Bạn Trai Là Đông Hải Long Vương

Chương 2:




Cho dù trời không mưa to đến nỗi như ngày Y Bình* đi tìm bố vay tiền, nhưng thật ra tôi cũng chẳng khá hơn cô ấy là bao.
(*Lục Y Bình: Nhân vật chính trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt)
Tống Trinh đã giúp tôi vẫy một chiếc taxi, chú tài xế cũng không nhịn được mà phải bật cười trước bộ dạng khốn khổ của tôi:
"Con gái, lỡ đắc tội Tiêu Kính Đằng* rồi à?"
(*Tiêu Kính Đằng được mệnh danh là "thần mưa" vì kể rất nhiều show diễn có mặt anh bất kể ở đâu đều bị mưa, mưa rất lớn)
Tôi thở dài ngao ngán, chú ơi, có nói ra chú cũng không tin, con lỡ đắc tội Đông Hải Long Vương rồi.
Trên đường đi, tôi và Tống Trinh không hề nói chuyện, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm quen nhau, tôi thừa biết cái mặt nó bây giờ chắc chắn là viết đầy vẻ "Tôi muốn đánh rắm lắm nhưng lại không dám thả bíp bíp..." rồi.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, khi tôi xuống xe ở cổng để đi bộ vào thêm khoảng trăm mét nữa, cơn mưa chết tiệt kia vẫn cứ đuổi theo trút xuống đầu tôi.
Tống Trinh tránh tôi thật xa vì sợ cũng bị mưa tạt vào người.
Người phụ nữ này đúng là chỉ có thể đồng cam chứ không thể cộng khổ, tôi mà có tiền là tôi sẽ đá cô ta ngay!
Sau khi tôi thay xong bộ quần áo đã bị ướt sũng, Tống Trinh ngồi ở mép ghế sô pha hỏi tôi: "Chị à, khi nào chị tính in mã QR lên mai rùa cho em vậy?"
"Tôi ướt thành như này rồi mà bà chỉ quan tâm đến rùa thôi à?"
"Ha ha ha ha hô hô hô hô hô."
Tôi thấy bà mới giống tên hèn* thì có!
(*"Rùa" và "đồ hèn" đều là "vương bát")
"Gã bạn trai kia của bà, không phải thực sự là Đông Hải Long Vương đấy chứ?"
Tôi và Tống Trinh hai mặt nhìn nhau, có cái đáp án rõ ràng sắp xuất hiện nhưng tôi vẫn không dám tin.
Tôi nhớ lại Đông Hải Long Vương trong Tây Du Ký, mặt đỏ nanh dài, ngũ quan vặn vẹo... Hình tượng đó cứ lượn đi lượn lại trong đầu tôi, khiến tâm trí tôi ngày một tan nát. Nếu mà Ngao Tuyên cũng có bộ dạng như thế, thì tôi e là mình không yêu nổi đâu.
Tống Trinh khuyên nhủ tôi: "Nghĩ thoáng ra đi, biết đâu là tiểu bạch long thì sao!"
"Hơn nữa, Long Vương nhà người ta vung tay là có trăm ngàn binh tôm tướng cua, chẳng lẽ lại đi photoshop ảnh lừa bà hả?"
"Không phải ảnh photoshop."
Tôi và Tống Trinh đồng loạt giật nảy mình: "Ai! Ai đang nói vậy?"
Trong ánh sáng chạng vạng, lấp ló bên ngoài căn phòng thuê nhỏ tại tầng 32 của tôi, có một cái đầu người nhô ra!
Aaaaaaa!!!!!!!
Tống Trinh giật thót, la toáng lên lao tới kéo rèm cửa sổ.
Tôi:?
Bạn à, có lẽ câu thành ngữ "bịt tai trộm chuông" chính là được tạo ra để dành riêng cho bạn đấy.
...
Ngoài cửa sổ, là kẻ mệnh danh Đông Hải Long Vương - bạn trai cũ của tôi.
Lúc này, anh đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ mua với giá pxx78 tệ của nhà tôi, với đôi chân dài miên man không chỗ xếp gọn, đành phải co lại, trông thế mà lại có vẻ hơi uất ức.
Tôi và Tống Trinh hệt như hai đứa trẻ mẫu giáo, nghiêm chỉnh đứng thẳng trước mặt Ngao Tuyên.
Tôi nhìn Tống Trinh, Tống Trinh cũng nhìn lại tôi. Trong khoảnh khắc, chúng tôi trao nhau vô số áng nhìn, nhưng chẳng ai trong số chúng tôi hiểu nổi người kia đang cố gắng biểu đạt cái gì cả.
Tâm trạng tôi lúc này thật sự là một lời khó nói hết. Nếu trên đời có thuốc hối hận, tôi nhất định sẽ không bao giờ yêu đương trên mạng nữa!
Tín nữ nguyện một đời chay trường, tránh xa nam sắc, chỉ cầu có thể tiễn nhanh vị đại tiên này đi.
Bây giờ cả người tôi đều tê dại, quá kích thích rồi, tôi lại yêu ảo với một con rồng cơ đấy!
Giờ thì ai có nói với tôi Tống Trinh là Tôn Ngộ Không biến thành thì tôi cũng tin!
Tôi hắng giọng nhằm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Ngao Tuyên?"
"Em có thể gọi tên thật của anh được không? Liệu có bị trời phạt không? Hai chúng em để anh tiến vào phòng có cần nghi lễ gì không ạ?"
Vừa nói đến nghi lễ, một màn ca kịch lỗi thời từ nền tảng video ngắn nào đó chợt hiện lên trong đầu tôi. Một đám người đồng loạt quỳ xuống hô to: "Cung nghênh Long Vương trở lại".
Cắt! Cảnh tượng quá đẹp, tôi không dám nhìn nữa.
Ngao Tuyên hé môi: "Anh thật sự không phải là cố ý không trả lời tin nhắn của em, chỉ là vừa mới cùng trưởng lão bàn chuyện một lúc thôi! Em vẫn còn tức giận sao?"
Tôi gật đầu khom lưng, "Em hiểu, em hiểu, chuyện mỗi ngày ngài phải xử lý nhiều vô số kể, Đông Hải lớn như vậy, đừng nói chỉ là không trả lời tin nhắn, cho dù em có ngỏm luôn mà ngài không biết thì cũng đều là có tình có lý, tha thứ được hết."
Ngao Tuyên chau mày: "Thư Bảo, em vẫn còn tức giận đấy à?"
Tôi lại bị doạ sợ đến mức tá hoả, Đông Hải Long Vương lại gọi tôi là "bảo bối" rồi trời ơi, mức độ sợ hãi chỉ xếp sau mỗi chuyện Tôn Ngộ Không đứng trong hoa viên trước cửa nhà tôi thôi.
Vẻ mặt tôi khóc tang nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: "Ngài cứ gọi tôi là Lâm Thư được rôi."
Ngao Tuyên bối rối mở to mắt: "Không phải lúc trước em nói, thích anh gọi em là Thư Bảo sao?"
Tống Trinh, kẻ đã giả vờ như không tồn tại suốt thời gian qua, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bật cười khi nghe những lời này.
Ngao Tuyên nhìn Tống Trinh, như chợt hiểu ra điều gì đó, bất chợt đứng dậy.
Mẹ ơi! Cao quá!
"Hai người ngồi đi."
"Ban nãy anh quên mất, Thư Bảo từng nói rồi, đàn ông phải có phong độ thân sĩ mới được."
Hơi thở tôi ngưng trệ, nói với vẻ mặt khóc tang: "Em, em không dám ngồi, ngài cứ ngồi xuống đi ạ!"
Vẻ mặt Ngao Tuyên có chút tổn thương: "Thư Bảo, em đã nói cho dù anh là ai thì em cũng vẫn sẽ yêu anh. Tại sao vừa gặp anh, em lại thay đổi rồi chứ?"
Tôi: "..."
Nhưng tiền đề anh cũng phải là con người chứ, anh là con người sao?
"Chủ yếu là em kính sợ tận tâm, kính sợ!"
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.