Tới nơi Đường Hân cảm ơn Phó Tử Mặc rồi trở về nhà ngủ tiếp, đánh một giấc thật ngon.
[Chủ nhân, chủ nhân tỉnh, tỉnh tới giờ học rồi cô mau dậy thôi nếu còn ngủ nữa sẽ trễ giờ mất.]
Bị làm phiền lúc ngủ ngon Đường Hân có chút tức giận, cô đem chăn trùm kín cả người mình mặc kệ hệ thống.
[Chủ nhân, Đường tỷ, Đường tỷ tỷ…]
[Cô có che cũng vô dụng, cô vẫn nghe thấy tôi nói thôi. Đường tỷ mau dậy Phó Tử Mặc còn đang đợi bên ngoài kìa. Cô mau đến soát giá trị hạnh phúc đi.]
…
Nhìn ai kia vẫn nằm trên giường bộ dáng không hề muốn động, S01 có chút cạn lời, nó biết chủ nhân mình rất lười nhưng nó không ngờ tới mức độ này.
[Đường Hân, tiền của cô chạy mất rồi, MAU DẬY!!!]
Đường Hân bất ngờ bật dậy hùng hổ nói:
“Ai? Ai cướp tiền của bổn tiểu thư?”
Dưới sự kiên trì của hệ thống cuối cùng cũng đánh thức được con sâu lười họ Đường.
Đường Hân nhanh chóng chuẩn bị rồi cùng “thẻ ATM” đến lớp.
Hôm nay Vương Viêm vừa trở lại trường liền nhận được tin báu vật lớp ông bị lão cáo già họ Triệu đào đi, đây… thực là tức chết mà. Ông nhất định phải đi tìm lão Triệu hỏi cho ra lẽ!!!
“Triệu Hải, lão hồ ly nhà ông, ông đã bảo với tôi thế nào mà giờ lại ngang nhiên đào góc tường nhà tôi. Ông… ông vô sĩ!!!” Vương Viêm vừa tiến tới vừa chất vấn.
Triệu Hải thực sự có chút chột dạ, bởi ban đầu ông cũng có tính toán này nhưng mà cuối cùng là cô bé ấy tự nguyện mà. Đâu thể trách ông được. Triệu Hải thấy Vương Viêm mất bình tĩnh vội lên tiếng hoà giải:
“Lão Vương, lão Vương ông bình tĩnh, hãy bình tĩnh đã, nghe tôi giải thích…”
“Nghe ông giải thích hay nghe ông giảo biện? Lão Triệu à lão Triệu, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, tôi còn không biết tính ông chắc? Ông …”
Thấy Vương Viêm tới gần Triệu Hải không có cốt khí vội vàng lùi về sau:
“Không phải, không phải lần này là thật, tôi không có dành học trò với ông, nếu không tin ông có thể đi gặp Đường Hân hỏi thử đi. Xem xem tôi có ép con bé hay không?”
Vương Viêm nghe đến đây cũng bắt đầu tin những gì Triệu Hải nói. Bình thường học sinh có thành tích tốt không lý nào lại không muốn chuyển lên lớp tốt hơn. Có lẽ Đường Hân cũng vậy. Nhưng có đánh chết ông ông cũng không thừa nhận là do cô học trò yêu quý của mình.
“Được cho là ông không ép thì cũng chính là do ông dụ dỗ con bé. Lão Triệu ông nhớ đó thù này tôi ghi, ông nếu không đối xử công bằng với con bé, ông cứ chờ xem tôi xử ông thế nào!” Vương Viêm tức giận bỏ đi, Triệu Hải thấy người rời đi liền thở dài nhẹ nhõm thật may…
Vương Viêm trở về văn phòng của mình, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy xấp bài tập mà lúc trước ông giao cho Đường Hân đang chỉnh tề nằm ở trên bàn. [Cũng may con bé vẫn còn trong đội tuyển Vật lý của mình] cơn giận vì thế cũng nguôi ngoai được một phần.
Đường Hân hay tin Thầy Vương quay lại liền nhân cơ hội giải lao giữa tiết lên gặp thầy Vương. Lúc này Vương Viêm đang sửa đề vật lý rất chuyên chú, có vẻ như ông đang rất hài lòng với kết quả này. Đường Hân chậm rãi đến gần nhìn xem liền phát hiện đó chính là đề ôn tập mà mình nộp cho ông mấy hôm trước.
“Thầy Vương thấy thế nào ạ? Em nghĩ ky thi Olympic lần này đối với em cũng đơn giản!” Đường Hân tự tin nói.
Vương Viêm ngẩng đầu nhìn liền thấy vẻ mặt đắc ý của cô, tuy trong lòng ông cũng nghĩ như thế nhưng lại không muốn cô quá tự cao liền gõ vào đầu cô một cái.
“Em đó, làm người phải khiêm tốn một chút, em phải biết núi cao còn có núi cao hơn có hiểu hay không?”
“ y da… thầy Viêm thầy gõ vào đầu em như này lỡ như bị ngốc luôn rồi làm sao a? Em còn muốn đem giải về cho thầy hãnh diện nữa đó nha!”
“Em đấy… thiệt không biết nói gì với em luôn.”
“Hì hì. Thầy Vương em muốn bàn với thầy một chuyện…”
“Là chuyện e muốn chuyển sang lớp 12 ban 1 phải không? Nói một chút lý do nghe thử.”
“Đúng… nhưng mà thầy muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Vương Viêm lại tặng Đường Hân một cái cốc đầu trìu mến “Ơ hay, con bé này em còn định nói dối nữa cơ à? Có còn lương tâm không?”
Đường Hân xoa trán:
“A! Em chỉ nói đùa một chút thôi mà.”
“Nói đi, rốt cuộc lão hồ… thầy Triệu đã nói với em những gì.”
“Thật ra cũng không phải hoàn toàn là do thầy Triệu. Thầy Vương à, em không phải là người dễ dàng mua chuộc đâu, chỉ có điều lớp 12 ban 1 em có một người quen, em muốn sang đấy để tiện chăm sóc người ấy.”
“Hoá ra là thế, thôi được rồi để thầy báo với hiệu trưởng. Em cứ về lớp học tiếp đi. Tầm 3 ngày nữa có thể chính thức chuyển lớp. Nhớ gắng lo tập, đừng chểnh mảng đó biết không?”
“Vâng! Thầy yên tâm ạ. Cảm ơn Thầy Vương. Trong lòng em thầy chính là lão sư đáng tin cậy nhất a!” Đường Hân giữ ống tay áo của ông nũng nịu nói.
“Em đấy, chỉ khéo nịnh!”