Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 45:




“Thật thoải mái… “ Bước lên khỏi bể bơi, Amy đi vào phòng tắm bên cạnh bể bơi tắm rửa, thay quần áo lại rồi đi ra.
“Uống cái này đi.” Clark bưng hai tách ca cao nóng lại, đưa một tách cho cô, “Bơi xong uống cái này tốt cho sức khỏe.”
Amy nhận lấy tách ca cao, thổi thổi, chờ bớt nóng mới nâng lên uống một ngụm lớn, “Uhm, ngon quá.”
“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa trở về phòng. Em đói chưa? Nghe nói đồ ăn ở đây không tồi.”
“Còn chưa ạ. Ở một lát rồi về phòng gọi phục vụ là được rồi.” Amy ngồi trên ghế dài, tùy tiện quan sát bốn phía, “Đúng rồi, hai người bàn kỹ nên “theo dõi” thế nào chưa?”
“Vì không thể xác định rõ khi nào bọn họ sẽ đến, cho nên đành liên tục quan sát, có điều bên Jim có theo dõi Harrington, dựa theo hành trình của đối tượng, cho dù đến cũng sẽ là buổi tối, cho nên chúng ta sợ rằng phải gác đêm thôi.”
“Anh đến phòng cô ta sao?” Amy nguy hiểm nheo mắt lại.
“Tất nhiên là không.” Clark vội vàng phủ nhận, chỉ sợ Amy lại có ý tưởng gì không hay, “Ở phòng chúng ta cũng có thể nhìn thấy văn phòng kia, tuy rằng không thể thấy rõ nhất cử nhất động, nhưng vẫn có thể xác định có người đến hay không, cho nên mọi người định thay phiên gác đêm, ở chính phòng “của mình”.”
Amy lúc này mới vừa lòng.

“Đêm nay anh ngủ phòng khách, em ngủ giường.” Amy ôm chăn gối cho Clark nói.
“Amy, giường trong phòng ngủ rất lớn, chúng ta cùng ngủ đi.” Clark mặt dày mày dạn tranh thủ phúc lợi cho mình.
“Anh không phải gác đêm sao? Ở phòng ngủ đâu có cửa sổ cho anh theo dõi phòng đó?”
“Thị lực lẫn thính lực của anh đều tốt lắm, chỉ một bức tường không ngăn được anh.” Cho nên, để anh ngủ phòng ngủ đi mà! Clark thỉnh cầu.
Amy lắc đầu: “Vẫn không được, anh trai em nói không thể.”
“Anh cam đoan không làm gì hết!” Clark chỉ kém thề độc.
Amy không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt đen tròn long lanh nhìn anh, như muốn xác định lời anh liệu có thể tin hay không.
Clark trên mặt lộ vẻ tươi cười chân thành, khiến anh thoạt nhìn càng thêm đáng tin cậy.
“Được rồi, giường chia cho anh một nửa.” Hiện giờ đang giữa mùa đông, có lò sưởi tự nhiên ở bên cạnh cũng tốt lắm.
Sau khi lên giường, quả nhiên Clark làm như lời anh nói, chỉ ôm Amy chứ không làm gì hết mà ngoan ngoãn ngủ, ngay cả Amy cũng không thể không bội phục sức nhẫn nại của anh, một bên lại thầm hoài nghi liệu có phải chính mình không có sức hấp dẫn hay không nhỉ?
Ban đêm đang say ngủ, Amy đột nhiên bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Clark bên cạnh đang đứng dậy: “Sao vậy anh?”
Clark đắp kỹ lại chăn cho cô, hôn lên bên trán cô: “Phòng đối diện có động tĩnh, anh đi nhìn xem, em tiếp tục ngủ đi.”
Amy huơ huơ tay, “Ưm.” Trở mình lại tiếp tục ngủ.
Hôm sau khi tỉnh lại, Clark đã trở lại nằm bên cạnh cô, ngay cả anh lúc nào trở về cũng không rõ.
“Mọi người theo dõi sao rồi?” Amy ngồi dậy, mái tóc đen dài bị cô tùy tiện vén ra sau.
“Bọn họ đang nói đến một cuộc thí nghiệm, bỏ phiếu… Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng tình thế nghiêm trọng hơn so với chúng ta nghĩ đến, tuyệt đối không phải là giao dịch đen bình thường.” Clark có chút đau đầu, đối thoại giữa nghị viên Harrington và đối phương khá lộn xộn, anh không thể nào phân tích được bên trong ra cái gì.
“Thí nghiệm hệ thống vũ khí mới của bộ quốc phòng? Hình như còn gây ra sóng thần nữa thì phải..” Amy thuận miệng đáp lại, xoa cái đầu đang hơi hơi đau, xỏ dép lê nhung đi vào phòng tắm rửa mặt, bỏ lại Clark đang vẻ mặt kinh ngạc.
Sao anh lại quên Amy có năng lực biết trước nhỉ? Clark vỗ vỗ đầu mình.
“Clark, giúp em lấy một bộ quần áo trong túi đi.” Amy ở trong phòng tắm gọi.
“Ừ, anh đưa ngay đây.” Tạm thời bỏ qua chuyện phiền toái này, Clark đứng dậy đưa quần áo cho vị hôn thê yêu quý của mình – thật sự là càng ngày càng có bộ dáng thê nô.
Sau khi ăn sáng xong, Clark muốn tới tòa soạn báo cáo thu hoạch đêm qua, Amy cảm thấy một người ở khách sạn cũng chán, liền gọi điện thoại cho Bernie, bảo anh ta đem sách vở đến trường cho cô, cô muốn đi học.
Dù sao ở đây buổi tối xem là được rồi, mà nếu không đi học ở trường, có lẽ cô sẽ bị trượt mất.
Vì vậy ban ngày Amy đi học, buổi tối được Clark đón về khách sạn, do đó rất may mắn tránh được sự kiện xảy ra vào ngày thứ ba, phòng Lois bị đối phương phá hoại, nếu lúc ấy Amy mà có mặt ở đó, không ai bảo vệ, thật sự có thể xảy ra chuyện.
Khi Clark cùng Amy, Lois cùng nhìn đến căn phòng hỗn độn, mặt anh nhăn tít, còn Lois thì trắng bệch, nhưng thật ra Amy đã biết trước sự tình lại không biểu hiện ra điều gì, chỉ cảm thấy đáng tiếc nhìn căn phòng bị phá hủy nghiêm trọng.
Không biết khiếu nại khách sạn không an toàn, có thể được bồi thường lại tiền không nhỉ?
Cũng may phòng Amy không có vấn đề gì, đồ đạc của cô không bị ai động vào.
Phòng bị phá hủy, chứng tỏ bọn họ đã bị phát hiện, nơi này tất nhiên không thể ở lại nữa, ba người kéo hành lý đến đại sảnh làm thủ tục trả phòng, người quản lý khách sạn không ngừng giải thích, lại miễn giảm phần lớn phí phòng, sau đó ba người rời khỏi khách sạn.
Chuyện sau đó Amy không tham dự vào, gì mà Bộ quốc phòng thí nghiệm hệ thống vũ khí mới trên biển, kết quả khiến Metropolis có thể bị sóng thần tấn công, mà sóng thần bị siêu nhân cản lại, đám người Lewis và Harrington cùng kẻ buôn bán vũ khí (giao dịch với Harrington) cũng bị siêu nhân dễ dàng xử lý. Việc này, Amy đọc tin tức cùng với lời kể của Clark liền biết rõ.
“Tên nghị sĩ Harrington kia thật là dẻo mép, rõ ràng chính hắn bán tư liệu cho tay buôn bán vũ khí, kết quả khi tay buôn vũ khí kia bị bắt, hắn lại nhảy ra nói đây là vì bắt gã kia nên mới cố ý bố trí gài bẫy.” Clark ôm Amy nằm trên sofa xem TV, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, Amy sợ lạnh ngoại trừ đi học thì không ra ngoài, căn phòng có điều hòa ấm áp mới là nơi trú ẩn của cô.
“Ăn nói không tốt sao có thể lên được vị trí như thế? Không lừa gạt dân chúng thì ai bỏ phiếu cho hắn?” Trong quan niệm của Amy, chính trị gia xuất thân từ nhà tư bản, mỗi người đều có khả năng dối trá, mà anh trai của cô là thành phần cực phẩm trong đó – chẳng qua anh luôn thích nói ít làm nhiều mà thôi.

Những ngày sau đó bình yên đến bất ngờ, suốt một tháng, Metropolis gió êm sóng lặng, không âm mưu không quỷ kế càng không có tai nạn, tin tức lớn nhất cũng chỉ là địa phương nào đó xảy ra trộm cướp, xe vượt đèn đỏ đâm chết chó qua đường, chủ chó yêu cầu bồi thường linh tinh gì đó.
Nhưng mặc kệ bên ngoài có bình tĩnh thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến Amy hết. Hiện giờ cô có chuyện phiền toái quan trọng phải giải quyết.
“Amy, dậy thôi.” Khó có được hai ngày nghỉ thời tiết sáng sủa, Clark ngồi ở bên giường, hơi lo lắng nhìn Amy say sưa trên giường, nhẹ nhàng lay cô, đánh thức cô dậy: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, em đứng lên ăn chút rồi ngủ tiếp được không?”
Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, dạo này Amy càng ngày càng dễ mệt mỏi, cả ngày mặt mày ỉu xìu, hơn nữa còn trở nên vô cùng thích ngủ, một ngày không ngủ đủ mười lăm tiếng thì tuyệt đối sẽ không tỉnh táo.
Vì thế công tác nấu cơm được Clark tiếp nhận.
“Không muốn ăn, anh đừng quan tâm, em ngủ tiếp một lát.” Amy nhắm mắt lại ngáp một cái.
“Em trông thật sự không giống bình thường, có muốn đi bệnh viện xem một chút hay không?” Clark thật sự lo lắng, Amy gần đây không muốn ăn uống gì, cả người gầy đi một vòng, gương mặt vốn chỉ lớn bằng bàn tay giờ đã thấy rõ cái cằm nhọn.
“Không cần, hôm trước Bernie có đưa bác sĩ Jean-Claude đến kiểm tra cho em, tất cả đều bình thường.” Bác sĩ Jean-Claude là người lần trước được mời đến khi Amy bị dọa phát bệnh. “Ông ấy nói em chỉ là hơi mệt mỏi, có lẽ qua mùa đông sẽ tốt hơn.” Amy luôn không thích mùa đông, ngoại trừ năm mới náo nhiệt ra thì chẳng còn điều gì hứng thú, thật sự quá lạnh, hơn nữa ở Metropolis này, cả mùa đông đều nhiệt độ dưới -10 độ C, thường xuyên có tuyết lớn rơi.
“Thật sự bình thường, không có gì không ổn sao?” Clark vuốt vuốt tóc trên mặt Amy, sờ sờ hai má hơi hóp của cô.
“Thời gian kinh nguyệt không tới có tính không?” Amy dùng ngữ khí có lệ hỏi lại.
“Cạch” một tiếng vang nhỏ, Amy mở mắt nhìn về phía Clark, tủ đầu giường bị anh nắm chặt, trên mặt bàn đột ngột có mấy dấu ngón tay in hằn, thấy vậy, Amy nhịn không được nhíu mày: “Anh sao thế? Đang yên đang lành.”
Clark không hơi sức đâu để ý cái này, anh căn bản chẳng nghe thấy Amy nói gì, hai tay giữ chặt Amy có chút vội vàng hỏi: “Thời gian kinh nguyệt của em không tới? Đã bao lâu rồi?”
“Hình như là bảy tám ngày gì đó, em cũng chẳng nhớ rõ thời gian lắm, hơn nữa vốn dĩ hay bị chậm, khác biệt mấy ngày thì có vấn đề gì?” Amy không hiểu, nếu không phải Clark còn biết lực khống chế không làm đau cô, cô đã đạp anh khỏi giường rồi, túm chặt khó chịu muốn chết.
Clark nhìn cô hồi lâu, phát hiện cô vẫn mơ mơ màng màng, cuối cùng chỉ có thể thất bại thở dài: “Em không nghĩ rằng có thể em mang thai hay sao?”
“WHAT??” Amy thở dốc vì kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.