Hai người đến tìm Triệu Kỳ Nhiễm là Hi Hòa cùng Y Ân, Y Ân nói có thể thay An Nhược nói chuyện với bọn Lâm Nhữ, nhờ họ giúp cảnh sát xác định vị trí đặt bom. Đương nhiên Triệu Kỳ Nhiễm rất vui mừng, nhưng cái khó là anh không biết làm sao nói với mọi người. Không lẽ lại nói rằng:
"Mọi người, tôi có nhờ được hai linh hồn đồng ý giúp chúng ta xác định vị trí đặt bom, mọi người không cần liều mình vào trong đó nữa!"
Kể cả bản thân anh nếu là trước khi gặp mấy người Tiêu An Nhược mà nghe được có người nói như vậy, sẽ không chần chừ gọi xe cứu thương đưa họ đến bệnh viện tâm thần gấp.
Nhưng trước tình huống cấp bách, anh không còn sự lựa chọn nào khác là nói sự thật, nhưng Triệu Kỳ Nhiễm chỉ nói với Lý Đống, nếu ông truyền lệnh tạm ngưng hoạt động xâm nhập, nhằm tạo thời gian cho Lâm Nhữ cùng Lý Mặc vào trong những nói đặt bom, thì mọi chuyện sẽ ít phát sinh vấn đề hơn.
"Con đang nói gì có biết không?" Lý Đống sau khi nghe những lời Triệu Kỳ Nhiễm nói, cũng may là ông biết tính cách của anh không phải là người thích đùa giỡn, nếu không Lý Đống đã một cước cho anh ra khỏi sở cảnh sát ngắm sao rồi!
"Chuyện con nói chính là sự thật! Con có thể chứng minh."
Nói xong anh ra hiệu cho Y Ân đứng bên cạnh, trong mắt Triệu Kỳ Nhiễm cùng Lý Đống, chỉ là Y Ân quay sang không khí nói gì đó. Cây viết trong túi áo của Lý Đống bỗng dưng bay lên, gạch gạch lên cuốn sổ tay trên bàn vài nét, bên trên viết hai chữ "Xin chào!". Lý Đống trực tiếp đứng hình!
"Con biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng thời gian gấp gáp, thầy có thể đồng ý hay không?"
Tuy có vài phút hoảng sợ cùng ngạc nhiên, nhưng Lý Đống ngay lập tức thấy được lợi thế của phe bọn họ đang tăng lên thêm một bậc. Sau khi được Lý Đống đồng ý, Quảng Nguyên trên chiếc xe đua F1 của mình nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ.
"Cậu đưa hai người này đến từng địa điểm được đánh dấu trên đây, đậu ở đó cho đến khi Y Ân ra hiệu thì rời khỏi."
"Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?"
"Cậu sẽ không muốn biết nguyên nhân đâu? Chỉ cần biết đó là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, khi nào tôi thấy cậu sẵn sàng sẽ cho cậu biết nguyên nhân."
Quảng Nguyên trên đường đi vẫn luôn tự cân nhắc trong lòng không biết bao nhiêu lần. "Làm sao Sếp biết mình chưa sẵn sàng, mình rất sẵn sàng mà? Vậy khi nào Sếp nghĩ mình sẵn sàng?"
Theo lời Triệu Kỳ Nhiễm, Quảng Nguyên trót lọt thực hiện nhiệm vụ được giao, cho đến tận khi chiếc xe đã quay trở lại bãi đỗ xe của Sở cảnh sát, hắn vẫn cảm thấy bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc nhất trên đời.
Thông báo cho Triệu Kỳ Nhiễm sau khi hoàn thành xong mọi chuyện, Quảng Nguyên quay trở lại đội tiếp tục công việc của bản thân. Hai người Hi Hòa cùng Y Ân được đưa tới một căn phòng khác, chung quy bọn họ vẫn là những nhân chứng quan trọng và cần được bảo vệ.
"Em vào nhà vệ sinh một lát." Sau khi vị cảnh sát đưa bọn họ đến đây rời đi, Y Ân nhấp được một ngụm nước rồi đứng lên nói với Hi Hòa.
"Anh đi với em!" Từ sau khi cứu được Y Ân ra, hầu như cậu chưa bao giờ thoát được khỏi tầm mắt của Hi Hòa.
Nhẹ cười trấn an bạn đời đang lo lắng quá độ, Y Ân cầm tay anh lên nhẹ đặt lên hai đôi gò má của cậu: "Đây là Sở cảnh sát, em sẽ không có chuyện gì, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta hãy rời khỏi đây, được không?"
Nhận thấy bản thân cũng có phần hơi thái quá, Hi Hòa cố gắng kìm nén tâm trạng lại, hơn nữa Y Ân nói đúng, đây là Sở cảnh sát, cho dù bọn họ có lợi hại đến mức nào đương nhiên sẽ không tự chui đầu vào rọ như vậy.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
Cảm thấy tâm trạng Hi Hòa đã ổn hơn, Y Ân bước ra ngoài, bên ngoài có hai người cảnh sát đứng gác, thấy Y Ân đi ra cũng bước sang và có ý định đi theo, nhưng bị cậu từ chối. Bản thân Y Ân cảm thấy, lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ phong cách của người giàu có, cho dù lúc trước cậu là đối tượng thí nghiệm quan trọng của tổ chức cũng không đến mức như thế. Hơn nữa theo hướng bọn họ đứng cũng có thể nhìn thấy được cửa nhà vệ sinh, nên người ra kẻ vào bọn họ đều có thể kiểm soát. Thế là Y Ân một mình bước ra khỏi phạm vi của Vương Hi Hòa cùng những người cảnh sát.
Hơn ba mươi phút trôi qua, Hi Hòa từ tâm trạng đã bình ổn đôi chút cũng không nhịn được quay lại trạng thái cảnh giác cao độ. Anh một hơi xông ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người cảnh sát trước cửa, vội vàng hỏi thăm về Y Ân thì cũng nhận được câu trả lời cậu đã vào nhà vệ sinh. Cả ba nhanh chóng chạy về hướng nhà vệ sinh thì phát hiện, bên trong...chỉ có một vị cảnh sát đang đứng.
Người cảnh sát đó cho biết, vì đồng phục vô tình bị dính cà phê cho nên hơn ba mươi phút trước cho đến tận khi ba người bọn họ bước vào, hắn luôn ở đó, và không có người thứ hai bước vào trong.
Nhận thấy có điều kỳ lạ đang xảy ra, một trong hai người cảnh sát lập tức báo cáo với cấp trên, đồng thời chạy đến phòng giám sát tại Sở. Hi Hòa cũng không biết làm làm gì khác ngoài việc chạy theo bọn họ, nếu Y Ân một lần nữa ngay bên cạnh anh bị bắt đi, anh chỉ có nước tự lấy súng bắn vào đầu mình mà thôi.
Lần theo dấu vết camera, bọn họ tìm được hình ảnh cuối cùng của Y Ân.
Cậu đã rời khỏi Sở cảnh sát!