói gì đó.
Nghe xong, đạo diễn Kim nhìn tôi bằng ánh mắt dâm dê, khiến người ta khó chịu.
"Kiều Hi, lại đây, uống với tôi mấy ly." đạo diễn Kim vẫy tay với tôi.
Tôi có chút lúng túng, dù sao trước đây lúc ở bên Thịnh Cảnh An, anh chưa từng cho phép tôi tham gia mấy buổi tiệc rượu này. Bởi vậy nên tôi chưa từng trải qua sự hiểm ác của giới giải trí.
Tôi đi qua kính đạo diễn Kim một ly rượu, ông ta được đằng chân lân đằng đầu: "Nghe nói cô tốt nghiệp Học viện Múa?"
"Vâng." Tôi lấp lửng đáp, biết là Diệp San nói cho ông ta biết. Múa đúng là sở trường của tôi.
Trước đây tôi từng khiến mọi người kinh diễm với màn múa ở lễ tốt nghiệp, cũng khiến Thịnh Cảnh An rung động, mới có chuyện tình cảm của chúng tôi sau này.
Đạo diễn Kim kiêu ngạo nói: "Bộ phim điện ảnh sắp tới của tôi có một vai vũ nữ rất hợp với cô, bây giờ cô nhảy một điệu múa t.h.o.á.t y cho tôi xem, nhảy đẹp, vai diễn đó sẽ là của cô."