Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 62:




Lex Luther rơi đài, cùng với đó là Metropolis được đổi biển hiệu, chỉ trong vài ngày liền xảy ra biến động cực lớn, nhãn hiệu Luther đã từng không nơi nào không có mặt, chỉ trong một đêm đã mất tăm mất tích, thay vào đó là hai chữ cái tiếng Anh: “RW”.
Tập đoàn Luther đổi tên thành RW, tiến hành cải tổ, chiếc bánh gato cực lớn này được chia cắt ra sao, dân chúng bình thường không hay biết, cũng không muốn biết, bọn họ hứng thú hơn với vụ xét xử Lex Luther ra sao.
Có câu phượng hoàng trụi lông không bằng gà, Lex Luther chính là loại này, khi hắn đã trở thành hai bàn tay trắng, những đồng bọn từng hợp tác cũng trở mặt, tất cả mọi người đều nhanh chóng lau sạch quan hệ với hắn, không ai nghĩ tới giúp đỡ hắn một lần.
Vì vậy, con cưng của giời, người mà tổng thống cũng từng phải kiêng kỵ ba phần, nay rơi vào địa ngục, trong thời gian ngắn nhất bị phán xét tù chung thân, tước bỏ quyền lợi chính trị vĩnh viễn cùng với tịch thu toàn bộ tài sản – Đừng trông mong vào nhà tư bản đồng cảm bênh vực với kẻ yếu, bọn họ luôn luôn sẽ bằng mọi cách vơ vét lợi ích cho mình mà thôi.
Không còn kẻ gây ra nhiều tội ác, luôn đối đầu với Siêu nhân, thành phố sẽ thực sự bình yên? Cũng không hẳn, lòng người khó đoán, có thể vì danh lợi hoặc vì điều gì đó, luôn luôn sẽ có những kẻ bí quá hóa liều, cho nên Clark vẫn bận rộn như trước, có điều anh luôn cố hết sức tự mình chăm sóc vợ con, về điểm này Amy cảm thấy rất hài lòng.
Eden bé nhỏ nay đã được hai tuần, cặp mắt mở to khiến người ta ngây dại, đã hơi có cảm giác được độ sáng tối, con ngươi cũng có thể điều chỉnh thị lực theo dõi đối tượng di chuyển chậm trong vòng 15cm trở lại, khiến cho thị giác hai bên đều cân đối hài hòa.
Trong khoảng thời gian này, gương mặt bé nhỏ nhăn nhúm của nhóc con cũng dần dần trở nên nẩy nở, làn da mềm mại non nớt, các đường nét trên mặt cũng trở nên rõ nét, đôi mắt to tròn màu đen, chỉ lúc nào vui vẻ mới hơi pha thêm chút màu lam, cái mũi cao thẳng giống bố, cái miệng nhỏ nhắn, trên đôi má căng tròn là hai cái lúm đồng tiền thật sâu cực kỳ giống Amy. Bé là sự kết hợp của bố mẹ, là một thiên sứ bé nhỏ đáng yêu vô cùng.
Đây cũng là điều khiến Amy cảm thấy lo lắng, nếu như Eden bé nhỏ cũng giống như phần lớn người phương Tây, khi còn bé xinnh đẹp, lớn lên lại chẳng còn gì thì làm sao bây giờ?
Cô nói suy nghĩ này cho Clark nghe.
“Ha ha, Amy, em phải tự tin chứ, con giống chúng ta, nhất định sẽ không như em nói đâu.”
Clark tự tin thoải mái nói với Amy, vì vậy cô lại vui vẻ đi chăm sóc bé con.
“Con lớn thật nhanh.” Clark nhắm bên cạnh Amy, nghiêng người ngắm nhìn Amy cho Eden bú, hình ảnh đầy tình mẫu tử khiến anh xúc động muốn rơi lệ.
Tuy rằng sống ở phương Tây, nhưng Amy vẫn ở cữ như phong tục của phương Đông, cũng may khoa học hiện đại đã chứng minh sản phụ ở cữ không gội đầu tắm rửa là không khoa học (quá trình sản phụ sinh nở tiết ra một lượng mồ hôi lớn, sau khi sinh mồ hôi càng tiết ra nhiều, nếu làm theo tục cũ không tắm gội, không chỉ mất vệ sinh, còn có thể khiến nhiễm khuẩn, da nhiễm trùng). Cô cũng không tự rước tội, tuy rằng không thể tắm bồn, nhưng lau người cũng có thể, nếu không Amy sẽ không đồng ý để Clark ở cùng phòng.
Phụ nữ mà bẩn, có đẹp nữa cũng mất hết sức hút của mình.
“Trẻ con vốn dĩ qua một ngày là thay hình đổi dạng mà.” Amy vỗ về lưng cho Eden vừa ăn no xong, khiến bé ợ một cái.
Ăn no, nhóc con phun phun bọt sữa, cái miệng nho nhỏ ngáp một cái, mặt buồn ngủ chớp chớp đôi mắt nhỏ, tựa hồ có ý định ngủ tiếp, Amy cũng không định để bé ngủ ngay, hiện giờ trời còn sớm, nếu để bé ngủ đẫy giấc, đến tối không ngủ được lại ồn ào quấy bọn họ, đây chính là kinh nghiệm xương máu của hai vợ chồng trẻ sau mấy ngày đứa nhóc này khóc triền miên suốt cả đêm.
Nhớ tới mấy ngày trước khốn khổ muốn chết cũng được ngủ, Amy nhịn không được nhéo cái má phúng phính của con trai một cái, đương nhiên cô cũng không dám mạnh tay, nếu như chọc nó khóc, chỉ có mình chịu tội.
“Tiểu quỷ phiền toái.” Cô nói thầm, “Chả khác nào bố nó cả.”
Clark bất đắc dĩ: “Sao lại nói đến anh thế?”
Amy liếc mắt nhìn anh một cái, lẩm bẩm: “Có nói sai sao? Anh không phải là máy chế tạo ra phiền toái này à?”
“…” Thực sự là nằm cũng trúng đạn, đối mặt với cô vợ trẻ thỉnh thoảng trở nên ngang ngược, Clark chỉ có thể đầu hàng.
***
“Ầy.. Dạo này xung quanh đây thật là không ổn chút nào.” Martha vừa mở cửa vừa than thở với Jonathan đi phía sau.
“Sẽ nhanh chóng bắt được chúng thôi. Cảnh sát trưởng không phải nói đã phái nhiều người đi tuần tra sao.”
“Tôi chẳng tin, nghe bà Gree nói, gia đình sống ở tầng trên nhà họ chả còn đồ gì quý giá cả, đây đã là vụ trộm thứ bảy trong tháng này rồi.” Martha thả đồ trong tay xuống, tức giận nói.
Amy nghe thấy tiếng, đi ra khỏi phòng, “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Ồ, Amy à? Eden đâu? Bố mẹ không ở nhà bé có quấy không?” Martha vừa nhìn Amy liền nghĩ tới đứa cháu trai đáng yêu nghịch ngợm của mình.
“Không mẹ ạ, cháu nó đang ngủ trưa, bố mẹ, hai người vừa nói gì vậy? Quanh đây có chuyện gì ạ?”
“Ờ, đúng thế, xung quanh đây rất bất ổn, tháng này nhiều gia đình đã bị trộm, cửa phòng bị cạy tung, trong phòng lộn xộn, thứ gì đáng giá đều bị mất hết, mấy ông cảnh sát chỉ biết nói nhảm mà chả được tích sự gì, để cho bọn họ đi bắt trộm cướp vặt như vậy cũng không xong.”
“Trộm cướp? Có ai bị thương không ạ?”
“Không có, cho nên mọi người cũng chỉ than phiền mà không phải sợ hãi.” Martha nói, “Chúng ta cũng phải cẩn thận, ai biết được lúc nào thì có kẻ trộm mò tới chứ.”
“Đúng vậy, nhưng con nghĩ chắc kẻ trộm không dám đến thăm nhà có người ở đâu.”
“Nhưng cũng phải cẩn thận bọn chúng ban đêm cạy cửa, phải nhớ đóng cửa cho thật kỹ vào.” Martha vẫn dặn dò.
Amy về lại phòng, từ trên giá sách lấy xuống một cái hộp, mở ra.
Trong hộp, một quả cầu thủy tinh trông như một hành tinh nằm đó, Amy cầm miếng vải nhung bên dưới, tỉ mỉ chà lau.
“Kẻ trộm.. Đêm giông tố.. Clark nên trưởng thành rồi…” Trong nội dung mà Amy nhớ, Clark trong một đêm giông tố phát hiện bí mật của quả cầu thủy tinh này – là di vật mà bố mẹ để của Clark để lại cho anh, bên trong có sáu đoạn hình chiếu, sáu đoạn hình chiếu này sẽ xuất hiện ở đêm mà Clark trưởng thành, nói cho anh thân thế của mình.
Trong nguyên tác, sau khi Clark thấy được đoạn hình chiếu thứ nhất, nhà trọ của anh bị trộm, mà quả cầu thủy tinh này chính là một trong những thứ bị mất, khi Clark sốt ruột tìm kiếm nó, thằng bé ăn trộm đã đem bán nó cho thuộc hạ của Lex Luther, tuy rằng cuối cùng Siêu nhân cũng tìm được nó về, nhưng khi đó Lex Luther đã biết rõ lai lịch của Siêu nhân, cũng biết làm sao giết chết được anh – dùng đá Krypton, cho nên sau đó mới có chuyện hắn tìm kiếm đá Krypton, suýt chút nữa thì giết chết Siêu nhân.
Nhưng hiện giờ Lex Luther đã bị bắt, không còn ai muốn giết Siêu nhân, Amy cũng thoải mái không cần lo lắng, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không phiền não.
Nếu như Clark hai mươi tám tuổi mới là trưởng thành, vậy sinh mệnh của anh sẽ là bao lâu? Amy không biết, cũng hiểu được nhất định sẽ lâu hơn rất nhiều so với con người. Như vậy cô có thể cùng anh đi hết con đường này sao?
“Oa oa oa…” Tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, khiến Amy đang ngẩn người bừng tỉnh.
Luống cuống, Amy cất quả cầu thủy tinh, chạy tới bên giường, ôm lấy Eden bé nhỏ đã tỉnh ngủ ra khỏi nôi, nhè nhẹ vỗ vỗ lưng bé, giọng dỗ dành: “Aa.. aa.. Bé ngoan.. không khóc không khóc..”
Bé con cảm giác được cái ôm quen thuộc, nhanh chóng ngừng khóc, cười a a.
Amy thấy bé không khóc, thở phào nhẹ nhõm, lại xem nụ cười của bé đáng yêu đến nỗi cũng muốn cười theo.
Tay rờ xuống dưới tã lót, quả nhiên là tè dầm. “Đến đây nào cục cưng bé nhỏ, chúng ta thay tã nào… Xem luôn bà Martha của con có mua được gì vui hay không nữa nhé..”
“A..pi..pi..”
“Ha ha.. Con cũng đồng ý à? Vậy đi thôi nào.”
Cho dù sau này cô không còn nữa, không phải là còn nhóc con này sao? Anh ấy nhất định sẽ không cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.