Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 37:




"Cô ấy đã mất hơn ba năm rồi, nghe nói khi về đây cô ấy đang mang thai, hai ông bà đó định đưa cổ cho Trưởng thôn làm vợ bé, mà cổ đâu có chịu, nói là phải đợi cha đưa bé quay lại."
"Căn chòi trên đó là nơi cô ấy và đứa con sống ba năm trước, cô gái không chịu theo sự sắp đặt của cha mẹ, hai ông bà đó đã đuổi cô ra khỏi nhà, hàng xóm thấy thương tình đã cho cổ tá túc ở đó."
"Đứa bé sao? Cô gái vừa mất, hai ông bà đã đưa nó vô trại mồ côi ngoài thôn rồi, tôi nghe nói hai ông bà đó chỉ để đứa bé lại thôi, nói là lụm ngoài đường, còn không chu cấp gì cả."
"Cô ấy được chôn trên nghĩa trang gần ruộng bắp đấy, là hàng xóm hỗ trợ cả, hai ông bà còn làm dữ không cho đặt gần mộ phần tổ tiên nhà họ nữa. Thật là nhẫn tâm!"
Lời nói của những người hàng xóm cứ văng vẳng bên tai Vương Văn Thức, đối với họ có lẽ chỉ là muốn giết thời gian bằng việc một người hàng xóm xấu xa như thế nào, nhưng đối với hắn, từng câu từng chữ cứ như con dao bén nhọn đâm từng nhát từng nhát vào người hắn.
Nhìn di ảnh người con gái trên bia mộ, cô vẫn thật đẹp, cứ như lần đầu hắn gặp cô. Vẫn là đôi mắt đó, trong sáng, linh hoạt; vẫn là đôi môi đó, nhỏ nhắn xinh xắn, từng nét từng nét trên khuôn mặt cô được hắn một lần nữa phát họa lại.
"Anh đến trễ rồi!" Đúng, hắn đã đến trễ, mà còn trễ tận ba năm.
"Thật là một cô gái xinh đẹp!" Một người đàn ông, bước đến cạnh hắn, nhẹ đặt bó hoa cúc trắng xuống trước di ảnh cô, di mộ của cô dường như đã được chăm chút thêm đôi chút.
"Anh là ai?" Vương Văn Thức không để tâm đến khuôn mặt lắm lem của mình đã được che khuất dưới tán dù của người đàn ông.
"Tôi sao? Tôi là người có thể giúp anh làm điều anh muốn làm." Người đàn ông với đôi mắt sắc lẹm, trên người diện một bộ vest đắt tiền, đôi giày da dưới chân không hiểu sao lại hợp với ông ta như thế. Đặc biệt là ông ta có một nụ cười rất ấm áp, kết hợp với đôi mắt đó trông thật...quái dị.
"Điều tôi muốn sao? Tôi muốn giết sạch những người đã làm cô ấy đau lòng." Đây là điều mong ước trong vô thức lúc này của hắn, hắn muốn đến trước mặt bọn họ từng dao từng dao đâm xuống, để họ cảm nhận được nỗi đau trong sự cô đơn, buồn tủi của cô và trong sự hối hận của hắn.
"Tôi đã nghe rõ điều anh mong muốn, hãy gọi đến số điện thoại này nếu anh muốn nói chuyện với tôi." Người đàn ông quay lưng đi, trong lúc không để ý một tấm giấy mỏng đã nằm gọn trong túi áo hắn.
"Mr.Henry..."
.........................
Vương Văn Thức tìm được địa chỉ cô nhi viện mà đứa bé được đưa đến, là một đứa bé trai, tên là Ái Vương. Nhìn tường sơn mới toanh bên ngoài cô nhi viện, có thể thấy nơi đây có lẽ vừa được trang hoàng lại không lâu. Vương Văn Thức tới tìm người phụ trách hỏi thăm về đứa bé, nghe nói có người đến tìm trẻ em đương nhiên viện trưởng rất vui mừng đón tiếp. Nhưng khi nghe hỏi về đứa bé Ái Vương đó, viện trưởng lại năm lần bảy lượt đánh trống lãng, muốn giới thiệu đứa bé khác cho hắn.
Cho đến lúc hắn đe dọa sẽ gọi điện cho cảnh sát, viện trưởng dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ đứng tuổi trước sự đe dọa của hắn, lập tức khai ra. Thì ra hôm qua, Ái Vương cảm thấy không khỏe trong người nên không chịu ăn cơm, người phụ trách thấy bé kén ăn tưởng là bé dở thói bướng bỉnh đã ra tay đánh bé. Đứa bé vô tình va vào cạnh bàn và bất tỉnh, hiện tại được chuyển đến bệnh viện ngoài thôn.
Vương Văn Thức không nghĩ ngợi được chuyện tìm kẻ đã đánh con hắn, tức tốc chạy đến bệnh viện. Bên ngoài cổng cô nhi viện, hai người áo đen khác nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Bên trong bệnh viện dường như đang có sự việc gì đó xảy ra, khắp nơi đều tràn ngập sự hỗn loạn, thấp thoáng còn có mấy người cảnh sát đi xung quanh. Vương Văn Thức nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Ái Vương, sự hồi hộp trong lòng ngày một cao trào trong lòng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp đứa con máu mủ của hắn, là điều tuyệt vời cuối cùng mà người hắn yêu thương để lại cho hắn.
Hình ảnh đứa bé vừa đập vào mắt hắn, một người đàn ông như hắn cũng không thể kìm được nước mắt. Sao nó có thể gầy như thế, sao có lại nhỏ như thế, sao vết thương lại nghiêm trọng đến thế.
Vương Văn Thức bước đến bên giường, nhẹ nắm lấy tay đứa bé, ngón tay đứa bé khẽ chuyển động theo phản xạ, cọ sát vào lòng bàn tay hắn cũng như vào trong trái tim hắn vậy.
"Anh là người thân của bé sao? Sao bây giờ anh mới tới, đứa bé đã phải ở một mình rất lâu rồi." Y tá bên giường đối diện sao khi thăm khám cho bệnh nhận xong, vô tình liếc qua thì thấy người đàn ông, theo lẽ thường cô nhỏ giọng trách mắng nhưng cô có thể cảm nhận sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt người đàn ông khi nhìn đứa bé.
"Xin lỗi! Tôi phải đi làm, hôm nay mới nghe tin, thật làm phiền các vị rồi." Vương Văn Thức nghe y tá nói như thế cũng đủ biết chuyện gì xảy ra, con của hắn lại một lần nữa bị người ta vứt bỏ. Hắn đứng dậy theo lễ cúi đầu xin lỗi với nữ y tá, cũng như cảm kích sự quan tâm của cô, rồi quay người ngồi lại.
Y tá thấy hắn như thế cũng không nói gì nữa, nhẹ gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Được một lúc, Vương Văn Thức bước ra ngoài định sẽ đi mua chút gì đó cho đứa bé ăn, khi đi còn không quên nhờ người thân của bệnh nhân kế bên nhìn đứa bé giùm hắn. Thấy là một người đàn ông mà còn phải vừa làm việc, vừa chăm con, người đối diện cũng rất vui vẻ đồng ý.
Vương Văn Thức trên đường đi xuống căn tin của bệnh viện, có rẽ hướng sang phòng vệ sinh. Đang đứng bên trong, có hai người khác bước vào.
"Là Vương Văn Thức sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.