Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 28:




Sau khi kết thúc cuộc họp, ngoài dự liệu là Hi Hòa không thể tìm được Y Ân tại bất cứ đâu, kể cả ở những nơi anh thường tìm thấy cậu cũng không nghe nói cậu đã đến đó.
Nghĩ đến những gì cậu lo lắng mấy ngày nay, Hi Hòa bất chợt suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng nhanh chóng tự đánh vào mặt mình dẹp tan suy nghĩ đó. Chạy nhanh đến phòng giám sát, nhờ bảo vệ theo dõi camera, Hi Hòa thấy Y Ân đi theo hướng đến ký túc xá nam ở trường nhưng giống như là đi theo ai đó.
Ngay lập tức anh suy nghĩ đến những người cảnh sát đã xuất hiện ở đây ngày hôm nay, như đã đoán ra được điều gì đó, Hi Hòa hướng thẳng ký túc Tiêu An Nhược mà đi đến.
Vừa đi đến cửa phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ, bên trong vang ra nhiều tiếng gấp gáp thở dốc quen thuộc. Không cần biết bên trong là ai và cũng chưa suy nghĩ gì được, Hi Hòa đạp cửa xông vào thì thấy cảnh tượng có một tên đàn ông đang áp sát Y Ân, còn tình trạng Y Ân hình như không khả quan lắm.
Sự giận dữ bao trùm lấy nội tâm anh, Hi Hòa như không còn là chính mình nữa, anh đẩy Lục Minh cùng Tiêu An Nhược ra. Tiêu An Nhược không đề phòng ngã ra phía sau, Triệu Kỳ Nhiễm nhanh chóng đỡ lấy cậu cũng không ngoại lệ tặng cho Vương Hi Hòa một ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Không phải, bọn họ đang giúp em!" Hơi thở đã trở lại bình thường, nhận thấy tình huống bởi vì mình mà trở nên căng thẳng. Y Ân tựa vào người Hi Hòa nâng người đứng dậy, giải thích tình huống.
"Giúp em!? Đây hình như là Sếp Triệu thuộc sở cảnh sát...em nói chuyện của ông ấy cho hắn biết!" Vương Hi Hòa đương nhiên biết Triệu Kỳ Nhiễm là ai, việc Y Ân đến nơi có cảnh sát không gì khác ngoài việc muốn tố giác cha của em ấy. Đối với người cũng không làm mấy việc tốt như Vương Hi Hòa anh đương nhiên cũng kỵ cảnh sát như bọn cướp vậy thôi, anh thà đưa Y Ân đến một nơi không ai biết còn hơn là phải làm việc chung với bọn cảnh sát.
"Nếu không nói sẽ có nhiều người hơn nữa chết."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta!" Vương Hi Hòa đột nhiên lớn tiếng khiến Y Ân cảm thấy ngạc nhiên, anh chưa từng như vậy với cậu. Đừng nói chi việc nổi giận với cậu, kể cả với người khác nhưng trước mặt cậu anh cũng chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nhưng Y Ân không hề biết rằng Vương Hi Hòa không phải nổi giận với cậu, mà anh còn muốn nổi giận với chính bản thân mình. Vương Hi Hòa thừa biết một khi Y Ân biết được thông tin về những vụ án đó, đối với một người thiện lương như cậu nhất định sẽ không làm ngơ. Anh đã nói với Y Ân chuyện đó anh sẽ giải quyết nhưng chỉ là qua loa thôi, anh không định để bản thân dính vào những chuyện đó, thứ anh mong muốn làm bây giờ là tìm được phương pháp tốt nhất chữa bệnh cho Y Ân, còn những người khác...sống chết của bản thân họ anh không quản được và cũng không muốn quản.
"Sếp Triệu, tôi tin anh đã nghe được hết những gì Y Ân muốn nói, chúng tôi không còn gì để cho anh biết nữa đâu. Xin phép!" Nói xong câu đó, Vương Hi Hòa đưa Y Ân rời khỏi phòng ký túc để cho những người ở lại những nghi vấn không biết khi nào có cơ hội giải đáp.
Sau khi hai người họ rời đi, Tiêu An Nhược mới phát giác cậu vẫn đang được Triệu Kỳ Nhiễm ôm vào lòng, cả hai nhanh chóng nhận ra, ngượng ngùng rụt tay lại.
"Anh...anh có nghe nói về người tên "Vương Văn Thức" đó chưa?" Tiêu An Nhược mở lời chuyển hướng câu chuyện giúp hai người đánh tan bầu không khí đỏ rực.
"Chưa từng nghe, tôi sẽ cho người điều tra thử." Hai tay Triệu Kỳ Nhiễm vẫn còn cảm nhận được hơi ấm cơ thể Tiêu An Nhược, sau khi cậu rời đi, hai tay anh run rẩy bỏ vào túi quần nhằm che giấu sự khác lạ của bản thân.
"Được!"
"An Nhược, mày quên một chuyện rồi!" Lục Minh ngồi bên cạnh nãy giờ chợt lên tiếng, hai người này đúng là không bao giờ để mắt đến hoàn cảnh mà, ở đâu cũng trình diễn ân ái được. Trong tiềm thức, Lục Minh tin rằng Tiêu An Nhược và Triệu Kỳ Nhiễm đã là một đôi rồi.
"Chuyện gì?" Nghe Lục Minh nói, cậu cũng tra xét qua dòng suy nghĩ cảm thấy mọi chuyện đều ổn, nên không biết Lục Minh đang nói đến chuyện gì?
"Y Ân...cũng có thể thấy Triệu Lâm Nhữ mà! Vậy có khi nào vẫn còn rất nhiều người có thể nhìn thấy ma...linh hồn hay không?"
"Đúng rồi! Quên mất hỏi cậu ấy rồi!" Được sự nhắc nhở của Lục Minh, những người còn lại mới chợt nhớ đến chuyện đó.
"Mà ngày đầu nhập học hình như lớp đâu có người nào tên Y Ân đâu mậy?" Tiêu An Nhược chỉ nghe Lục Minh nói Y Ân học cùng lớp chứ cũng không biết thực hư ra sao, hơn nữa việc cậu có thể thấy được linh hồn như cậu làm Tiêu An Nhược rất đỗi hứng thú với người này.
"Sau đó mới vào, cơ thể yếu ớt lắm, mà cũng nhờ cậu ấy, biệt danh gà bệnh của mày đổi chủ đấy! Tao khuyên mày không nên để ý đến cậu ta thì hơn, có thể gặp họa sát thân như chơi." Sắc mặt Tiêu An Nhược hóa đen hắn cũng không thèm để ý, chỉ nhớ đến ánh mắt năm lần bảy lượt bắn đạn vào người của Vương Hi Hòa cũng đủ làm Lục Minh sởn gai óc khi nghĩ tới.
"Sao vậy? Cha cậu ta xuất hiện sao?" Sau khi nghe câu chuyện của Y Ân, trong đầu Tiêu An Nhược chỉ thấy cảm thông cho cậu khi có một người cha như thế, nhưng không phải Y Ân chỉ nhắc đến ông thôi đã ngã khụyu luôn rồi, ai có thể đáng sợ hơn người đàn ông đó chứ.
"Tao mới nghe được chuyện về cha cậu ta đó, tao cũng chưa gặp ổng nên chưa biết ổng đáng sợ ra sao? Nhưng thầy Vương của chúng ta trong mắt tao là người đáng sợ nhất ở đây. Mày mà làm rụng một cọng lông của Y Ân, thầy Vương sẽ lột da mày làm ghế ngồi đấy!"
"Hai người đó là..." Thấy hành động khi nãy của Vương Hi Hòa, mọi người trong phòng dường như đã cùng nhận định một chuyện. Chung quy những chuyện tình kiểu này đối với hiện tại vẫn không còn gì mới mẻ cả, mà những người đó còn rất được hoan nghênh. Một phần vì họ đều là những người rất lương thiện, phần còn lại để sau rồi nói.
Một cái gật đầu của Lục Minh đáp lại mọi thắc mắc của mọi người.
Triệu Kỳ Nhiễm xuyên suốt câu chuyện luôn quan sát sắc mặt Tiêu An Nhược, thấy cậu không có vẻ gì chán ghét hay bài trừ tình cảm đồng giới, anh cảm thấy rất cao hứng. Con đường truy thê của anh có thể bớt gập ghềnh thêm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.