2 tháng trôi qua, Đường Hân cùng Phó Tử Mặc làm rất nhiều việc như: cùng nhau học tập, cùng đi làm, cùng ăn cơm, nhưng mãi giá trị hạnh phúc chỉ tăng thêm 7%, cô tặc lưỡi thầm than: Càng về sau đúng là càng khó. Giá trị hạnh phúc hiện tại là 40%. Điểm tích lũy hiện tại là 1900. Có lẽ cô cần phải nghiêm túc nghiên cứu hoá giải tình trạng hiện giờ!!!
Kỳ thi Olympic đang cận kề các bạn trong đội tuyển đang bận rộn ôn tập. Đường Hân cũng không lo lắng, dù sao kiến thức đấy vẫn còn trong đầu cô. Không cần thiết lúc nào cũng phải cắm đầu vào việc ôn luyện.
Nhưng mà Triệu Hải không hề biết suy nghĩ này của cô. Ông cho rằng cô vì chuyện tình cảm với Phó Tử Mặc trục trặc mà không còn mặn mà với việc học. Cần thiết phải nhắc nhở!!!
Thế là ông dứt khoát gọi Đường Hân lên văn phòng nói chuyện. Đường Hân ngơ ngác lên văn phòng mà không biết chuyện gì. Cô chậm rãi đi phía sau Triệu Hải. Đến văn phòng thầy Triệu Đường Hân mới lên tiếng hỏi:.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Thầy Triệu, thầy gọi em lên đây là có việc gì sao?”
“Cũng không có gì quá to tát, gần đây thấy em có vẻ không vui không biết là có đang gặp khó khăn gì không nếu có, có thể chia sẻ với thầy, thầy có thể giúp em tìm hướng giải quyết. Em nên nhớ ở lứa tuổi này của em. Việc học mới là quan trọng nhất. Cũng đừng quá bận tâm cái khác mà làm sa sút việc học. Như vậy thì không hay?”
Đường Hân chớp chớp mắt đây là quan tâm cô sao? Sao cảm giác thầy Triệu như ẩn ý muốn nói gì thế nhỉ?
[Chủ nhân tôi thấy lúc cô nói chuyện với Phó Tử Mặc ông ấy luôn nhìn hai người. Theo kinh nghiệm của tôi hẳn là ông ấy nghĩ cô đang yêu sớm, hơn nữa còn đơn phương người ta nha!!!]
Đường Hân nghe vậy thì tức đến bật cười:
[Xùy, ta! Yêu! Đơn! Phương! Lời này mà ngươi cũng dám nói!]
[Đâu phải ta nói chứ. Đây có thể là thầy Triệu của cô đang nghĩ mà? Nếu không cô hỏi một chút liền biết.]
Đường Hân kiềm chế sự tức giận của mình đáp:
“Em thấy mọi thứ vẫn rất tốt. Cảm ơn thầy đã quan tâm.”
Triệu Hải: “…” không phải rốt cuộc là em có hiểu đúng trọng tâm không?
“Phó Tử Mặc và em đều là đứa trẻ tốt. Nhưng thầy nghĩ việc học hiện tại mới là quan trọng, nếu…” Triệu Hải quyết định nói rõ cho cô hiểu nhưng ông đột nhiên ngắt lời ông.
“Thầy Triệu, em không biết thầy vì sao lại hiểu lầm em nhưng mà thầy yên tâm. Em không dành nhiều thời gian cho việc học không phải vì chuyện khác ảnh hưởng mà vì những kiến thức kia cơ bản em đã nắm chắc rồi. Còn về em với bạn học Phó, chúng em chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Không phải như thầy nghĩ đâu.”
[Giá trị hạnh phúc -5% tổng giá trị hạnh phúc hiện tại là 35%. Chủ nhân chủ nhân. Đối tượng nhiệm vụ đang ở bên ngoài, cô lựa lời mà nói aaa!]
Đường Hân thiệt muốn chửi thề!!!
“Em xem bạn ấy là người thân, người nhà quan trọng nên thân thiết cũng là chuyện bình thường. Em tuyệt đối sẽ không để chuyện học tập của cả hai bị ảnh hưởng. Thầy Triệu cứ yên tâm!”
[Giá trị hạnh phúc +3%. Tổng giá trị hiện tại 38%. Tổng điểm tích lũy hiện tại 2050. Chúc mừng cô mở khóa gian hàng thứ ba, nhận được 1 lần rút thăm may mắn tại cửa hàng, thỉnh chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Đường Hân lại có chút không hiểu tại sao -5% của cô mà giờ lại chỉ tăng thêm 3%.
[Phó Tử Mặc! Rốt cuộc cậu bất mãn gì với tôi!! Tức chết tôi!!! Cái đồ keo kiệt nhà cậu aaa.]
Phó Tử Mặc âm thầm rời khỏi văn phòng Triệu Hải. Cậu bắt đầu suy nghĩ đến lời nói của cô. Tuy cô nói đều là lời tốt đẹp tại sao cậu lại có chút không vui nhỉ? Đặc biệt là khi nghe đến hai chữ “người thân”… Phó Mặc như ngộ ra điều gì. Nhưng lập tức cậu liền đè suy nghĩ này xuống. Cậu lắc đầu một cái, xem như không có chuyện gì mà trở về lớp học.
S01 thấy Đường Hân nổi đóa, nó âm thầm cầu nguyện cho ai kia.
Còn Triệu Hải nghe vậy thì yên tâm hơn.
“Tốt, tốt vậy thì thầy cũng yên tâm rồi. Nhớ nếu có gặp khó khăn gì đừng ngại chia sẻ với thầy. Thầy không chỉ là giáo viên chủ nhiệm của các em, hơn nữa lão Vương đã giao em cho thầy thầy càng có trách nhiệm quan tâm em hơn. Em hiểu chứ?”
“Dạ vâng! Em hiểu rồi. Thầy Triệu đừng lo, em sẽ không khiến thầy và thầy Vương thất vọng đâu! Nếu không còn việc khác em xin phép trở về lớp học ạ.”
“Được, em trở về lớp đi.”
Trong lòng không thoải mái Đường Hân dứt khoát không trở về lớp học. S01 thấy chủ nhân nhà nó đi ra khỏi cổng trường thì mới không kìm chế được hỏi:
[Chủ nhân, cô cúp tiết à? Như vậy không tốt…]
[Ngươi tốt nhất nên im lặng, nếu không ha hả…]
S01 thức thời im miệng, còn không quên, lời giáo sư Lâm nhắc nhở, nhanh chóng cút trở về không gian của mình.