Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 37: Bùa bình an




Ăn uống xong xuôi cả nhóm trở về khách sạn nghỉ trưa. Đường Hân ở chung phòng với 3 bạn nữ khác. Đường Hân lấy ra 3 con thú bông tặng cho mỗi người 1 con thú bông mà cô đã gắp được ở khu vui chơi.
“Tớ gắp được ở khu vui chơi đấy, tặng các cậu.”
“Waoo Đường Hân cậu lợi hại thế. Cảm ơn nhé!”
“Đường Hân à sao cậu gắp được nhiều vậy? Bọn tớ tiêu hết hai trăm nghìn mà chẳng gắp được con nào cả!”
“Cái này… nếu tớ nói thật ra tớ may mắn các cậu có tin không?”
Lâm Yên khoanh tay trước ngực bộ dáng chắc tui tin cậu, nhìn chằm chằm Đường Hân rồi nói: “À, cậu nói xem.”
“Ha ha, hay là các cậu bỏ ra 5 triệu mua luôn cái máy gắp về luyện thử. Đảm bảo không quá 3 tháng, gắp phát nào cũng trúng!!!” Đường Hân quả thực đã luyện được tay nghề gắp thú bách phát bách trúng nhờ cách này. Có lần ba cô dẫn cô đi khu vui chơi nhưng bỏ ra một mớ tiền lại chẳng gắp được gì thế là ông quyết định mua một cái máy gắp thú để ở nhà cho cô chơi, đó là lý do vì sao cô có thể gắp được nhiều thú bông như thế.
“Đừng nói với tôi là cậu…”
“Đúng vậy”
“Haha….tớ nghĩ hay là thôi đi. Tớ vẫn là không nên thử thì tốt hơn.” kỹ năng tốn kém như vậy cô không dám cũng không có tiền để đầu tư a…
Phòng bọn họ có 2 giường Lâm Yên và Đường Hân ngủ cùng một giường. Lâm Yên là thành viên đội tuyển sử nên những điều nghi kỵ xưa nay cô rất để ý. Vốn là trước đây cô cũng đã nghe nói vụ nữ sinh Vật lý kia tự sát và hàng loạt vấn đề xảy ra đối với thí sinh môn Vật lý trong những năm qua. Để đề phòng Lâm Yên đã đi lên chùa xin vài lá bùa bình an… cô không dám tặng cho người không thân thiết bởi trong mắt những người theo chủ nghĩa vô thần mà nói điều này không khác gì truyền bá mê tín dị đoan. Đắn đo mãi Lâm Yên mới rụt rè lấy ra đưa cho Đường Hân.
“Đây là bùa bình an tớ xin được ở chùa Tuệ Giác, coi như là đáp lễ cậu đã tặng thú bông cho tớ.” Lâm Yên thì thào bên tai cô.
“Bùa bình an. Cái này có tác dụng gì thế?” Quả thực Đường Hân không rõ. Thời đại của cô chỉ có khoa học kỹ thuật tiên tiến. Vấn đề tôn giáo gần như không còn được phát triển và truyền bá rộng rãi nữa. Đường Hân vốn là người thủ đô lại chưa từng tiếp xúc với loại phù chú, bùa này nên ngờ nghệch cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên thế giới mà cô đang ở vấn đề tôn giáo khá phát triển và phổ biến, vì vậy khi Đường Hân hỏi vấn đề này Lâm Yên có chút không thể tin được.
“Thì… tôi nói này bùa bình an này tôi xin ở chùa Tuệ Giác có tác dụng bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm do ứ ứ… gây ra.” Lâm Yên giả vờ trợn trắng mắt nhe răng để diễn tả bộ dáng của ma nữ.
“Hả… ứ ứ… là cái gì thế? Hay là… cậu nói rõ giúp tôi luôn đi.” Đường Hân nhìn Lâm Yên diễn tả thì càng khó hiểu hơn, cô khẩn thiết đề nghị.
Nhìn bộ dạng của Đường Hân, Lâm Yên tin chắc rằng Đường Hân chính là cái loại “vô thần” mà cô biết. Cô bất đắc dĩ kề sát vào tai cô mà nói.
“Bùa bình an này có tác dụng tránh nguy hiểm do ma quỷ gây ra đấy! Tôi nghe nói bốn năm trước có một thí sinh đã tự sát ở trường thi… tớ nghĩ cậu vẫn là nhận lấy đi.”
Đường Hân nghe vậy thì đột nhiên bừng tỉnh. Theo như Lâm Yên nói vậy thì cái đạo cụ kia của hệ thống chẳng phải là nhìn thấy Ma đấy chứ!
“Cảm ơn cậu nhé.” Đường Hân nhận lấy lá bùa bình an. Cô âm thầm gọi hệ thống:
[Hệ thống! Đạo cụ đôi mắt thông thiên có phải là có thể thấy ma không?]
[Hừ, nếu muốn biết thì cô tự trải nghiệm thử đi.]
[Ha hả. Rất tốt không còn ngốc nghếch nữa ha… ta thấy ngươi sử dụng phép khích tướng ngày càng thuần thục rồi nhỉ.]
[Hứ].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.