Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 16:




Tiêu An Nhược sau khi Quảng Nguyên kết thúc mọi chuyện thì quay sang nhìn Lâm Di Hòa đang đứng bất động tại chỗ. Có lẽ đối với cậu, sự thật phía sau có lẽ đúng là tàn nhẫn khôn xiết!
"Mọi chuyện kết thúc rồi!" Lâm Di Hòa sau vài phút bất động bỗng nhiên thở phào một hơi nhẹ giọng nói.
"Đúng! Kết thúc rồi!" Tiêu An Nhược cũng nhẹ giọng đáp lại.
Tiêu Phong sau khi răn dạy cậu đủ điều thì rời khỏi bệnh viện, sau khi bỏ ngang cuộc họp với cổ đông anh đã chạy đến đây! Cuộc họp hôm nay là nói về việc Tiêu Phong cứ trì hoãn việc đàm phán cổ phần với bên Lâm Vọng.
Sau khi có được số cổ phần đó, Tiêu Phong sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong Lâm thị, chức vụ và quyền lợi có thể ngang tầm với chủ tịch. Việc này cũng rất có ích đối với sự mở rộng của Tiêu thị, nhưng do Tiêu Phong không đồng ý với cách làm việc của Lâm Vọng nên vẫn chưa đạt được thỏa thuận.
Một vài cổ đông cứ liên tục hối thúc. Giờ đây có sự kiện này Tiêu Phong đương nhiên có đủ lý do đối phó với đám cổ đông thấy lợi sáng mắt kia.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Tiêu Phong còn để lại cho Triệu Kỳ Nhiễm ánh mắt hình viên đạn sáng chói. Cứ như muốn nói "Chuyện này còn chưa xong đâu!"
* * *
Bên trong phòng bệnh lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Quảng Nguyên bị Triệu Kỳ Nhiễm đuổi khéo về trụ sở. Quảng Nguyên cứ theo hỏi tại sao anh còn ở đây, anh chỉ để lại cho hắn hai chữ "Trách nhiệm" rồi lẫn đi mất.
Không còn người lạ trong phòng, Tiêu An Nhược có thể thoải mái nói chuyện với Lâm Di Hòa.
"Cậu có muốn trở lại Lâm gia một lần không?"
"Không cần đâu, tôi sợ lại không thỏa mãn được, lại muốn ở bên họ nhiều hơn."
"Vậy sao?" Tiêu An Nhược cũng cảm nhận được rõ ràng mong muốn của Lâm Di Hòa, nhưng cậu không thể chạm vào y được, nếu không Tiêu An Nhược đã nhảy xuống giường kéo cậu một mạch đến Lâm gia từ lâu rồi.
"Chuyện lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, bây giờ tôi chỉ là một hồn ma vất vưởng không thể làm gì để báo đáp cậu cả. Tôi cho cậu cái này!"
Lâm Di Hòa lấy từ trong người ra một sợi dây chuyền mặt ngọc, đây là quà sinh nhật Lâm mẫu tặng cho Lâm Di Hòa, người đưa sợi dây chuyền cho Lâm mẫu nói đó là một vật phù hộ bình an, bảo hộ người sở hữu, Nhưng có lẽ Lâm mẫu đã bị lừa rồi, vì nó không bảo về được đứa con thân yêu của bà!
"Trên người chỉ có nó thôi. Cậu sẽ không chê chứ!"
"Không chê! Đương nhiên không chê."
"Tôi có lẽ phải đi rồi!" Lâm Di Hòa bỗng mở lời từ biệt khiến Tiêu An Nhược cũng không có sự chuẩn bị trước mà hơi có phần bối rối.
"Buổi tối cậu có thể quay lại đây thêm một lần nữa không? Tôi muốn làm một bữa tiệc tiễn cậu đi, coi như chúng ta cũng đã trở thành bằng hữu rồi, được không?"
"Được! Tôi muốn ăn bánh snack, loại khoai tây." Thấy Tiêu An Nhược muốn tổ chức tiệc cho mình, Lâm Di Hòa cũng không nỡ từ chối.
Khi Lâm Di Hòa vừa rời khỏi, Tiêu An Nhược cũng nói cho Triệu Kỳ Nhiễm cùng Lục Minh biết mọi chuyện và nhờ họ giúp đỡ sắp xếp một số chuyện khác.
Lâm phụ cùng Lâm mẫu không hề được báo trước, cho đến khi cảnh sát đến bắt Lâm Vọng đi Lâm mẫu vẫn còn ở phía sau gào thét khản giọng. Còn Lâm phụ thì cứ như bị điểm huyệt cứ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng ông cũng đang không ngừng gào thét câu hỏi "Tại sao?"
* * *
Buổi tối, theo như lời nhờ vả của Tiêu An Nhược, Lục Minh có hơi quá tay biến phòng bệnh của Tiêu An Nhược thành cửa hàng tiện lợi, biết ý Lục Minh còn mua thêm một chậu nhôm dùng để đốt những thứ không sử dụng chủ yếu là giấy báo, là loại to luôn. Thấy sự sắp đặt của Lục Minh, Triệu Kỳ Nhiễm cùng Tiêu An Nhược không nói gì cùng nhìn nhau, sau đó vỗ tay lên trán một cái "bẹp"
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Minh ra mở cửa, người phía ngoài bước vào nhìn thấy Tiêu An Nhược thì có phần hơi ngạc nhiên. Người đàn ông giơ chiếc điện thoại tới trước mặt Tiêu An Nhược.
"Cậu gửi cái này là ý gì?" Giọng người đàn ông hơi khàn khàn, hình như vừa mới trải qua cảm xúc đặc biệt, người phụ nữ bên cạnh ông thì mờ mịch, gương mặt bà tái nhợt không còn chút sức sống, nhưng bên trong ánh mắt vẫn không thiếu sự kỳ vọng lớn lao.
"Ngài sẽ nhanh chóng biết thôi, trước tiên ngài có thể nấp sau tấm màn này một chút không? Chúng tôi muốn cho ngài gặp một người!"
* * *
Lâm Di Hòa theo ước định, đến nhìn Tiêu An Nhược lần cuối. Nhưng khi vừa bước vào, Tiêu An Nhược đưa cho cậu một tấm vải kêu cậu trùm lên người với lý do "Triệu Kỳ Nhiễm và Lục Minh điều không thấy cậu, như thế tôi nói chuyện rất mất tự nhiên." Sau đó, Lục Minh truyền tay cho Tiêu An Nhược một chiếc laptop kiểu dáng đúng chuẩn mini, bảo Lâm Di Hòa có thể dùng nó để nói chuyện.
Đối với hồn ma như Lâm Di Hòa chỉ cần nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Tiêu An Nhược, mọi người xung quanh sẽ có ảnh hưởng trước tác động của Lâm Di Hòa. Như vậy Tiêu An Nhược không cần làm phiên dịch viên bất đắc dĩ nữa.
Triệu Kỳ Nhiễm bước đến bên giường Tiêu An Nhược, nâng cao giường lên cho cậu dễ dàng hoạt động. Không hiểu vì sao lúc đó Lục Minh bỗng cảm nhận được có chuyện gì đó đang nảy sinh và đang từ từ phát triển. Không lẽ đây là mùi cẩu lương mà người ta hay nói sao?
* * *
Còn đối với hai người phía sau tấm màn thì là một trải nghiệp không hề bình thường một chút nào, tấm màn trong tay Tiêu An Nhược bổng lơ lửng trong không trung, sau đó lại phát họa lên một hình dáng con người. Chiếc máy tính bên cạnh cho dù không ai động vẫn đang in từ chữ lên màn hình.
"Tôi có người này muốn cậu gặp." Đang ngồi lựa chọn loại bánh mà bản thân muốn ăn, Tiêu An Nhược bỗng nhiên lên tiếng.
"Ai vậy? Bạn của cậu sao?" Lâm Di Hòa đang hớn hở với một loại bánh trái từ trên trời rơi xuống, miệng phồng mang trợn má ngốn hết đám đồ ăn vào bao tử.
Triệu Kỳ Nhiễm theo ánh mắt ra hiệu của Tiêu An Nhược, dắt người từ sau tấm màn ra. Khi nhìn thấy người bước ra là ai, Lâm Di Hòa không kìm được, tay chân y run lẩy bẩy, trái tim rõ ràng đã ngừng đập nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy đau.
"Tiêu thiếu gia, đây là?" Người lên tiếng là Lâm phụ, tay ông vẫn đang nắm chặt tay Lâm mẫu. Lâm mẫu thì cứ nhìn chăm chăm vào tấm màn đó, cho dù đó chỉ là một hình ảnh được bao bọc bởi tấm màn nhưng dáng vẻ của người con thân thương thì làm sao bà không nhận ra chứ?
"Là Hòa nhi sao? Là con phải không?" Lâm mẫu run rẩy buông tay Lâm phụ bước đến phía trước tấm màn, tay khẽ chạm nhẹ vào tấm màn nhưng đôi bà không thể cảm nhận được phía sau tấm màn đó có gì, cứ như đó chỉ là một tấm màn trông không.
Bàn phím máy tính lạch cạch lạch cạch hiện ra dòng chữ "Ba, mẹ!"
Lâm phụ đang đứng bên kia giường sau khi thấy dòng chữ cũng không kiềm được sự kích động nhảy bổ về phía Lâm mẫu. Cả ba người đối diện với nhau, đối với người ngoài khung cảnh này có lẽ là một sự kinh ngạc của thực tế, nhưng bên trong lại là khung cảnh đoàn tụ đầy cảm động.
Cuộc trò chuyện chỉ có giọng nói của Lâm phụ cùng Lâm mẫu và một màn hình máy tính, nhưng không hiểu vì sao Tiêu An Nhược khi thấy khung cảnh đó, lại không kìm được nước mắt. Có lẽ đây là hình ảnh đẹp nhất mà Tiêu An Nhược sẽ không bao giờ quên được!
Lâm phụ tay nắm lấy một góc tấm màn, luôn miệng "Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Tất cả là do lỗi của ta!", trên màn hình máy tính xuất hiện dòng chứ "Không phải lỗi của người mà!"
"Sau này con không thể bên cạnh hai người nữa, tội bất hiếu của con mong ba mẹ bỏ qua. Kiếp sau con cũng muốn trở thành con của ba mẹ! Hai người nhớ phải tự chăm sóc bản thân, đừng vì con mà đau lòng. Con thương ba mẹ nhiều lắm!"
Câu nói bị cắt đứt, dòng chữ trên máy tính bị đứt đoạn giữa chừng, tấm màn phía đối diện Lâm phụ, Lâm mẫu rớt xuống sàn.
Trong đôi mắt của Tiêu An Nhược, một thứ ánh sáng từ trên không trung chiếu thẳng xuống người Lâm Di Hòa. Như cảm nhận được thời khắc đó đã đến, Lâm Di Hòa nhìn Tiêu An Nhược gật đầu một cái, nụ cười mãn nguyện trên gương mặt Lâm Di Hòa khiến cho y cứ như một thiên sứ.
Lâm phụ cùng Lâm mẫu so với lúc khi gặp Lâm Di Hòa thì khi thấy sự việc trước mắt đã bình tĩnh hơn trước nhiều, có lẽ bọn họ đã nhận ra điều gì bây giờ mới là quan trọng nhất.
Lâm phụ sau khi tiếp nhận mọi chuyện, quay sang cảm tạ Tiêu An Nhược nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được có hơi long lanh, cứ như giọt nước tràn ly.
Tiêu An Nhược đưa sợi dây chuyền của Lâm Di Hòa cho Lâm mẫu, nhưng Lâm mẫu không nhận lại, bà chỉ nói:
"Đây là ý nguyện của Hòa nhi, cậu cứ giữ lấy!"
Nói xong hai người cũng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi hai người đi, Tiêu An Nhược lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phong.
"Có chuyện gì? Một lát anh sẽ tới, muốn ăn gì không?"
"Anh không cần tới đâu, Lục Minh sẽ ở đây với em, ngày mai là có thể xuất viện rồi! Em muốn nhờ anh một chuyện."
"Chuyện gì?" Giọng điệu nghiêm túc của Tiêu An Nhược cũng làm anh rất ngạc nhiên, đứa em của anh đã bao giờ dùng giọng điệu này câu nệ bất cứ chuyện gì chưa nhỉ?
"Anh có thể làm gì giúp cho Lâm thị một chút không? Lâm Vọng bị bắt, các cổ đông của Lâm thị chắc cũng có một phần theo phe hắn, nhất định sẽ gây khó dễ cho Lâm tổng." Tiêu An Nhược chưa bao giờ tiếp xúc với sự nghiệp của Tiêu gia nên khi mở miệng nhờ Tiêu Phong giúp đỡ, cậu cũng không biết có được hay không? Nhưng cậu không thể yên tâm đối với hai vợ chồng Lâm gia được.
"Em là đang" thổi gió bên tay "sao?"
"Vậy em có thành công không?"
"Thành công!"
Nói xong Tiêu Phong "rụp" cúp máy, không kịp cho Tiêu An Nhược mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.