Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 4:




Cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, Tiêu An Nhược gọi đến một số điện thoại quen thuộc. Người bên kia vừa bắt máy vừa ngáp ngắn thở dài, giọng "A lô" cũng tràn đầy sự mệt mỏi.
"An Nhược, mày về tới nhà chưa?" Lục thiếu đòn là người bên đầu dây bên kia, hắn vừa từ trường về, hơn nữa vừa bước vào nhà đã gặp cha hắn, bị ông giáo huấn cho một trận vì nghe vệ sĩ báo cáo về "hoạt động tình trường" của hắn. Vừa được ông cho lui, hắn không chần chừ chạy vọt lên phòng, đóng cửa, đổ ập xuống giường vừa thiu thiu vì nhận được cuộc gọi của Tiêu An Nhược.
"Nghe giọng mày chán thế? Hôm nay không có em nào phục vụ sao?" Tiêu An Nhược đùa giớn thêm một chút châm chọc.
"Đừng chọc tao nữa, mới bị bọn nhiều chuyện mách lẻo, bị ông già dằn cho một trận nè!" Tiêu An Nhược là người duy nhất trong đám bạn bè của hắn biết được tình trạng gia đình của Lục Minh.
Nghe được Lục Minh nhắc đến cha của hắn Tiêu An Nhược cũng không đùa giỡn nữa. Mới đầu năm nay Lục Minh Dự - cha của Lục Minh, vừa sắm cho hắn người mẹ kế thứ ba.
Lục Minh là con của người vợ cả - Vương Lâm, Vương Lâm xuất thân là một thôn nữ, mười tám tuổi đã được gả cho hắn, cùng hắn vượt qua bao trắc trở trong quá trình lập nghiệp từ bàn tay trắng. Vậy mà, đến khi có của ăn của để Lục Minh Dự lại trắng trợn vu khống Vương Lâm ngoại tình, Lục Minh Dự còn tìm đâu ra được người đàn ông đã ăn nằm với Vương Lâm, những tin nhắn mùi mẫn của cả hai.
Thế là Vương Lâm là người "được" định tội ngoại tình, tòa tuyên đưa Lục Minh cho Lục Minh Dự nuôi dưỡng, Vương Lâm thấy thế ký đơn từ bỏ hết tài sản để Lục Minh Dự nuôi dưỡng Lục Minh, bà tay trắng ra đi trở về quê mẹ.
Không ngờ chưa được ba tháng Lục Minh Dự đưa về một người phụ nữ, nói là "Phải lo cho sự nghiệp sợ không chăm sóc tốt cho Lục Minh nên tìm người về chăm sóc hắn". Nhưng người bên ngoài điều biết Vương Lâm là người như thế nào? Lục Minh Dự lại là người như thế nào?
Tin Vương Lâm ngoại tình được Lục Minh Dự tìm người tung tin khắp nơi, ngược lại không mấy hiệu quả, nhưng tin hắn đưa phụ nữ về nhà không cần vẫn có người giúp đưa ra ngoài xã hội, tiếng xấu của Lục Minh Dự không sao xóa sạch, Lục Minh cũng vì thế rất chán ghét người cha này!
Nhưng đúng là ở đời, người lành ất có phước lành, Vương Lâm trở về quê mẹ không bao lâu, có người đến hỏi cưới cô, nhưng Vương Lâm không đồng ý vì sợ người đời hiểu lầm cô bỏ Lục Minh đi cưới chồng. Nào ngờ một ngày người ngõ cửa phía trước lại là Lục Minh cùng người đàn ông đó! Người đàn ông đó đến gặp Lục Minh nói chuyện với hắn, cũng ngõ ý muốn cưới mẹ hắn. Lục Minh chẳng những không tức giận không phản đối ngược lại hết lòng tác hợp cho hai người. Ngày cưới của Vương Lâm, Lục Minh còn đến cầm váy cưới cho cô, cũng gọi người đàn ông đó một tiếng – Cha Hà, tên đầy đủ của ông là Hà Cao Tuấn.
Nói đến địa vị xã hội Hà Cao Tuấn chỉ có hơn chứ không có kém Lục Minh Dự, có điều một người ở tỉnh B, một người ở Tỉnh A nên chưa có dịp đối đầu. Sau khi quen biết với Tiêu An Nhược, Tiêu An Nhược nhiều lần khuyên hắn đến tỉnh B với Vương Lâm nhưng Lục Minh lại sợ làm phiền cuộc sống của hai người họ cứ luôn tìm cách lãng tránh không đề cập đến chuyện này nữa.
Thêm vào đó, chuyện Lục Minh gái gú bên ngoài thật ra là để chọc tức Lục Minh Dự, hắn muốn đập tan danh hiệu "người cha hoàn hảo" mà Lục Minh Dự đang xây dựng trong lòng người bên ngoài.
"Có cần đến đây ở vài ngày không?" Mỗi lần cãi nhau với Lục Minh Dự, Lục Minh điều đến Tiêu gia tá túc, hai người "đông sàng cộng chẩm" riết lại thành thân hữu tri kỷ với nhau, nhiều khi Lục Minh còn thân với Tiêu An Nhược hơn cha cậu nữa.
"Không cần, tao sợ gì ổng chứ! Mày gọi tao để tám chuyện à?"
"Không, tao định hỏi, thằng anh họ bữa mày đi ăn với hai đứa mình đó, mày giới thiệu ổng cho tao gặp lần nữa được không?" Tiêu An Nhược đi vào vấn đề chính.
"Tiêu An Nhược! Mày cong rồi sao?" Lục Minh đang nằm vậy mà khi nghe Tiêu An Nhược dứt lời, Lục Minh không tự chủ được bật người một cái thật mạnh.
"Mày mới cong, cả nhà mày điều cong!" Tiêu An Nhược cũng không ngờ Lục Minh còn biết đến những chuyện này, che giấu sự tức giận, nghĩ thầm "mình là người nhờ giúp đỡ, bình tình Tiêu An Nhược".
"Vậy mày muốn tao giới thiệu anh họ tao là có ý gì?" Lục Minh cũng không xa lạ gì với cách chửi người của Tiêu An Nhược, được giáo dục từ nhỏ Tiêu An Nhược chỉ tích góp được từ người bạn "tốt" của hắn được vài ngôn từ bậy bạ như thế phòng thân.
"Anh họ mày là cảnh sát mà, tao có chút chuyện nhờ!"
"Có chuyện gì vậy?" Lục Minh khi nghe đến Tiêu An Nhược nhắc đến danh nghiệp của anh họ hắn thì nghiêm túc lại, sẽ không ai đi tìm cảnh sát để đi công viên hay hỏi bài kiểm tra đâu nhỉ?
"Không có gì đâu, một người bạn của tao muốn báo án nhưng sợ gặp cảnh sát, nên định tranh thủ chút quan hệ với mày, được không?" Tiêu An Nhược tuy không thể nói rõ hết mọi chuyện với Lục Minh nhưng Tiêu An Nhược lại rất coi trọng người bạn hữu này, nên gợi ý cho hắn chút ít sự việc.
"Vậy.. hôm đó tao đi theo được không?" Lục Minh lên tiếng, tuy không có chút hy vọng nào được xen vào chuyện này.
"Mày không phải bận lắm sao?"
"Chuyện của anh em, tao luôn rãnh!" Lục Minh thiếu điều muốn video call, đập ngực chứng minh cho hắn coi "Cậu vô cùng quan trọng với tớ, chứ không phải vì tớ nhiều chuyện đâu?".
"Nếu mày muốn! Khi nào hẹn được, nhắn cho tao địa chỉ với thời gian, cám ơn bạn hiền!" Nói xong Tiêu An Nhược không đợi người đầu dây bên kia kêu gọi "Khoan đã, khoan đã", trực tiếp dập máy luôn.
Tắt điện thoại, quay người lại cậu mới phát hiện Lâm Di Hòa cùng hồn ma người phụ nữ vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa giống như đứng chết trân nhìn cậu. Lâm Di Hòa chỉ nói "Anh thật đang sợ!" xong lại xuyên qua bức tường chạy biến ra bên ngoài, ngược lại người phụ nữ thì khác, trong bà hiện rõ sự tức giận, e rằng từ khi đi theo Tiêu An Nhược đây là lần đầu tien bà bắt gặp cách nói chuyện như thế của cậu.
"Cách nói chuyện của cậu, ta không thích! Là Tiêu Viễn Trì hay là Tiêu Phong dạy cậu ăn nói như thế!"
"Tôi--tôi--" Ấp úng nửa ngày vẫn chưa thốt ra được lời nào, một hình ảnh quen thuộc chạy dọc bán cầu não của cậu, từng thứ từng thứ hiện ra "Mình đã từng nghe những lời răn dạy này rồi sao?", suy nghĩ đó liên tục đánh ập vào đại não Tiêu An Nhược.
Tiêu An Nhược chưa kịp nói trọn câu "Bà là?", thì đã ngã xuống sàn nhà lãnh lẽo. Người đàn bà cũng hốt hoảng đưa tay ra đỡ cậu nhưng lại xuyên qua người cậu, chỉ để lại một thân ảnh hồn ma người phụ nữ đứng giơ tay vào không trung, cậu thiếu niên ngã vật ra sàn từ lâu.
"Nhược nhi! Nhược nhi!"
Tiêu An Nhược lơ mơ trong tiềm thức có người từng gọi cậu như thế, bóng đối ập xuống, Tiêu An Nhược lâm vào mê mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.