Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 38:




“Phụt!” Amy văng nước miệng, suýt chút nữa thì sặc chết chính mình, “Khụ khụ, anh nói với bọn họ là nhà của “Siêu nhân” ở ngoài vũ trụ?”
“Ừ.” Clark vỗ vỗ lưng cho cô, không hiểu được, sao mà phải kinh ngạc như vậy chứ?
“Chúa ơi, anh không lo sẽ có người cho rằng “Siêu nhân” muốn tấn công trái đất à?” Amy nhớ rõ còn có một Jason Track rất muốn giết người ngoài hành tinh tiên phong chiếm đánh địa cầu là “Siêu nhân” kia mà.
“Yên tâm, anh nghĩ mọi người đều đã sớm cho rằng nhà của siêu nhân là ở ngoài vũ trụ.” Clark nhún vai tỏ ý không sao cả, chần chừ một chút, anh hỏi thêm: “Đối với việc Metropolis bị nóng lên này, em có biết là chuyện gì xảy ra không?”. Nói cho cùng, Clark cũng hơi lo rằng vấn đề của mình đã khiến cho Metropolis bị ảnh hưởng, tuy rằng một tuần trước anh vẫn ở Smallville, nhưng lại bởi vì đá Kriptonite mà mất đi siêu năng lực.
“Dù sao cũng không liên quan đến anh.” Amy nói, trên thực tế cô cũng không rõ trong phim gốc tại sao Clark lại có suy nghĩ thế này. Thị trấn Smallville nơi anh lớn lên không hề có hiện tượng kỳ dị mùa đông biến thành mua hè, làm sao có thể mới ở Metropolis một thời gian, thành phố liền vì anh mà biến đổi thành như vậy được chứ.
“Vậy là tốt rồi.” Clark nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần biết nguyên nhân không phải do mình, anh đã yên tâm.
Amy thấy anh không tiếp tục hỏi, hơi tò mò: “Sao không tiếp tục hỏi em nữa? Có khi em biết nguyên nhân đó.”
Clark xoa xoa đầu cô, cười nói: “Không được, năng lực của em có đột ngột như vậy, có khi đến lúc nào đó sẽ biến mất, vẫn nên không quá ỷ lại thì hơn, nếu thật sự sử dụng quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt tới em thì làm sao? Hơn nữa anh tin tưởng mình sẽ nhanh chóng tra ra được.”
Amy được anh chăm sóc cảm thấy rất vui vẻ, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên mặt anh, tỏ ý khen thưởng, “Vậy anh cố lên nhé, em tin anh rất nhanh có thể tìm ra đáp án, như em đã nói, chuyện này ai có lợi nhất là kẻ đáng nghi nhất.”
“Ừ.” Clark nhếch khóe miệng, cho dù Amy không nói anh cũng biết ai có khả năng là thủ phạm nhất – ngoài Lex Luther, Metropolis còn ai có năng lực lớn như vậy chứ? Dù không phải chủ mưu thì hắn cũng không thể không liên quan đến chuyện này.
…….
Vì siêu nhân trở về, hơn nữa nhiệt độ Metropolis lại tăng lên không ít, tòa án Metropolis rốt cuộc ra trát triệu tập siêu nhân, yêu cầu anh phải giải thích sự việc lần này.
Siêu nhân làm công dân danh dự của Metropolis tất nhiên là phải tham dự phiên tòa lần này, còn Amy lo lắng Clark sẽ vì chuyện này mà phải ngồi tù, tất nhiên là không bỏ qua quá trình xét xử.
Ngay từ đầu phiên tòa, luật sư chất vấn “siêu nhân” trên tòa liền biểu hiện rất rõ địch ý hung hăng của mình, nhưng quan tòa của toà án thẩm vấn cũng ủng hộ “siêu nhân”, hơn nữa Clark cũng tự mình phản biện lại, cuối cùng, quyết định siêu nhân vô tội đã kết thúc phiên tòa.
“Vì nguyên nhân riêng tư, một tuần trước tôi không ở Metropolis, cho nên biểu đồ về việc nhiệt độ tăng lên và việc tôi sử dụng siêu năng lực không thể nào có được, nên biết rằng một tuần trước tôi không hề sử dụng siêu năng lực.”
“Ồ, anh có thể chứng minh không?” Bà thẩm phán mập mạp người da đen hỏi.
“Tất nhiên có thể. Tôi nghĩ trong một tuần vừa rồi, hẳn là không ai có thấy mặt tôi đúng không?” Siêu nhân tràn đầy tự tin.
Vì thế mọi người đến quan sát phiên toà liền bắt đầu xôn xao, bọn họ hỏi nhau, dường như quả thật là không ai thấy siêu nhân, ngay cả tin tức truyền thông cũng không hề có.
“Im lặng! Im lặng!” Bà thẩm phán người da đen gõ búa, khiến tất cả mọi người im lặng trở lại, sau đó nghiêm nghị nói với siêu nhân: “Tôi tin tưởng chứng minh vừa rồi của anh, có điều anh có thể nói, một tuần vừa rồi anh đã làm gì?”
Clark cười trả lời bằng giọng có chút tinh nghịch: “Dù có là siêu nhân, cũng phải nghỉ ngơi.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phiên toà lập tức thoải mái không ít.
Vì thế, chuyện này được tòa phán: không liên quan đến siêu nhân.
Tiếp theo đó, sau khi siêu nhân sử dụng siêu năng lực giải cứu một đoàn xe lửa mất khống chế cứu được 325 hành khách, trên trang nhất đưa tin của Metropolis còn có thêm bảng đối chiếu về biểu đồ siêu nhân sử dụng siêu năng lực và địa đồ phân phối nhiệt độ cùng thời gian, kết quả chứng thực, nhiệt độ không khí tăng lên giống như mọi ngày, nhưng chính xác nơi nhiệt độ tăng lên cách xa nơi sử dụng siêu năng lực, không hề có liên quan.
Bài báo này vừa ra, tất cả mọi người đều tin siêu nhân là trong sạch, vì vậy bọn họ bắt đầu tự hỏi, nếu nhiệt độ biến đổi không liên quan đến siêu nhân, vậy thì rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Sau đó Clark và Lois tìm được tiến sĩ Goodman, người phụ trách nghiên cứu thời tiết kỳ lạ này, tiến sĩ Goodman dẫn bọn họ đi xem tầng trữ nước ngầm của Metropolis.
“Chúa ơi, nơi này giống như phòng tắm hơi vậy.” Lois nhìn hơi nước nóng bốc lên tứ phía, vô cùng ngạc nhiên, dưới ngầm còn như vậy, khó trách bên trên lại nóng đến thế.
Chúng ta đang ở tầng trữ nước ngầm của Metropolis, trên cơ bản là sông ngầm cùng với hệ thống hồ chứa nước, nhưng bên dưới tầng trữ nước có nhiệt độ là 7℃, cho dù là giữa mùa hè cũng vậy.” Goodman vừa giải thích vừa mở một cánh cửa, ý bảo hai người đi vào, “Từ chỗ này hai người có thể nhìn thấy các khu vực chính của hệ thống trữ nước.
Clark và Lois đứng trên một giàn giáo cao, bên dưới là dòng sông ngầm đang từ từ chảy.
Tiến sĩ Goodman dùng đèn pha cầm trong tay chiếu xuống dòng nước, hai người đều chấn động: “Nước sôi?” Dòng sông chậm rãi chảy xuôi bên dưới nổi bọt khí, hoàn toàn là tạo thành từ nước sôi.
“Đúng, nước đang ở nhiệt độ sôi 100℃”
“Đây là nguyên nhân tạo thành hơi nóng?” Clark hỏi.
Phân bố của tầng chứa nước ngầm này hoàn toàn tương đồng với bản đồ phân bố khu vực nhiệt độ cao bên trên.” Goodman gián tiếp thừa nhận điều này.
“Vậy thì tại sao nước lại như thế?” Lois không thể hiểu được.
Tiến sĩ Goodman lắc đầu: “Tôi cũng chỉ biết là do từ trên tác động xuống, mà không phải là từ dưới ảnh hưởng lên trên, nước sôi như vậy nhất định do bên trên có chuyện gì đó. Tôi đã nghiên cứu nhiệt độ, điểm nóng nhất hình như là ở vịnh Harbest.”
Clark lấy bản đồ mang theo ra, ba người cùng xem, “Tầng chứa nước ở chỗ này, đây là vịnh Harbest, hướng chảy của tầng chứa nước ngầm…”
“Trạm phát điện hạt nhân của Lex Luther?” Lois không thể tin được mắt mình.
Clark cũng nhíu mày, năng lượng hạt nhân cũng không phải thứ có thể nói giỡn.
“Đây không phải là thế mạnh của tôi, nhưng tôi dám nói trạm phát điện hạt nhân này có chỗ nào đó bị hổng nhiệt độ cao ra ngoài.” Tiến sĩ Goodman nhìn bản đồ nói.
“Nhưng hôm nay bọn họ sẽ phát điện hết công suất.” Lois lo lắng.
Tiến sĩ Goodman nói: “Xét tình hình hiện tại mà nói, nếu bọn họ phát điện hết công suất, có thể sẽ khiến trạm phát điện đó nổ tung… Chúng ta sợ rằng sẽ gặp thảm họa.”
Clark mày nhíu càng sâu: “Thảm họa?”
Lois vô cùng sợ hãi: “Không được, chúng ta phải nhanh chóng tìm được siêu nhân.”
“Chúng ta ra khỏi chỗ này trước đã.” Clark nói.
Khi siêu nhân và Lois xông vào tiệc rượu do Lex Luther tổ chức chúc mừng trạm phát điện hạt nhân đi vào hoạt động lần đầu phát điện, muốn chặn Lex Luther lại, nhưng Lex Luther đã mở chốt làm nóng nhiên liệu.
“Chúng tôi cho rằng trạm phát điện bị thất thoát nhiệt khí, thời tiết Metropolis nóng lên là từ nơi này phát ra.” Lois nói rõ ý đồ đến của mình.
Lex Luther trong lòng căng thẳng, nhất quyết phủ nhận: “Không thể nào.”
“Vậy còn cách giải thích nào khác không?” Lois hỏi ngược lại, “Trạm phát điện của ông khiến hệ thống chứa nước ngầm của thành phố bị đun nóng.”
“Đúng thế, trừ phi có nguyên nhân nào khác, Luther.” Clark vẫn nghi ngờ trạm phát điện có chỗ hổng là do hắn cố ý, mục đích chính là khiến chính phủ đồng ý cho hắn mở trạm phát điện năng lượng hạt nhân.
“Tất nhiên là nguyên nhân khác rồi, tin tôi đi, trạm phát điện không hề để hổng nhiệt khí ra ngoài.”
“Đúng là không có lỗ hổng.” Thị trưởng Metropolis vẫn theo đuôi Lex Luther phụ họa.
Lúc này, nhân viên của trạm phát điện nói một câu bên tai Lex Luther, chỉ thấy Lex Luther vui vẻ quay về phía mọi người tuyên bố: “Chúng tôi sắp bắt đầu sản xuất điện, thanh nhiên liệu đã phát nhiệt.”
Hầu như mọi người đều vỗ tay tỏ ý chúc mừng, nhưng cũng không ít người bắt đầu suy xét lời siêu nhân nói.
Clark quýnh lên: “Nhân viên của ông có thể tắt nó đi không?”
“Không được, trình tự một khi đã khởi động sẽ không thể tắt đi, đây là một trong những biện pháp giữ an toàn.” Lex Luther đắc ý nói, tuy rằng lúc trước siêu nhân không ở Metropolis khiến hắn không thể đổ tội này lên đầu siêu nhân đuổi đi, nhưng trạm phát điện đã làm xong, chính là thắng lợi của hắn.
Siêu nhân giận dữ nhìn hắn, sau đó bất chấp mọi người ngăn cản, chạy vào phòng đặt phản ứng hạt nhân đầy phóng xạ, dùng sức của chính mình buộc vận hành của thanh nhiên liệu phải dừng lại.
Vì vậy, một tràng thảm họa biến mất.
Ngày hôm sau, khi Lex Luther nhận được tờ hóa đơn phí tổn của chính phủ, thở hổn hển, hắn vừa xem biên lai vừa nói với trợ lý kiêm quản gia của mình: “Trạm phát điện này đã xong đời, chính phủ còn muốn ta trả hết phí dụng giải quyết hậu quả việc để truyền ra khí nóng. Nếu không có siêu nhân đến gây sự, ta vẫn nắm tốt mọi chuyện trong tay. Hắn không chỉ ngang nhiên phá hủy trạm phát điện của ta, mà phóng xạ cũng không thương tổn được hắn… Cậu còn muốn đem tin gì xấu đến đây nữa?”
“Thưa ngài, tôi nghĩ ngài sẽ rất vui mừng khi biết được lợi nhuận thu được từ ngành điện lạnh của chúng ta trong ba tuần vừa rồi… tăng thêm hai ngàn phần trăm.” Anh ta đưa tài liệu cho hắn.
Vì vậy, Lex Luther lại vui vẻ bắt đầu ca hát, lợi nhuận như vậy hoàn toàn có thể bù lại cho tổn thất ở trạm phát điện của hắn.
**
“Lex Luther lần này tổn thất rất lớn.”
“Đúng vậy, hắn không chỉ tổn thất một số tài sản đáng kể mà còn mất uy tín, điều này rất có lợi với chúng ta. Có điều căn cứ theo tin tình báo, ngành điện lạnh của hắn buôn bán lời không ít, cũng đủ triệt tiêu những tổn thất trên.”
“Nói hay ho cứ như là anh không kiếm được chút nào ấy.”
“Như nhau như nhau thôi!”
“Có điều danh dự bị tổn hại không phải dễ dàng kiếm lại về được như vậy, nghe nói anh dự tính mua lại chỗ nhà máy nguyên tử kia?”
“Đúng vậy, chỉnh đốn lại một chút, tôi tin rằng nó sẽ nhanh chóng có thể sử dụng.”
“Anh muốn chỉnh đốn lại thế nào? Không phải tất cả mọi người đều có thể lợi hại như siêu nhân.”
“Tôi tự có cách của mình, có điều chỗ cậu thì sao? Nghe nói gần đây thành phố Gotham xuất hiện một “Batman”, có ảnh hưởng gì đến cậu không?”
“Tôi sẽ tự có chừng mực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.