Bạn Trai Cũ Âm Thầm Quyến Rũ Tôi

Chương 5:




8
Tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn tôi. Đạo diễn Kim dùng ánh mắt dâm dê, thèm thuồng nhìn chằm chằm cơ thể tôi, như đang tưởng tượng cảnh tôi nhảy múa thoát y.
Nụ cười trên mặt Diệp San ngày càng sâu, cô ta lấy điện thoại ra khỏi túi, chờ tôi nhảy xong sẽ quay video.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được lúc nãy cô ta ghé vào tai đạo diễn Kim nói gì, bảo tôi nhảy múa t.h.o.á.t y là do cô ta đề nghị.
Lần trước cô ta vui vẻ hụt một trận, nuốt không trôi cơn tức này. Nhưng mà, với địa vị của cô ta, đạo diễn Kim chưa chắc đã nghe lời cô ta. Bởi vậy, chắc chắn là do Lục Kỳ xúi giục.
Mặc dù Lục Kỳ không hoạt động trong giới giải trí, nhưng tập đoàn nhà họ Lục có công ty giải trí, giới đạo diễn đều phải nể mặt cô ta vài phần.
“Đạo diễn Kim, vai diễn mà ông nói, tôi không hứng thú." Tôi cầm túi xách lên, "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Sắc mặt đạo diễn Kim thay đổi, cười lạnh: "Không nể mặt như vậy sao?"
Diệp San chặn đường tôi, khiêu khích: "Kiều Hi, đạo diễn Kim bảo cô nhảy múa t.h.o.á.t y là vinh hạnh của cô, hôm nay nếu cô cứ thế mà đi, chẳng khác nào đắc tội với tất cả đạo diễn ở đây, cô suy nghĩ cho kỹ đi." Diệp San là bạn học đại học của tôi, trước kia còn ở chung phòng ký túc xá, vậy mà bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy.
Tôi hỏi ngược lại: "Vinh hạnh này nhường cho cô, cô có muốn không?"
Nói xong, tôi bưng ly rượu lên, nói với các vị đạo diễn: "Xin lỗi, Học viện Múa dạy tôi múa, không phải dùng điệu múa để đổi lấy tài nguyên. Tôi có sự kiên trì của riêng mình, không phải cố ý muốn đắc tội với mọi người, ly này, tôi kính mọi người."
Đạo diễn Kim là đắc tội rồi, nhưng nếu đắc tội với tất cả đạo diễn khác ở đây, sau này muốn tiến quân vào giới điện ảnh, con đường đúng là sẽ khó khăn hơn.
Đạo diễn Kim không nhận ly rượu, hừ lạnh một tiếng. Các đạo diễn khác lần lượt bưng ly rượu lên, có người khen ngợi: "Cô bé, có nguyên tắc, không tệ."
Đến lúc này, đạo diễn Kim quả thực đã không giữ được thể diện, nói với Diệp San: "Tiểu San, lại đây rót rượu."
Diệp San đi qua, làm theo lời đạo diễn Kim rót sáu ly rượu trắng. Tôi vừa mới uống cạn ly rượu kính các vị đạo diễn, đang định rời đi, đạo diễn Kim liền gọi tôi lại: "Kiều Hi, cô uống hết sáu ly rượu này, tôi sẽ coi như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, nếu không, hôm nay e rằng cô không bước ra khỏi phòng bao này được đâu."
9
"Xin lỗi, rượu này tôi không uống được." Tôi lạnh lùng nói xong, bầu không khí trong phòng bao chợt trở nên ngưng trọng.
Các đạo diễn khác cũng khuyên nhủ đạo diễn Kim: "Lão Kim, được rồi đấy, đừng làm khó con gái nhà người ta."
Trong đó có một nữ đạo diễn trẻ tuổi họ Diêu lên tiếng bênh vực tôi: “Đạo diễn Kim, ông từng quay được mấy bộ phim hay, chúng tôi đều rất kính trọng ông, nhưng mà uy danh của ông không nên dùng để bắt nạt hậu bối." Đạo diễn Kim trừng mắt nhìn đạo diễn Diêu, ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng: "Tiểu Diêu, xem ra cô không muốn lăn lộn trong giới đạo diễn nữa rồi?"
"Không lăn lộn thì thôi, cùng lắm thì về nhà chăn cừu." Đạo diễn Diêu đứng dậy, nắm lấy tay tôi, "Kiều Hi, chúng ta đi."
Trong lòng tôi dâng lên một tia ấm áp, mở cửa phòng. Ai ngờ, lại đụng phải Thịnh Cảnh An và người cậu ruột của anh - Triệu Đình Khiêm.
Cả phòng đạo diễn lập tức trở nên cung kính, nịnh nọt Triệu Đình Khiêm. Vị đại lão này có thể quyết định xem phim của đạo diễn có được công chiếu hay không.
Ông ấy vốn là người thần bí, chưa từng tham gia những buổi tiệc rượu như thế này.
Tôi và đạo diễn Diêu lùi về phòng bao xem náo nhiệt.
Thịnh Cảnh An chỉ hỏi sơ qua, liền biết chuyện vừa xảy ra. Sắc mặt anh sa sầm: “Đạo diễn Kim, nghe nói, vừa nãy ông đang làm khó Kiều Hi?"
Thái độ đạo diễn Kim xoay chuyển 180 độ: "Thịnh thiếu gia, vừa nãy tôi chỉ đùa với Kiều Hi một chút thôi."
"Đùa?" Đáy mắt Thịnh Cảnh An hiện lên vẻ lạnh lẽo, "Nếu đạo diễn Kim thích xem múa t.h.o.á.t y như vậy, vậy thì..."
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Diệp San, tưởng Thịnh Cảnh An sẽ bảo Diệp San nhảy múa t.h.o.á.t y cho đạo diễn Kim xem. Lòng bàn tay Diệp San đổ mồ hôi, vô thức lùi về sau một bước, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Ai ngờ, Thịnh Cảnh An lạnh lùng thốt ra một câu: “Đạo diễn Kim, ông nhảy cho mọi người xem."
Đạo diễn Diêu không nhịn được, suýt chút nữa thì bật cười. Sắc mặt đạo diễn Kim lúc trắng lúc đỏ: "Thịnh thiếu gia, tôi lớn tuổi rồi, cậu đừng trêu tôi nữa."
Thịnh Cảnh An ôm tôi vào lòng, giọng điệu hờ hững nhưng lại toát lên vẻ áp bức: "Ông dám trêu chọc người phụ nữ của tôi, tại sao tôi không thể trêu ông?"
Những người còn lại lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
Trước đây, lúc scandal của tôi và Thịnh Cảnh An bị phanh phui, ông nội Thịnh đã trả lời phỏng vấn của giới truyền thông như thế này: "Cảnh An chỉ chơi đùa với cô ta thôi, sẽ không cưới về nhà đâu."
Người ngoài đều cho rằng anh và tôi chỉ là đang chơi đùa. Không ngờ, sau khi chia tay, Thịnh Cảnh An vẫn bênh vực tôi như vậy.
Thịnh Cảnh An lạnh lùng nhìn đạo diễn Kim: "Hay là, ông không nể mặt tôi?"
"Thịnh thiếu gia, tôi không biết hai người vẫn còn bên nhau, vừa nãy là tôi đùa quá trớn." Đạo diễn Kim hung dữ trừng mắt nhìn Diệp San, như đang trách cô ta lúc nãy gây chuyện, đào hố cho ông ta nhảy vào.
"Vậy ông nhảy hay không nhảy?" Thịnh Cảnh An được nước lấn tới, cực kỳ bênh vực người mình.
Đạo diễn Kim không muốn mất mặt như vậy, ông ta quan sát sắc mặt của Triệu Đình Khiêm.
Triệu Đình Khiêm mỉm cười tao nhã: "Lớn tuổi như vậy rồi còn thích xem con gái nhà người ta nhảy múa thoát y, đây là bệnh, phải trị."
Đạo diễn Kim là người khôn khéo, hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Đình Khiêm.
Ông ta cắn răng: "Nhảy, tôi nhảy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.