10
Đạo diễn Kim ở trong phòng bao nhảy múa thoát y, đặc biệt chướng mắt.
Người nhảy múa tuy là đạo diễn Kim, nhưng Diệp San lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như có gai đ.â.m sau lưng.
Cô ta đi tới xin lỗi Thịnh Cảnh An: "Thịnh thiếu gia, tôi sai rồi, tôi cũng là bị người khác xúi giục..."
Thịnh Cảnh An nhíu mày khó chịu: "Bị Lục Kỳ xúi giục?"
"Vâng." Diệp San cắn môi, nhìn về phía tôi, "Kiều Hi, cậu giúp mình nói đỡ một câu đi, dù sao trước đây chúng ta cũng là bạn cùng phòng."
Bây giờ mới biết nịnh nọt tôi sao? Tôi không để ý đến cô ta, Diệp San bất đắc dĩ, bưng chỗ rượu trắng trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Tổng cộng sáu ly, là do lúc nãy đạo diễn Kim bảo cô ta rót.
Ly nào cô ta cũng rót đầy, vốn là định cho tôi uống, bây giờ lại tự mình uống hết trước mặt Thịnh Cảnh An.
Uống xong ly thứ sáu, cô ta ngất xỉu.
Đạo diễn Kim nhảy xong, tôi từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn, bởi vì quá chướng mắt. Có mấy người đã âm thầm quay video lại, đây sẽ trở thành lịch sử đen tối của ông ta.
Sau khi mặc quần áo vào xong, nhìn Diệp San đang ngất xỉu trên ghế sofa, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ ác độc.
Ông ta đỡ Diệp San dậy, chuẩn bị chuồn êm trước. Vừa nãy Diệp San khiến ông ta mất mặt như vậy, ông ta muốn trả thù. Chỉ cần ông ta đưa Diệp San đi, Diệp San sẽ xong đời. Không chỉ bị ông ta làm nhục, còn bị quay video.
Lúc đầu tôi quen biết Diệp San, cô ấy là một cô gái đơn thuần, mỗi khi kết thúc kỳ nghỉ trở lại trường, cô ấy đều sẽ mang đặc sản quê nhà chia cho bạn cùng phòng.
Sau khi bước chân vào giới giải trí, bị cái máng lợn lớn này nhuốm đen.
Những người khác ở đây đều giả vờ như không thấy, chỉ có tôi và đạo diễn Diêu đồng thời đứng dậy, ngăn đạo diễn Kim lại: "Thả cô ấy xuống."
Đạo diễn Kim trưng ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Kiều Hi, vừa nãy cô ta đối xử với cô như vậy, cô còn giúp cô ta?"
"Tiểu Diêu, cô và cô ta không phải người thân thích, cô chắc chắn muốn vì cô ta mà đắc tội với tôi sao?"
Đạo diễn Diêu nói: "Hôm nay ông muốn dẫn bất kỳ người phụ nữ nào đi, tôi đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mời ông thả cô ấy xuống."
Còn tôi thì đang gọi điện thoại cho quản lý của Diệp San, bảo cô ấy đến đón Diệp San. Diệp San là tự làm tự chịu, tính cách của cô ta nếu không sửa, nhất định sẽ bị xã hội dạy dỗ. Nhưng không nên là bị đạo diễn Kim dạy dỗ.
Tôi và đạo diễn Diêu sẽ không dung túng cho loại người như đạo diễn Kim làm nhục phụ nữ.
Đạo diễn Kim không muốn gây thêm chuyện nữa, ông ta đặt Diệp San xuống, xám xịt bỏ đi.
11
Thịnh Cảnh An bảo tài xế đưa tôi về nhà. Đến dưới lầu nhà tôi, anh nói: "Kiều Hi, bất kỳ tài nguyên nào em muốn, anh đều có thể lấy cho em, sau này đừng tham gia mấy buổi tiệc rượu hỗn tạp đó nữa."
"Ừm, sau này em sẽ không tham gia mấy buổi tiệc rượu đó nữa." Tôi nói xong, chuyển chủ đề, "Anh đã cho em không ít tài nguyên rồi, em không muốn nợ anh ân tình nữa, sau này, em tự mình lo liệu."
"Giữa chúng ta, cần phải khách sáo như vậy sao? Em nợ anh ân tình, anh chưa từng bắt em báo đáp." Anh nhìn tôi, ánh mắt tỉnh táo và nóng bỏng, "Tại sao em không mượn việc anh thích em, để có được thứ mình muốn?"
Nhịp tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Anh nói, tại sao em không mượn việc anh thích em, để có được thứ mình muốn?
Trong chuyện tình cảm, tôi là một người rất thiếu cảm giác an toàn.
Từ nhỏ, mẹ tôi là nội trợ toàn thời gian, bố tôi sau khi khởi nghiệp thành công đã ngoại tình, ly hôn với mẹ, tìm một người phụ nữ trẻ trung hơn.
Mẹ thực sự rất yêu bố, cho nên sau khi ly hôn, bà ấy không thể thoát khỏi cú sốc đó, ngày ngày buồn bã, u uất, qua đời vì bệnh ung thư vú.
Chịu ảnh hưởng từ gia đình, sau khi ở bên Thịnh Cảnh An, vì xuất thân không môn đăng hộ đối, nên tôi thường tự ti, bi quan và hay lo được lo mất.
Tôi rất yêu anh, rất trân trọng tình cảm này. Cho nên, nếu chúng tôi không có tương lai, tôi thà đau lòng mà cắt đứt. Nợ càng nhiều, càng khó dứt bỏ.
Tôi phải rất khó khăn mới có thể vượt qua được giai đoạn chia tay, làm bạn lại với anh, tôi không muốn mất đi anh thêm một lần nữa.
"Có người yêu cũ như anh, là vinh hạnh của em." Tôi mỉm cười nhìn anh, như đang ngắm nhìn vì sao xa xôi không thể với tới, "Chăm sóc Tiểu Nếp thật tốt, chờ em ghi hình xong sẽ đến thăm nó."
Ánh mắt Thịnh Cảnh An dần tối sầm lại, anh khàn giọng đáp: "Được."
Trở về nhà, tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Thịnh Cảnh An đi ra khỏi tiểu khu.
Bóng lưng anh dưới ánh đèn đường, toát lên vẻ cô đơn, lạc lõng đến lạ.
Thịnh Cảnh An, chúng ta ngay từ khi sinh ra đã đứng trên hai vạch xuất phát khác nhau, phương hướng của chúng ta khác nhau, đích đến cũng không giống nhau.
Nếu chúng ta không thể dừng lại mà chạy về phía đối phương, vậy thì hãy tự mình đi về phía trước.